Mất vợ giờ mới thấy tiếc nuối
Những thứ mất đi không thể lấy lại được, và khi mất đi rồi mới thực sự thấy nó rất quan trọng với mình.
Đó là bài học tôi học được sau một lần lầm lỡ, trót dại mắc sau lầm rồi đ.ánh mất đi tổ ấm, người vợ của mình.
Đàn ông là vậy, luôn tham lam ngay cả khi đã có vợ đẹp con ngoan, tôi cũng không loại trừ. Tôi đã từng có mối tình 4 năm với vợ, nhưng phải thú nhận rằng, khi lấy nhau, tình yêu của chúng tôi đã không còn mặn nồng như trước. Cái nghĩa là thứ lớn hơn cả, và chúng tôi lấy nhau cũng vì trách nhiệm với bản thân, với đối phương. Tình yêu đã biến thành trách nhiệm và nghĩa vụ.
Tôi xác định lấy em, yêu em và làm chồng em, một người chồng vì gia đình, vì vợ vì con suốt cuộc đời. Nhưng có ai nói trước được điều gì, vì đôi khi cuộc sống có những cám dỗ mà ngay cả bản thân mình cũng không biết tại sao mình lại chạy theo nó.
2 năm làm vợ chồng, chúng tôi không có điều tiếng đi. Tôi vẫn đi làm, về nhà đúng giờ, ăn cơm với vợ con. Vợ tôi cũng cần mẫn, chăm chồng, chăm con, không có điều gì phải phật lòng cả. Nhưng cuộc sống như thế lại rất nhàm chán. Chỉ biết cắm đầu vào công việc, vợ cũng bận bịu con nhỏ, không còn thời gian lo lắng nhiều thứ nữa. Lâu lắm rồi chúng tôi không có cái gọi là không gian riêng tư. Một bữa ăn riêng, một ngày đi nhà hàng hay đi du lịch vài ba ngày là điều không thể. Cho con nhỏ đi thì không được, tí tí con lại khóc. Còn đi xa thì lại càng không.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu tìm thú vui mới. Ban đầu là những cuộc tụ tập bạn bè cũ hồi đại học. Ai nấy đều có gia đình, người yêu cả rồi. Nhưng mà họ vẫn muốn được gặp gỡ anh em. Tôi quen dần với việc đó, chúng tôi định sẽ 1 tuần tổ chức nhậu một lần. Việc ấy cũng rất vui, tôi hài lòng vì chuyện đó.
Video đang HOT
Rồi tôi say sưa tối ngày với bạn bè. Có khi đi nhậu, anh em lại rủ đi chơi bar, đi hát hò rồi karaoke ôm. Nói chung, trò của đàn ông thì nhiều thứ lắm, đàn bà khó mà hiểu. Vợ tôi cũng vì thế mà bắt đầu tỏ thái độ, quản thúc thời gian của tôi. Cô ấy gọi điện mỗi khi tôi về muộn, cáu bẳn mỗi khi tôi không ăn cơm ở nhà. Cô ấy thường xuyên nhắc nhở tôi về chuyện chơi bời và uống rượu. Gần như ngày nào tôi cũng có tí men trong người, nhưng tôi không say.
Càng đi chơi với bạn bè, tiếp xúc với nhiều cô gái khác, tôi càng cảm thấy vợ mình cứng nhắc, khó chịu biết bao. Vợ chỉ biết nấu ăn, người đầy mùi bếp núc, chỉ biết than vãn, kêu ca chuyện chăm con mà chẳng bao giờ để ý tới cảm giác của chồng, không biết chồng cần gì, muốn gì. Tôi càng so sánh vợ với người khác bao nhiêu thì càng thấy chán vợ bấy nhiêu.
Và trong đám những cô gái chơi cùng, tôi bắt đầu chọn được một người con gái tôi cảm thấy ưng ưng. Cô ta đồng ý làm bồ nhí của tôi với yêu cầu là, tôi phải chu cấp cho cô ta. Cuộc sống thuê nhà và t.iền bạc ăn tiêu, hàng tháng tôi phải bỏ ra một khoản như thế gọi là khoản &’tình phí’ nuôi bồ nhí.
