Mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?
Có một câu chuyện kể rằng: Một ngày nọ, có một người hỏi một vị lão tiên sinh, mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?
Vị lão tiên sinh kia suy nghĩ nửa ngày, mới trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn”. “tại sao?”
“Bởi vì mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm, đó là thời điểm chúng ta cần ánh sáng nhất, còn mặt trời lại chiếu sáng vào ban ngày mà ban ngày chúng ta đã có đủ ánh sáng rồi.”
Bạn có lẽ sẽ cười vị lão tiên sinh này là hồ đồ, nhưng mà bạn không biết là có rất nhiều người cũng nghĩ như thế sao? Người mà hàng ngày chăm sóc bạn, bạn cũng không cảm nhận được điều gì cả? Nhưng nếu là một người xa lạ ngẫu nhiên giúp đỡ bạn, bạn sẽ cho rằng đó là một người tốt, cha mẹ và người thân của bạn luôn luôn vì bạn mà hy sinh, mà đ.ánh đổi nhưng bạn lại cảm thấy đó là việc đương nhiên, thậm chí có khi còn thấy phiền toái. Một khi người ngoài làm một việc na ná như thế thì bạn lại sẽ hết sức cảm kích. Đây chẳng phải là giống như đã hồ đồ “cảm kích ánh trăng mà phủ nhận mặt trời” hay sao?
Một cô gái đã có một cuộc tranh cãi với mẹ của mình, tức giận đến mức tông cửa chạy ra ngoài và quyết định không bao giờ trở về ngôi nhà chán ghét này nữa. Cô đã đi lang thang cả ngày ở bên ngoài, đến lúc bụng đói cồn cào, nhưng lại không có một đồng t.iền nào, mà lại không muốn trở về nhà để ăn cơm. Mãi đến lúc trời tối, cô mới đi vào một quán mì, ngửi thấy mùi mì thơm tỏa ra. Cô thực sự rất muốn được ăn một bát, nhưng trên người không có t.iền, chỉ có thể liên tục nuốt nước miếng.
Bỗng nhiên, ông chủ quán mì ân cần hỏi han: “Cháu gái, cháu có muốn ăn mì không?”, cô gái ngượng ngùng trả lời: “à, nhưng mà, cháu không mang t.iền”. Ông chủ nghe xong cười to: “haha, không sao cả, hôm nay cứ coi như bác mời cháu đi!”
Cô gái quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, cô ngồi xuống, ngay lúc đó, một bát mì được mang ra, cô ăn say sưa, và nói: “Bác chủ quán, bác thật là một người tốt!”
Ông chủ quán nói,: “Ồ, sao cháu lại nói vậy?”, cô gái trả lời: “Chúng ta vốn không quen biết nhau, bác lại đối xử tốt với cháu như vậy, không giống như mẹ của cháu, hoàn toàn không hiểu được những nhu cầu và ý nghĩ của cháu, thật là bực mình!”
Ông chủ quán lại cười: “haha, cháu gái, bác chẳng qua mới chỉ cho cháu một bát mì thôi, mà cháu đã cảm kích bác như thế, thế mà mẹ của cháu đã nấu cơm cho cháu hai mươi mấy năm nay, cháu chẳng phải là càng nên cảm kích mẹ của cháu hay sao?”
Nghe ông chủ quán nói xong, cô gái như tỉnh giấc mơ, lập tức nước mắt trào ra, cô bỏ mặc nửa bát mì còn lại mà vội vàng chạy về nhà.
Video đang HOT
Mới đến ngõ trước cổng nhà, cô đã nhìn thấy bóng mẹ xa xa, đang lo lắng nhìn quanh bốn phía cổng ra vào, trái tim cô như thắt lại, cô cảm thấy muốn nói một ngàn lần một vạn lần lời xin lỗi với mẹ của mình. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì mẹ của cô đã nghênh đón và nói: “trời ơi, con cả ngày đã đi đâu thế này? Mau mau, đi vào nhà rửa chân tay, ăn cơm tối đi.”
Tối hôm đó, cô gái mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu của mẹ đối với mình.
Khi đã quen với sự hiện diện của mặt trời, mọi người đã quên mất là nó đem lại cho mọi người ánh sáng, khi đã quen với sự chăm sóc của người thân, mọi người thường quên mất họ đã cho mình sự ấm cúng, một người quen được chăm sóc từng li từng tí thì ngược lại sẽ không thấy biết ơn, vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ ánh sáng rồi, cho nên mặt trời là dư thừa, không cần thiết.
Hy vọng trong chúng ta mỗi người đều biết mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn.
