Mâu thuẫn vì cha mẹ không muốn dự lễ cưới nhà vợ
Tôi dự định kết hôn sau 5 tháng nữa, có một vấn đề nan giải là ba mẹ tôi không muốn đi dự tiệc cưới tổ chức tại quê nhà gái, chỉ có mặt tại tiệc của nhà trai ở Hà Nội.
Ảnh minh họa
Lý do đưa ra là đám cưới em trai tôi cách đây không lâu ông bà không đi dự tiệc bên nhà gái nên bây giờ cũng không đi ăn tiệc quê vợ sắp cưới của tôi để công bằng, cho em dâu và em trai tôi không cảm thấy buồn, thua thiệt. Tôi cũng cảm thấy ông bà nói đúng một phần nào đó, vì không muốn hai đứa nó buồn, nhưng nếu làm vậy thì thiệt thòi cho vợ sắp cưới và gia đình bên vợ quá. Tôi muốn ba mẹ đi dự tiệc cưới ở cả hai bên.
Cách đây không lâu tôi có nói bóng gió với vợ sắp cưới đoán ba mẹ sẽ không ra dự tiệc ở quê vì sợ thiệt thòi cho em trai và em dâu, cô ấy khóc nhiều lắm. Tôi nói đó chỉ là dự đoán thôi chứ ba mẹ tôi không nói gì. Tôi chỉ muốn chuẩn bị tinh thần cho em nhưng không ngờ đó là một sai lầm lớn. Cách đây không lâu em nói với mẹ về khả năng đám cưới quê vợ không có sự có mặt của ba mẹ chồng, mẹ em đã phản đối kịch liệt. Em nói làm như vậy sẽ xấu mặt gia đình, dòng họ, bà con lối xóm. Hai đứa cãi nhau to, đã giảng hòa dù thực lòng rất lo lắng, buồn phiền.
Tôi xin được trình bày thêm các chi tiết khác có liên quan. Ba mẹ nói không dự tiệc cưới bên nhà gái của em trai tôi vì bận công tác. Ba tôi là quan chức cấp cao trong chính phủ, bên nhà gái làm nông, buôn bán nhỏ. Tôi phản đối ba mẹ nhiều lần về việc này, không biết sao ông bà lại dàn xếp được với ba mẹ của em dâu, dù việc này cũng gây ra sóng gió cho quan hệ của hai đứa một thời gian.
Qua nhiều lần nói chuyện, mẹ tôi hay chê nhà bên đó không tương xứng. Em dâu và gia đình cô ấy cũng cảm thấy như vậy nhưng có lẽ họ thương con, em dâu cũng 30 t.uổi rồi nên đành chấp nhận. Mẹ tôi thường hay kể rằng hồi xưa bố mẹ cưới nhau cũng tổ chức ở quê chồng một lần, bây giờ vẽ chuyện quá. Ba mẹ ủng hộ bạn gái tôi chứ không như lúc trước em dâu không được lòng ba mẹ lắm. Gia đình bạn gái tôi làm giáo viên, công chức nhà nước.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy thật khó vì mình là người Việt Nam, ngoài quan hệ vợ chồng còn gắn kết thêm quan hệ giữa hai bên gia đình nữa. Rồi mỗi người có cái sĩ diện và mong muốn riêng của mình, nếu nói được bên này sẽ mất lòng bên kia, làm sao dung hòa được mối quan hệ giữa năm sáu người đây? Tôi không muốn ai phải buồn vì đám cưới của mình. Xin mọi người cho ý kiến giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Bạn bè cười tôi ở rể, ăn bám bên nhà vợ
Ở rể 10 năm nhà vợ, tôi có cảm giác hèn. Hèn nhất là khi bị bạn bè chê cười, giễu cợt.
Trước giờ tôi luôn tự hào vì sống ở nhà vợ, có nhà ở Hà Nội lại chẳng phải lo thuê nhà như bạn bè. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, việc ở nhà vợ hay không không quan trọng, chỉ cần là có nhà cửa ở đây là đã đáng vui mừng rồi, chẳng có gì mà không vỗ ngực tự hào vì bạn bè cả. Nhà ai đâu phải là thứ quan trọng, chỉ cần là có nơi ăn chốn ở cẩn thận, đường hoàng, không phải khổ sở chen chúc trong căn nhà chật hẹp như hồi sinh viên là được.
