Mẹ ăn chả, con gái cũng ăn nem
Chị Hoài vẫn còn bàng hoàng khi biết con gái chị dạo này ăn chơi vô độ đến như vậy.
Từ ngày sinh Thương, chồng chị vẫn liên miên với những chuyến công tác dài ngày. Một năm chỉ về nhà được hai ba lần rồi lại vội vã đi. Gia đình khấm khá dần lên nhưng cũng là lúc những rạn vỡ bắt đầu ngày một nhiều.
Chán nản với những ngày không chồng, chị Hoài bắt đầu dành thời gian đi làm đẹp và cùng với những người bạn của mình thường xuyên tìm đến quán xá.
Ở quán bar chị đã gặp một người đàn ông lịch lãm, khiến chị phải say mê. Sau vài lần nói chuyện, chị đã hoàn toàn đổ gục trước gã. Gã đàn ông đó sau nhiều đêm ở bar cuối cùng cũng làm chị chậc lưỡi: “Thì đi một đêm có sao đâu”.
Sau một đêm ấy, dần dần chị càng lao sâu vào vòng xoáy của những cuộc ăn chơi mà không hề biết rằng con gái chị đang lớn. Những hôm đi đêm, chị thuê người trông con và nói rằng “hôm nay phải làm ca đêm”.
Càng về sau tần số ngày chị phải làm ca đêm càng tăng lên, đứa con gái đã qua tuổi trẻ con từ lúc nào chị dường như cũng không thể nhận ra.
Đôi lúc về nhà trong trạng thái say khướt chị lờ mờ nhìn thấy con gái của mình hình như đã lớn. Chị đưa tay xoa đầu nhưng nó hất ra. Chị chỉ nghĩ vì mình say.
Có đôi lần chị cũng đã nghĩ chị sẽ không làm việc này nữa, sợ ảnh hưởng đến con. Nhưng chị đã quen sống xa hoa tiệc tùng, chị đã quen tiêu tiền rồi. Chị không rút chân ra được nữa.
Mỗi lần nói chuyện với con, chị đều dặn con: “Ba mẹ đi làm rất vất vả mới kiếm được tiền cho con ăn học bằng bạn bằng bè, vì vậy con phải biết thương mẹ mà học cho giỏi”. Chị nhìn con vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Chị đáp ứng mọi yêu cầu của con và để mặc sức cho con tiêu tiền theo ý nó, còn chị mải mê với những cuộc bay thâu đêm suốt sáng của mình.
Video đang HOT
Chị làm sao có thể ngờ được rằng, Lan Thương đã biết mặc váy ngắn, biết nhảy nhót, biết cặp kè với bạn trai, bỏ bê học hành. Cho đến khi sững người nhìn thấy con gái cũng đang ôm ấp bạn trai trong quán bar chị hay đi, lúc đó chị mới thực sự hoảng hốt.
Còn lại chị với con, chị lạc giọng quát lên: “Tại sao con có thể làm như vậy? Con gái mới nức mắt ra đã đi đêm đi hôm với trai. Hãy nói cho mẹ biết tại sao? Tại sao con lại sống hư hỏng đến mức ấy?”
Những lời nói của chị không hề khiến con bé mảy may xúc động. Nó đứng trân trân nhìn chị rồi đáp trả những lời độc ác, đau nhói như những vết dao khiến chị “chết đứng”: “Con cũng muốn giống mẹ”.
Những lời nói của con đã chặt đứt hết mọi hi vọng sống trong chị. Chị ngồi gục ngay xuống sàn nhà, khóc nức lên. Xót xa đến chát lòng. Chị hoang mang nhắm mắt lại chìm trong những bế tắc không thể có cách giải quyết. Không lẽ chị đã hại đời con?
Khi nhận được chia sẻ của chị Hoài, nhiều bạn bè đã tỏ thái độ khó chịu. Nhiều người cho rằng tất cả là lỗi của chị. Làm mẹ làm vợ rồi mà không biết thương chồng đi làm xa, thương con gái đang lớn, lại đi tìm chốn ăn chơi. Cái kết cục như vậy là tất nhiên chị phải gánh. Người con gái và chồng mới là hai người đáng thương.
“Chị đáng phải gánh chịu trách nhiệm trong hành động của mình. Bây giờ có hối hận chắc cũng đã muộn rồi, nhưng nếu chị biết ăn năn hối hận có thể tìm cách nói chuyện an ủi con gái, để hai mẹ con có thể chia sẻ và thay đổi cách sống”, Phú An, 41 tuổi, trưởng phòng nhân sự, Hà Nội, khuyên nhủ.
Trong trường hợp này, các chuyên gia tư vấn đều khuyên chị rằng nếu muốn thay đổi điều gì đó, chị nên xem xét lại chính những hành động của mình. Vì chị là người có lỗi nên cần phải có những thái độ nghiêm túc với bản thân.