Lâu dần tôi cảm thấy nghiện chuyện cặp bồ. Bên bồ tôi cảm thấy thảnh thơi vô cùng chứ không phải chịu những lời trách cứ, than vãn từ vợ. Tôi muốn được ở bên cô ấy mỗi khi mệt mỏi thay vì về nhà ăn cơm với vợ. Và chuyện vắng mặt ở nhà là chuyện thường xuyên.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến t.iền và t.iền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi t.iền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. (ảnh minh họa)
Tôi nói với vợ rằng, chuyện chơi là chuyện tự do của tôi, nên cô ấy không được quản thúc tôi quá. Tôi muốn được sống phóng khoáng một chút. Vợ tôi không phàn nàn nhiều, cô ấy biết tôi ngoại tình từ bao giờ ấy, tôi cũng không hay. Cô ấy chỉ bảo, &’em đã biết mọi việc, nếu anh tiếp tục thì mình ly hôn’.
Lúc ấy, có vẻ như tôi hứng thú với bồ quá, nghĩ là cô ta có thể thay vợ chăm sóc tôi, vả lại cô ta cũng muốn lấy tôi làm chồng từ lâu lắm rồi. Thế nên, tôi hi vọng, khi tôi nói ly hôn thì cũng có người đến với tôi. Nói là vậy, nhưng tôi cũng chỉ có ý dọa vợ thôi, nào ngờ vợ tôi ly hôn thật. Thế là, chúng tôi chia tay nhau đơn giản như thế.
Ngay sau đó, vì bực mình vợ, tôi lấy vợ mới. Vì tôi nghĩ không có người này thì lại có người khác, muốn sinh bao nhiêu con chẳng được? Chúng tôi lấy nhau nhưng tình yêu đã hết, chỉ còn là trách nhiệm nên có lẽ bỏ nhau cũng không quá luyến tiếc.
Sống với cô bồ hơn 1 năm, chỉ biết đến t.iền và t.iền, tôi bắt đầu nổi cáu. Mỗi lần tôi lĩnh lương, cô ấy toàn vòi t.iền, bảo phải đưa cho đi mua sắm, làm đẹp. Ngày ngoại tình cô ấy bịa ra mình làm nghề này, nghề nọ, giờ thì chẳng thấy làm gì, cắt tóc gội đầu còn không xong. Không đưa t.iền thì cô ấy bảo “ngày xưa anh hay đưa t.iền cho em, giờ sao em là vợ anh rồi, anh lại không lo?”. Thế là, tôi lại phải cung phụng, nuôi một người vợ chiều chồng chuyện &’chăn gối’ nhưng lại không hề hay biết chuyện nấu cơm, dọn nhà. Việc cô ta biết là làm đẹp.
Quá chán, tôi lại đi theo con đường cũ. Tìm quên trong rượu chè bài bạc. Tôi muốn tìm lại cuộc sống trước kia, muốn sống đời hạnh phúc bên vợ con. Bỗng trong lòng tôi cồn cào nỗi nhớ con trai, nhớ cảm giấc mỗi lần con bi bô gọi bố. Tôi nhớ quay quắt người vợ lầm lì nhưng lại cái gì cũng chu đáo với chồng con. Giờ thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác, phải sống với cô bồ mà vốn chỉ biết tới đồng t.iền của tôi.
Tôi ân hận quá vì đã bỏ vợ ra đi, đã nông nổi ly hôn để giờ phải sống trong sự day dứt. Nếu cho tôi làm lại, tôi nhất định chung thủy, là người chồng tốt và cả đời này không bao giờ nghĩ tới chuyện trai gái. Nhưng liệu có còn cơ hội cho tôi không?
Theo Khampha
Đã hết nợ tình
Có rồi, mất đi một vài mối tình là chuyện bình thường trong cuộc đời. Nhưng chuyện chia tay của chúng mình hình như đã nằm ngoài quy luật thường tình, khiến em là người trong cuộc mà vẫn phải kinh ngạc.
Không nước mắt, không hận thù, không tiếc nuối. Những thứ đó chỉ có trong hình dung của em, vào cái đêm em quyết định sẽ nói lời chia tay với anh. Anh đã dội nước lã vào tất cả những hình dung vớ vẩn ấy bằng một vẻ mặt đầy suy tính, và anh bảo: "Để mai gặp lại, anh đưa cho em cuốn sổ, rồi chúng mình nói chuyện tiếp".