Tôi lấy vợ cũng chỉ nghĩ chọn một đám có điều kiện. Và sau rất nhiều lần cố gắng, tôi đã yêu được một cô gái Hà Nội. Em lại thuộc gia đình khá giả, có điều kiện nên tôi cũng mừng lắm. Là sinh viên nghèo, vốn có tài năng ăn nói lại có ngoại hình, tôi được nhiều cô gái vây quanh. Tuy vậy, những cuộc tình sinh viên không đem lại lợi lộc gì nên tôi cũng không muốn đi quá xa. Chỉ hi vọng chọn được một người như ý, và có thể nương tựa vào nhà vợ.
Tôi là một gã đẹp trai, có học thức, được nhiều cô gái vây theo thì hà cớ gì tôi không chọn một người giàu sang để lấy. Nếu tôi xấu, tôi khó có người yêu thì không nói làm gì, đằng này...
Tôi lấy vợ cũng chỉ nghĩ chọn một đám có điều kiện. Và sau rất nhiều lần cố gắng, tôi đã yêu được một cô gái Hà Nội. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi chọn em, người con gái kém tôi 2 t.uổi, học dưới khóa tôi. Em là con gái Hà Nội chính hiệu. Bố mẹ em đều làm công nhân viên chức, cũng là người làm trong nghề lâu năm, lại có điều kiện từ trước nên gia đình em khá lắm. Tôi đến nhà em chơi vài lần với tư cách là bạn bè, rồi dần dần tìm hiểu tính nết của em, tôi bắt đầu thấy quý, rồi yêu.
Tôi ngỏ lời với em và cuối cùng, thật may mắn tôi được em chấp nhận. Chính thức yêu nhau được hơn 2 năm thì chúng tôi cưới. Vì cả hai đã ra trường và đều có công việc ổn định cả rồi. Em được bố mẹ lo cho một công việc khá tốt, thu nhập cao. Còn tôi cũng xin làm kinh doanh cho một công ty lớn, lương lậu vào loại khá.
Chúng tôi tính thuê một căn phòng rộng để sống, hi vọng bố mẹ sẽ hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Vì là trai tỉnh lẻ, lại chưa có nhà ở Hà Nội nên tôi muốn một vài năm rồi tích t.iền mua nhà. Nhưng, thấy con gái vất vả, tháng cứ phải bỏ ra một khoản lớn trả t.iền nhà, điện nước, bố mẹ vợ tôi lo lắng và có ý cho chúng tôi về nhà ở.
Nhà em cao, rộng, còn thừa một tầng trên không có người. Trong nhà chỉ có một cô em gái nữa, nhưng nếu chúng tôi về ở thì sau này em gái em sẽ ở nhà chồng. Với lại, người yêu em có vẻ có điều kiện nhiều hơn tôi nên bố mẹ cũng ưu ái con gái lớn. Tôi dọn về nhà em ở trong niềm phấn khích vì nghĩ rằng, từ nay mình sẽ không phải chui ra chui vào cái ngõ nhỏ tí trong căn phòng trọ chật hẹp ấy nữa. Chúng tôi vui vẻ sống cùng cả nhà vợ, và thật sự, tôi thấy không có gì phải ái ngại cả.
Nhà em cao, rộng, còn thừa một tầng trên không có người. Trong nhà chỉ có một cô em gái nữa, nhưng nếu chúng tôi về ở thì sau này em gái em sẽ ở nhà chồng. (ảnh minh họa)
Rồi em có bầu, sinh con, mẹ vợ dọn phòng của em gái xuống tầng dưới, dành cho chúng tôi hẳn một phòng nữa cho rộng rãi, để tiện để đồ và trông con. Gần chục năm nay, tôi đi làm, đi nhậu, về nhà, bố mẹ cũng không bận tâm nhiều. Hôm nào đi chơi khuya, không về sớm được thì gọi điện báo với bố mẹ. Toi luôn tạo cho mình tâm thế, coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình, nên có gì cứ nói với bố mẹ và vợ một tiếng thì rất dễ dàng. Vợ tôi cũng là người biết điều nên chuyện đó không có gì khó khăn.