Trong cuộc sống thực tại, chúng ta thường hay không để mắt đến những điều mình đã có, cho rằng chúng là lẽ đương nhiên, không có gì quan trọng với mình, mà lại đi phàn nàn số phận bất công, như thể là thế giới này thiếu nợ chúng ta rất nhiều thứ vậy.
Kỳ thực, biết ơn cũng là một loại thái độ tích cực của cuộc sống, đúng như một số người đã nói:”Hãy cảm ơn người đã làm bạn tổn thương bởi vì họ là người đã tôi luyện ý chí của bạn, hãy cảm ơn người đã lừa dối bạn bởi vì họ đã làm phong phú thêm kinh nghiệm của bạn, hãy cảm ơn người đã coi thường bạn bởi vì họ đã làm thức tỉnh lòng tự tôn của bạn…”. Cần phải mang một tấm lòng biết ơn, biết ơn số phận, biết ơn hết thảy những người đã giúp bạn trưởng thành, biết ơn hết thảy những gì ở xung quanh mình.
Để có một tấm lòng biết ơn, yêu cầu chúng ta cần phải để tâm quan sát, dụng tâm cảm ngộ, càng cần chúng ta phải biết yêu thương. Cỏ cây sinh trưởng phát triển mạnh mẽ là để báo đáp ân huệ của mặt trời mùa xuân, chim chóc liều mình kiếm ăn là để báo đáp ân huệ được nuôi nấng, cây mạ phát triển khỏe mạnh là để báo đáp ân huệ của dòng nước mát, con cái cố gắng học tập là để báo đáp công ơn sinh thành và dạy dỗ của cha mẹ.
Hãy học cách biết ơn đi! Khi bạn cảm ơn cuộc đời, cuộc đời sẽ ban thưởng cho bạn ánh nắng mặt trời rực rỡ. Bạn oán trách trời đất, khả năng cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi! Không phải vậy sao? Mây cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn đều đáng để chúng ta quý trọng, cảm ơn mặt trăng, càng cần phải cảm ơn mặt trời!
Theo Guu
Cuộc gọi lúc nửa đêm của người vợ trẻ chán chồng
Gần nửa đêm, chuyên gia tâm lý nhận được cuộc gọi điện của một người vợ trẻ. Người phụ nữ đó cho biết, cô chán chồng đã lâu và hiện đang ngồi trong công viên...
Ảnh minh họa: Internet
Chuyện được ghi lại từ nhật ký tư vấn của Trung tâm tư vấn T.uổi trẻ hạnh phúc và kỹ năng cuộc sống (Trung Ương Đoàn TNCSHCM). Chúng tôi xin trích đăng những dòng tâm sự đẫm nước mắt vì chán chồng của cô:
Em lấy chồng năm 31 t.uổi khi đã có chút công danh sự nghiệp rồi. Mặc dù là người ngoại tỉnh nhưng bố mẹ chồng em rất quý và hãnh diện về em. Chồng em là người chủ động đến với em, chủ động cưới, nhưng khi sống chung anh ấy đã làm em vô cùng thất vọng.
Chuyện khiến em phải gọi điện đến gặp chuyên gia tư vấn hôm nay là một ví dụ.
Vợ chồng em đi xem phim. Chồng em là người mua vé rủ em đi xem. Đến rạp mới biết mình đi quá sớm nên vợ chồng em ghé vào một quán cà phê gần đó.
Lúc đi đến cửa quán cà phê, theo quán tính, em luồn tay vào để khoác tay chồng. Chồng em không hiểu vì sao chẳng nói chẳng rằng đẩy tay em ra. Hành động của chồng em khiến em vô cùng xấu hổ.
Anh ấy không muốn khoác tay em giữa chốn đông người. Em không thể hiểu nổi, khoác tay vợ thì có gì xấu đâu mà anh lại né tránh như thế.
Em vẫn theo chồng vào quán cà phê uống nước nhưng em giận chồng vô cùng. Đầu óc em nghĩ nhiều lắm. Em nghĩ, một người đàn ông yêu vợ, họ sẽ thích thú nắm tay vợ đi giữa mọi người. Người đàn ông yêu vợ cũng sẽ thích thú khi để vợ nũng nịu dựa dẫm qua hành động khoác tay như em đã làm.
Cách mà chồng em đã đẩy tay em ra chỉ có thể nói lên rằng, anh ấy không hề yêu em. Mà nếu không yêu em, tại sao anh ấy lại lấy em làm vợ... Điều mà 7 năm làm vợ anh, không ít lần em đã suy nghĩ đến và cảm thấy hết sức buồn phiền.