Thì ra nó là một cuốn sổ chép nợ. Nghĩ lại, em mới thấy buồn cười, chứ lúc nhìn thấy anh chìa cuốn sổ ghi chép tỉ mỉ dày đặc những chữ và con số, chẳng khác gì cuốn sổ đoán đề của bà ngoại, em kinh ngạc đến mức chỉ còn biết đứng c.hết lặng nghe anh diễn giải. Ngày này, tháng này, nhân lúc đưa em vào quán A. để tỏ tình, anh chi hết ngần này t.iền. Ngày kia, tháng nọ, vào xem phim B, ngần ấy t.iền anh phải bỏ ra, nào vé, nào Lavie, nào hai gói đậu phộng Tân Tân...
Cứ mỗi tháng anh lại cộng sổ một lần. Nhìn anh cộng sổ, em mới biết, hoá ra chúng mình cũng gắn bó với nhau được hai năm ba tháng tám ngày. Nghĩ đến đây, em có lý do để khóc lóc một tí rồi. Sao em có thể bị mù màu lâu đến thế nhỉ? Phải mất hai năm ba tháng tám ngày ở bên anh rồi mới nhận ra mình bị nhầm lẫn. Em đã từng nhìn anh như một thần tượng, không nghĩ anh lại có khả năng cộng sổ tỉ mỉ như một kế toán chuyên nghiệp.
Và rồi anh chia đôi. Chia đôi chi phí từ ngày anh còn chưa "cưa đổ" được em cho đến tận ngày hôm qua, khi em mời anh vào quán nước để rụt rè nói ra quyết định của mình. Hôm qua, em vẫn còn thấy day dứt trong tim vì sợ sẽ làm tổn thương anh.
Cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi màn thương vay khóc mướn không cần thiết... (Ảnh minh họa)
Anh vẫn thường nói anh là người cô độc, chỉ có ở bên em, anh mới thấy đời có thêm sinh khí để sống vui, sống tốt. Nhỡ lúc em buông mối tình này về quá khứ, em làm anh đau khổ... Em thật khéo tưởng tượng! Chỉ có cuốn sổ trong tay anh đau khổ, nếu như em không lĩnh trách nhiệm trả một nửa số tình phí trong hai năm ba tháng tám ngày qua mà thôi.
Đang là sinh viên, em làm gì có một lúc mấy triệu để trả ngay cho anh. Trong một ngày, em chạy hết nơi nọ đến nơi kia, giật gấu, vá vai, may thay, đến chiều tối thì cũng đủ "tư cách" để gặp anh lần cuối. Em lại mời anh ra quán nước, chìa cho anh đúng số t.iền anh cần và làm cho anh giật mình hơn: "Hai năm ba tháng tám ngày em đã trả đủ nợ tình. Hôm nay, em trả t.iền nước cho cả phần của anh, gọi là cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi màn thương vay khóc mướn không cần thiết".
Ô hay, có ai chia tay tình yêu mà thơ thới nhẹ nhõm như em không nhỉ? Anh bảo anh làm thế để níu giữ em, nhưng em lại thấy rằng nếu biết trước việc có thể trả nợ tình cảm bằng t.iền như thế này thì em đã nói lời chia tay cách đây một năm hai tháng tám ngày rồi.
Em cảm ơn anh thật đấy. Sự sòng phẳng của anh lúc đầu khiến em sững sờ, phẫn nộ, nổi gai ốc, nhưng khi tĩnh tâm lại, em thấy như thế lại hoá hay. Chúng mình chẳng còn nợ nhau điều gì. Cuốn sổ của anh là một dấu chấm hết hoàn hảo hơn bất cứ lời chia tay mùi mẫn rườm rà nào.
Đã đến lúc em phải tìm cách k.iếm t.iền để trả nợ hai năm ba tháng tám ngày không biết thế nào là yêu...
Theo VNE
Anh chưa bao giờ xứng đáng với em Cảm ơn anh vì đã từ chối rất khéo léo rằng "anh không xứng với em". Tuy đã hơn hai mươi t.uổi đời rồi nhưng có lẽ năm nay là cái năm mà chuyện tình cảm không được như ý muốn nhất. Lần đầu tiên em không tự chủ được tình cảm của mình và cũng là lần đầu tiên em bị người...