Vả lại, con gái thường sợ lấy chồng vì phải ở chung nhà chồng, làm dâu con. Em được về sống cùng bố mẹ mình, chẳng phải là càng vui và hạnh phúc hay sao. Tôi biết em mừng lắm, dù sao thì có con cái, ở gần ông bà cũng chăm cháu cho. Giờ con đã lớn, em gái vợ cũng đi lấy chồng, thế là căn nhà ấy chỉ có bố mẹ và tôi. Chúng tôi giống như người mua được nhà rồi đón bố mẹ ở quê lên ở. Có gì đâu mà nghĩ ngợi chuyện dâu hay rể.
Nhiều người bảo tôi sướng vì gần chục năm qua không phải lo toan gì chuyện nhà cửa. Nhưng có người nói sau lưng, bảo tôi không biết điều, chỉ nghĩ chuyện hám gái giầu rồi lấy. Bảo tôi là đàn ông mà không biết tự lập, bám váy vợ là hèn.
Thực ra, tôi không quá câu nệ chuyện đó, không phải vì tôi ở rể mà nói như vậy, chỉ là, mình làm gì cần phải sĩ diện. Nhà bố mẹ có nhà, còn thừa hẳn một tầng không ai ở mà con cái lại ra ngoài thuê nhà, chẳng phải thiên hạ cũng có cớ mà nói hay sao. Tôi cho rằng những kẻ nói xấu tôi là những người ghen ăn, tức ở, không muốn tôi hơn họ. Đi họp lớp, thi thoảng bạn bè có hỏi câu: "Dạo này ông vẫn ở nhà vợ à?" khiến tôi có chút chạnh lòng, nhưng tôi quen rồi, cũng nhanh chóng ứng xử.
Họ bảo tôi nhục vì ở rể lâu như thế, không tính chuyện mua nhà. Nhưng mua làm gì bây giờ. 10 năm qua, con tôi cũng lớn, cũng quen ông bà, cũng có cảm giác ở gần ông bà nên giờ chuyển ra ngoài e không tiện. Vợ chồng tôi cũng có khả năng mua nhà rồi nhưng làm sao phải thế, thế khác gì bỏ t.iền đi chỗ khác. Trong khi nhà này thì chẳng ai ở, để bố mẹ cô quạnh?
Tôi không quan tâm lời dị nghị của thiên hạ, không ở trong hoàn cảnh của tôi, làm sao mà họ hiểu được. Tôi biết, mình đã tính toán nhưng thử hỏi, đàn ông ở trong hoàn cảnh của tôi ngày trước, các bạn có làm như tôi không. Có nói mồm thì bảo là không vì sĩ diện nhưng tôi chắc, trong tâm các anh chàng, các gã đàn ông luôn nghĩ, nếu có 10 cô gái chọn họ thì họ sẽ chọn một cô gái nào xinh xắn, có điều kiện nhất. Tôi cũng đã chọn vợ như vậy và giờ tôi đang hạnh phúc. Đừng bao giờ nói với tôi là các bạn không thích giàu sang, không thích có nhà Hà Nội. Và cũng đừng sĩ diện mà thừa nhận mình sẽ lấy một cô gái xấu xí, nghèo khó trong đám các cô gái giàu sang kia. Tôi không tin đâu bạn ạ. Và cũng đừng có cười tôi vì &'mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh', mong các bạn hiểu điều này.
Theo VNE
Chồng tôi ở ác với bên nhà vợ Hôm rồi, bố tôi ốm nặng, tôi bảo phải cho con về nhà chơi với ông ngoại thì anh bảo: "Ốm chứ đã c.hết đâu mà lo". Còn nhớ ngày yêu nhau, chồng mặn nồng say đắm, hứa hẹn đủ thứ. Nào là sau này khi có nhà cửa sẽ đón mẹ vợ lên ở cùng, để mẹ tiện chăm sóc cháu ngoại....