Sau khi tự nhìn lại, hãy nói chuyện với con gái để hiểu được những suy nghĩ cảm xúc của con. Đừng nóng vội trút giận hay quát mắng cô bé, bởi sẽ rất dễ dẫn đến những hành động sai lầm khác nữa.
Nếu muốn thay đổi tình trạng của cô con gái mới lớn, hãy thay đổi bản thân trước tiên. Sự thay đổi của chị nhất định sẽ có ảnh hưởng tốt đến mọi chuyện, vì dù sao đi nữa, chị là người châm ngòi thì cũng nên là người kết thúc.
Chị không thể oán trách con gái, vì con gái còn quá nhỏ đến có thể điều khiển và nhận thức được mọi chuyện
Theo VNE
Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế. Tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ....
Đọc nhiều bài viết về người chồng vô tâm, tôi thấy trùng tâm trạng nên mạnh dạn cùng tâm sự với độc giả, mong được chia sẻ và nhận lời khuyên của chuyên gia cũng như của mọi người.
Tôi và anh làm cùng công ty, khi gặp nhau tôi không ấn tượng gì ở anh, chỉ thấy một anh chàng tỉnh lẻ có vẻ mặt nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng, lờ đờ như tên nghiện, còn có chút vô duyên nên tôi không ưa gì anh. Nhưng rồi tình yêu lại đến không ngờ, đến dần dần. Kỳ lạ là tôi rất ít tin ở người khác giới nhưng lại tin anh tuyệt đối, chúng tôi chỉ gặp nhau ở chỗ làm, đi chơi ít vì anh làm 2 công ty. Thấy anh chịu khó vậy tôi rất mến phục nhưng ngoài cái tên và số điện thoại có thể bỏ đi bất cứ lúc nào thì tôi không biết gì về anh cả.
Nhưng anh nói gì tôi cũng tin, vẻ ngập ngừng của anh tôi cũng cho là thật thà để rồi tất cả các ngày lễ tết anh bỏ tôi về quê với lý do "về quê mới vui"... Tôi cũng không thắc mắc vì anh sống xa nhà muốn về nhà dịp lễ tết là bình thường. Nhưng anh vụng về chẳng quan tâm hay tặng quà tôi những dịp sinh nhật hay lễ tết, cứ đến những ngày đó là lại giận dỗi vì sự vô tâm lạnh lùng của anh. Một ngày anh nói anh nghỉ việc về quê chữa bệnh, tôi không chút nghi ngờ, nhưng từ ngày anh về tôi và anh ít liên lạc, tôi luôn là người chủ động liên lạc trong khi anh như người trốn tôi. Tôi cũng thấy băn khoăn cho đến một ngày số máy lạ nhắn tin cho tôi nói tôi là "con đĩ cướp chồng cô ta", chị ta nói qua nói lại rất nhiều.
Lấy một người mà tôi không biết ngày nào sẽ tan vỡ (ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh, anh nói bạn anh đùa thế là tôi lại thôi. Rồi một lần vào đêm khuya, cô ta lấy máy của anh gọi cho tôi, chưa kịp nói lại thì máy cúp không liên lạc được. Tôi hoang mang, sáng hôm sau tôi gọi cho anh, anh thú nhận cô ta là người yêu của anh, anh yêu tôi chỉ là chơi bời mà thôi. Tôi đau khổ vật vã vì bị phản bội và lừa dối, tôi đã tin và yêu anh đến thế, vậy mà...
Tôi trốn làm hai ngày, nằm ở nhà suy nghĩ, nhớ câu sếp nói xa xôi, "mọi cái đều có dấu hiệu báo trước, chỉ là mình không nhận ra". Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đúng là rất nhiều dấu hiệu mà tôi đã không nhận ra, tôi thấy anh không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi .... Rồi khi tôi lấy lại tinh thần vui vẻ, tiếp tục học và làm thì anh ta xuất hiện với bộ dạng thật thê thảm. Anh nói anh yêu tôi, anh lên để chuộc lỗi, rằng anh không có ai ở đây, chỉ có tôi.... Tôi tội nghiệp anh, lại đi thuê nhà, sắm sửa cho anh, hàng ngày về cơm nước dọn dẹp giặt giũ cho anh trong tâm trạng rất buồn bực, mệt mỏi, ức chế và vết thương cũ cứ âm ỉ....
Nhưng thương hại anh nên không thể dứt ra được, tuổi xuân của tôi trôi qua và rồi tôi đồng ý cưới. Trước khi cưới anh bảo tôi vay mượn cho anh làm kinh doanh ngoài vài lần, lần nào cũng vì anh ham chơi mà thất bại khiến kinh tế gia đình tôi ảnh hưởng không ít. Cận ngày cưới, tôi phát hiện anh gặp cô ta, nghe cô ta kể khổ rồi về dằn vặt tôi rằng tôi xúc phạm cô ta, thật nực cười.
Tôi hận, một cô gái trong sáng, ngoan hiền như tôi lại bị lừa dối trắng trợn đến thế, tôi khóc hằng đêm, về rất muộn để người nhà không thấy vẻ buồn bã của tôi ...
