Máy bay bà già và đêm định mệnh xác thịt
Tôi có lẽ là một máy bay bà già may mắn khi gặp được em ! Em chỉ đến với tôi một lần trong một đêm hoang đường, vậy mà tôi nhớ hoài, nhớ mãi, làm tôi trằn trọc thế này, em có biết không em?
Ba đêm rồi tôi thao thức, trằn trọc, lăn qua lăn lại, cố tìm cho mình mùi hương ấy, cơ thể ấy trong cơn mơ hoang đường mà không được. Bài hát “đêm định mệnh” của Tuấn Hưng cứ vang vọng trong đêm, nhắc cho tôi nhớ về cái đêm lạ lùng ấy, cái đêm của hai kẻ xa lạ và cô đơn.
Tôi gặp em vào buổi chiều Đà Lạt mù sương, cái lạnh và những cơn mưa phùn. Bơ vơ giữa bao la đất trời bên những khuôn mặt như lạ như quen và em bước đến. Nụ cười bao dung rộng mở, em như thầm nói với tôi rằng: “chị đừng sợ, luôn có em bên cạnh mà.”
Tôi có thói quen hút thuốc mỗi khi uống bia, hút thuốc lúc đó rất ngon. Và tôi cũng có thói quen châm thuốc cho người đàn ông tôi yêu, nó như một thông điệp của một nụ hôn gián tiếp. Tôi đã châm thuốc cho em và chúng tôi ngất ngây trong men say. Em hát rất hay, giọng trầm ấm, ngọt ngào, lôi cuốn, bên bao người mà cứ như em hát dành tặng riêng tôi.
Trên chiếc taxi trở về khách sạn nơi tôi ở, mấy anh bạn chọc em “tối nay cho mày chỉ huy đội bay” (ý nói phi công trẻ lái máy bay bà già). Tôi buồn cười, tôi bảo, “giá như có một người để ôm đêm nay”… Và không ngờ, em đã ở lại.
Căn phòng rộng thênh thang với hai cái giường. Ban đầu, tôi hơi sợ vì một người đàn ông lạ mới gặp nhau khoảng bốn tiếng trước ở trong phòng mình, mặc dù tôi thích em nhưng ở bên em suốt đêm nay thì tôi không nghĩ tới. Đôi khi là một sự bất ngờ khó chịu.
Tôi đã gần 30 tuổi, trải qua không biết bao mối tình đau khổ lẫn hạnh phúc, chân đặt tới không biết bao nhiêu nơi, đời quật ngã không biết bao lần và lần đến Đà Lạt này cũng đã vừa nếm qua đủ mùi đắng cay. Em thua tôi 4 tuổi, dường như em trẻ lắm, teen lắm. Em cao ráo, trẻ trung, đẹp trai và rất đàn ông. Tôi đặc biết bị cuốn hút bởi cái mũi rất to và thẳng.
Video đang HOT
Bắt đầu từ những cái hôn vẫn còn thoang thoảng mùi bia, mùi son phấn, mùi nước hoa đàn ông. Em nhìn tôi cười trấn an. Tôi sợ hãi, tôi ngại ngùng. Lâu lắm rồi tôi không gần gũi một người đàn ông, giống như cô học trò không thuộc bài mà bị bắt lên bảng trả bài. Tôi cứ lúng túng làm sao! Rồi em hôn xuống cổ, hôn thấp xuống dần dần khắp cơ thể tôi, lưỡi em chạm tới đâu là thân tôi co quắp tới đó. Cậu bé này chẳng nhỏ tí nào và chẳng teen tí nào, sành điệu lắm rồi! Tôi thì thầm, tôi rên rỉ, tôi chờ đợi, tôi nóng lòng và tôi mụ mị trong cảm giác sung sướng đó.
Tôi cũng lần tìm cơ thể em khoẻ mạnh với bắp tay rắn chắc, bờ môi ngọt ngào, toàn thân nóng hổi, lôi cuốn, hấp dẫn. Tôi hôn môi em và dần dần hôn khắp cơ thể em… tìm kiếm một điều gì đó mà lâu lắm rồi tôi không có!
Đêm sao quá ngắn. Chiếc giường dường như không đủ sức rung lên bần bật, những ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, hơi thở đứt khúc hổn hển, nụ hôn tới tấp, vội vã, đầy khát khao… Trời lạnh, chiếc chăn cứ chốc chốc lại bật tung ra rồi lại vội kéo vào, bàn chân bàn tay run rẩy, hai cơ thể quấn lấy nhau trong cơn mê đắm! Đêm ấy có trăng, tắt hết đèn trong phòng và nhờ ánh trăng soi rọi để môi hôn lần tìm môi hôn…
Tất cả những gì chúng tôi trải qua chỉ có trời biết, đất biết, giường chiếu biết, em biết và tôi biết…
Cuộc đời thật lạ lùng! Có những người đến rồi đi, có những cuộc gặp gỡ như định mệnh để rồi suốt đời cứ nhớ nhau, cứ tìm mãi tìm mãi một cơ thể, một bàn tay, một môi hôn ngày ấy và để rồi… tất cả sẽ xa, sẽ chỉ là lãng du qua đời nhau.
Về Sài Gòn, tôi bị cuốn đi theo dòng đời xuôi ngược và với những người đàn ông của riêng tôi. Từng khuôn mặt nhạt nhoà lướt qua phố, không để lại ấn tượng gì, sức hút gì.
Thỉnh thoảng tôi nhắn tin hỏi thăm em, về mọi thứ, thỉnh thoảng em lại bí mật, bất ngờ ghé qua blog của tôi, không một comment nào nhưng dấu vết em vẫn còn đó, em vẫn nhắn tin qua điện thoại và an ủi tôi hoàn thiện hơn qua những trang viết.