Giận chồng, em chẳng nói năng gì nhưng bọn em vẫn ngồi uống cà phê cho đến giờ xem phim. Vào rạp chồng em vẫn ngồi xem phim bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Em giận chồng ra mặt mà anh ấy không nói một lời xin lỗi hay giải thích gì về hành vi gạt tay em ra như thế.
Nếu chồng em thuộc tuýp người không thích thể hiện tình cảm trước đông người thì khi vào rạp, đáng lẽ ra anh ấy phải cầm lấy tay em để an ủi, vỗ em em. Thế nhưng anh ấy chẳng làm gì cả, chẳng xin lỗi cùng chẳng hề mảy may một chút ăn năn. Ngồi xem phim mà em nước mắt lưng tròng, ức không chịu nổi. Xem được khoảng nửa bộ phim, em bảo với chồng là không muốn xem phim nữa và đứng dậy ra về.
Trên đường về, ngồi sau xe của chồng mà em khóc suốt. Chồng em thì vẫn mặc kệ em, cứ như người không liên quan. Khi đến đến công viên, em bảo chồng dừng xe lại. Em vào công viên khóc một thôi một hồi rồi bấm máy gọi điện thoại cho chuyên gia tư vấn.
Vợ chồng em lấy nhau đã 7 năm nhưng chưa có con. Đi khám thì bác sĩ tư vấn là nếu muốn có con thì phải chữa trị. Vợ chồng em đang tính sang năm sẽ đi vào TP. HCM để làm thụ tinh trong ống nghiệm nhưng bây giờ em thấy mình cần phải suy nghĩ chín chắn về việc đó.
Thực sự bây giờ em thấy chán chồng vô cùng, không biết mình có nên có con nữa hay không.
Anh ấy không chỉ thờ ơ, vô cảm với em mà dường như anh ấy thờ ơ với hết mọi mối quan hệ. Chồng em là cán bộ ngân hàng nhưng rất kém về ngoại giao. Vì thế nên bao nhiêu năm nay chồng em vẫn chỉ giẫm chân tại chỗ, chỉ là chuyên viên quèn thôi, ngoài ra không biết gì đến mọi thứ xung quanh.
Em hiện tại đang là thạc sĩ tại một viện nghiên cứu tại Hà Nội. Em là người thích cầu tiến, sống phải biết vươn lên và phải có công danh sự nghiệp nhưng chồng em lại hoàn toàn ngược lại. Anh ấy vô cùng đơn giản. Cuộc sống của chồng em phẳng lặng, bình yên đến đáng ghét. Em rất muốn kéo chồng em ra khỏi thế giới "vỏ ốc" nhưng anh ấy đã không ít lần khiến em thất vọng.
Như tết năm ngoái, em rủ chồng em đến nhà một người chị kết nghĩa đang giữ chức vụ quan trọng trong cơ quan trung ương. Đến nơi em giới thiệu chồng em, chị ấy đon đả bắt tay. Thế nhưng chồng em mãi mới đưa tay ra bắt. Lúc ra về, chị ấy tặng vợ chồng em một tấm bưu thiếp to. Em biết, phải có tình cảm hết sức ưu ái với vợ chồng em thì chị ấy mới làm như thế.
Vậy nhưng chồng em tỏ thái độ hết sức bình thường, anh ấy không cho điều đó là quan trọng. Sau lần ấy chị ấy tỏ thái độ khác hẳn với em.
Việc anh ấy kém cỏi trong ứng xử, ngoại giao đã khiến em chán ngán rồi lại thêm việc đối xử với em như người dưng làm em không khỏi không băn khoăn suy nghĩ. Em nghĩ em không đáng bị chồng cư xử như thế.
Nếu vợ chồng em cứ mãi đồng sàng dị mộng như thế này thì em nghĩ, kể cả có con rồi vẫn không thay đổi được gì. Nếu có con rồi mà vợ chồng vẫn ông chẳng bà chuộc như bấy lâu nay thì chắc chắn bọn em sẽ vẫn ly hôn. Mà như thế thì rất khổ cho con em.
Có người bạn thân khuyên em nên có con, rằng "có đứa con thì tình cảm vợ chồng sẽ khác" chồng em cũng sẽ thay đổi. Bởi như các cụ xưa đã nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Việc cải tạo, thay đổi chồng là việc không tưởng.
Theo Tienphong
Bị chồng ‘cắm sừng’ mấy lần tôi vẫn chưa muốn ly hôn Nhiều lúc muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến phải quyết định một việc hệ trọng trong đời tim tôi vẫn đau lắm. ảnh minh họa Tôi và chồng lấy nhau vì tình yêu, khi còn là sinh viên, bố mẹ tôi từng phản đối kịch liệt. Sau khi kết hôn, anh là giảng viên trường đại học, rất thông minh, thi được học...