4 năm yêu nhau mà anh không hề hiểu rằng, con người tôi chưa từng nói bậy một câu chứ đừng nói xúc phạm ai, vậy cô ta xúc phạm tôi như vậy thì ai đòi công bằng cho tôi đây? Tôi muốn hủy hôn nhưng không dám vì ngày cưới đã cận kề, đám cưới diễn ra như kế hoạch trong tâm trạng vô cùng chán nản của tôi. Kỳ lạ là tôi vẫn rất yêu anh dù nhận thấy quá nhiều sạn trong con người anh.
Sau đám cưới chúng tôi ở riêng, tiền nhà trọ nhà ngoại bao, anh thất nghiệp, vợ chồng sống bằng 900 nghìn lương của tôi. Thời đó tằn tiện cũng không đến nỗi, anh đi chơi qua đêm chẳng thèm báo, để tôi cứ ngồi bên mâm cơm chờ, sáng sau cũng chẳng thèm gọi cho tôi. Tôi chủ động gọi thì gắt rằng giờ mới đang ăn sáng, ơ hay, anh ung dung ăn sáng mà không nhớ rằng đêm qua không về, không nghĩ rằng vợ sẽ lo lắng ư, ừ thôi anh còn trẻ con? Bóng đèn cháy tôi nhắc anh thay, anh cáu nói tôi im mồm..... mọi đồ dùng hỏng đều do bố đẻ tôi mua về sửa chữa cho, anh cứ như đứa trẻ chỉ ăn và chơi. Kỹ năng sống anh quá thiếu sót nhưng lại luôn coi thường vợ, cho là anh học cao dù chỉ tốt nghiệp cao đẳng, anh nói tôi không bằng 1/10 nó...
Ức chế nên tôi sớm nghĩ đến ly hôn nhưng mẹ tôi nói ở với nhau mới khó, bỏ thì quá dễ, tôi hi vọng có con anh sẽ trưởng thành hơn. Một năm sau tôi có bầu, cũng là lúc tôi thất nghiệp, công việc của anh chưa ổn định, nay công ty này, mai công ty khác, vẫn nhà ngoại tài trợ tiền nhà và ăn uống sinh hoạt. Tôi ốm nghén, anh không màng, tôi có nôn đến ộc máu mũi anh cũng kệ, tôi no đói anh không quan tâm.
Hàng sáng tôi dậy sớm nấu ăn sáng cho anh đi làm, anh rất kén ăn, đồ phải tươi và ngon nên tôi luôn dậy từ 5h30 để đi chợ nấu ăn sáng, vẫn giặt giũ dọn dẹp nhà của cả khi bụng to. Tôi nói bụng to ngồi giặt đồ tôi khó thở, anh bảo "mai bà đẻ tôi chẳng hầu bà thì sao". Suy cho cùng nếu anh có phải hầu thì cũng chỉ một tháng còn tôi hầu anh cả đời sao lại so đo những lúc tôi bầu bí khó chịu thế này. Vợ bầu bí khó ngủ nhưng anh cứ để vô tuyến để ngủ, tôi cứ chờ đến đêm khuya anh ngủ say mới tắt ti vi để ngủ, góp ý thì anh bảo để vô tuyến anh mới ngủ ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương connhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy.
Tôi buồn vô cùng, đến lúc sinh anh cũng không ngó ngàng gì đến tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Nhà ngoại lo hết khi tôi sinh con, thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Rồi.. công việc của anh tiến triển, lên làm sếp, tôi biết và âm thầm chờ ngày anh ổn định kinh tế để có thể cùng tôi nuôi con, cùng tôi xây dựng vun vén cho gia đình riêng của mình. Vì hiện thời kinh tế gia đình tôi khó khăn không thể cáng đáng cả ba người chúng tôi, ông bà cũng già rồi, ốm đau nhiều cần được chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải nai lưng nuôi con nuôi cháu. Nhưng... lại vẫn nhưng, tôi chờ hoài các khoản nợ mua xe này xe kia điện thoại này nọ của anh mãi không dứt, chờ hoài không thấy anh có động tĩnh gì trong việc đóng góp với ông bà ngoại chi phí sinh hoạt, hàng tháng anh đưa tôi 2 triệu, hoặc lo cho con, hoặc trả nợ ông bà (khoản này ông bà cho vay để trả nợ cho anh). Tiền như vậy thì ăn thua gì, nhất là khi tôi con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi sống chắt chiu từng đồng, phụ thuộc bố mẹ tôi. Thương con nhưng tôi không thể làm được gì, tôi thấy mình giống như một kẻ chết đuối không có phao vậy. Càng ngày tôi càng ân hận vô cùng.
Bây giờ, tuổi xuân đã qua đi, tôi sống cằn cỗi trong nhà này mà không biết phải làm sao. Tôi tiếp tục bước đi thế nào đây, nhìn con mà lòng tôi chua chát. Hay là tôi dừng lại nhỉ, từ bỏ tất cả chỉ vì con mà thôi!?
Theo VNE
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...