Đêm nay như bao đêm tôi không ngủ được, lục tủ lạnh tu một hơi hết lon bia, vậy mà không say, càng tỉnh càng nhớ, cồn cào, da diết… Giá như giờ này có cơ thể hừng hực sức sống ấy để ôm, để quấn lấy thì sẽ không phải thao thức thế này!
Theo VNE
Yêu 10 năm không muốn cưới vì chán
Chúng tôi yêu nhau 10 năm và đã "vượt rào". Giờ đây, cảm giác còn lại chỉ là sự nhàm chán.
Đôi khi tôi thấy chẳng cần có Kiên bên mình nữa. Tôi và Kiên vẫn chưa đi quá giới hạn. Kiên chưa bao giờ đòi hỏi tôi điều này. Phải chăng vì thế mà giữa chúng tôi ngày càng mất dần sự hấp dẫn?
Tôi vô cùng bối rối và cảm thấy không thể thoát ra khỏi tình trạng hiện tại. Tôi và Kiên yêu nhau từ cuối năm lớp 12. Giờ cả hai đã tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định. Đã từ lâu, trong suy nghĩ của hai gia đình, chúng tôi là con cháu trong nhà, chỉ đợi một đám cưới là trọn vẹn.
Kiên thì muốn có một nền tảng vật chất đầy đủ mới nghĩ đến hôn nhân, tôi thì giục mãi chả được nên sinh tâm lý thây kệ và giờ thì lại đam mê với sở thích khám phá mọi nơi. Kiên thì không ủng hộ điều này nhưng cũng chẳng ngăn cản tôi. Chưa bao giờ Kiên hỏi tôi về những chuyến đi. Mỗi khi gặp nhau, câu chuyện của chúng tôi rất trời ơi và thường kết thúc sau một hồi tranh cãi những vấn đề không liên quan gì đến cả hai.
Nhiều khi tôi nghĩ, không biết chúng tôi có còn là một cặp tình nhân nữa không? Đôi khi tôi thấy chẳng cần có Kiên bên mình nữa. Tôi và Kiên vẫn chưa đi quá giới hạn. Kiên chưa bao giờ đòi hỏi tôi điều này. Phải chăng vì thế mà giữa chúng tôi ngày càng mất dần sự hấp dẫn?
Tôi đã không còn nghĩ đến một đám cưới... (Ảnh minh họa)
Trong tôi manh nha xuất hiện ý nghĩ chia tay. Mơ hồ, tôi có cảm giác tình yêu thời học trò của chúng tôi đã không còn phù hợp với hiện tại của cả hai. Tôi muốn nói với Kiên về điều này để hiểu rõ suy nghĩ của nhau nhưng chẳng biết làm sao. Hơn nữa tôi cũng không tìm được lý do chia tay. Tôi thấy thực sự bế tắc.
Bây giờ, tôi thấy mệt mỏi với mọi thứ và muốn đi đâu đó để tránh xa mọi thứ đang hiện hữu. Tôi đang chuẩn bị kỳ thi lấy học bổng học cao học ở nước ngoài. Tôi nghĩ cứ đi như vậy, hơn 1 năm, chẳng cần nói gì thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Theo Tơ Hồng, tôi có nên cứ thi rồi lặn một hơi hay phải nói với Kiên vài lời cho phải nhẽ?
Hà Như (Đà Nẵng)
Trả lời:
Hà Như thân,
Tôi đọc thư của bạn và cũng có chung ý nghĩ, các bạn không giống một đôi yêu nhau. Sự quen thuộc hay ý nghĩ đương nhiên là của nhau rồi khiến cho tình yêu ấy nhạt nhòa, không có sức sống. Bạn có hình dung cuộc sống sau kết hôn còn khó khăn hơn rất nhiều, nếu cả hai tiếp tục cách hành xử như trong tình yêu thì điều gì sẽ đến với tổ ấm của hai người. Sự chia tay có lẽ không chỉ còn manh nha trong ý nghĩ của bạn nữa mà đang dần hiện thực hóa.
Hãy tĩnh tâm lắng nghe con tim xem thực sự mình muốn gì để dứt khoát quyết định và đưa mình thoát khỏi tình trạng bế tắc hiện tại. (Ảnh minh họa)
Hãy để việc đi học tách ra khỏi câu chuyện tình yêu của bạn, như thế mới giải quyết mọi việc rõ ràng và tìm lại sự thanh thản tâm hồn. Muốn vậy, cách duy nhất là bạn phải nói chuyện thẳng thắn với Kiên. Nói chuyện không phải để hiểu xem suy nghĩ của Kiên thế nào, mà là nói chuyện để cho Kiên biết ý muốn của bạn cũng như những gì đang diễn ra trong đầu bạn, những gì đang có trong tình yêu của hai bạn.
Không dễ dàng khi chia tay một thứ mình đã có gần chục năm nay. Nhưng đây là cơ hội để hai bạn làm mới tình yêu của mình hoặc là giải phóng cho nhau. Hãy tĩnh tâm lắng nghe con tim xem thực sự mình muốn gì để dứt khoát quyết định và đưa mình thoát khỏi tình trạng bế tắc hiện tại.
Theo VNE
Em không cho phép tôi nhìn con Tôi không ngờ lần gặp lại sau 10 năm xa cách tôi lại đón nhận một điều khủng khiếp như vậy. Lãnh tháng lương đầu tiên, thay vì đưa hết cho mẹ như cách người khác hay làm, tôi lại đưa cho Nguyệt. Tôi bảo em: " Thích gì thì cứ mua sắm thoải mái đi". Nhưng em lắc đầu: " Em không...