Mất niềm tin… sau lần đầu ân ái
Sau lần ân ái đầu tiên đó, anh đã không giấu nổi sự thất vọng khi không nhìn thấy những giọt máu của tôi.
Sau một thời gian dài theo dõi chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi thấy rất nhiều bạn gái sống trong đau đớn khi bị cưỡng hiếp, mất trinh. Tôi cũng đau khổ, dằn vặt… nhưng không phải bị ai đó “đánh cắp” sự trong trắng của mình mà vì bản thân không còn “nguyên vẹn” khi đến với chồng mình nữa.
Từ khi nhận lời yêu anh, tôi biết anh sẽ là người đàn ông cuối cùng tôi trao trọn tình yêu… nhưng khi đã thành vợ, thành chồng với nhau rồi, tôi lại luôn dằn vặt bản thân vì câu hỏi, “Tại sao mình không có?”
Hồi cấp 3, tôi có yêu một cậu bạn cùng lớp. Tình yêu đó rất trong sáng và thánh thiện, chúng tôi luôn sánh bước bên nhau đi học và sự gần gũi nhất cũng chỉ là những lần cầm tay nhau thật chặt. Hai chúng tôi đã có một tình yêu thật đẹp và không một chút tì vết.
Rồi khi học đại học, tôi yêu anh, một chàng trai hơn tôi 5 tuổi. Anh rất tốt, rất quan tâm và yêu thương tôi… nhưng yêu nhau được một thời gian thì anh thường xuyên đòi hỏi tôi “chuyện ấy”. Khi anh yêu cầu được gần gũi, tôi hết lần này lượt khác từ chối với lý do “Em muốn dành sự trong trắng cho anh vào ngày cưới” nhưng anh ấy đã hỏi lại tôi, “ Nếu ngày đó, anh không thấy em còn trinh thì sao?“. Tôi thẳng thắn trả lời , “Nếu em không còn trinh nữa, anh có thể bỏ em”.
Thế nhưng, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 24 của anh, tôi đã trao cho anh tất cả sau bao năm gìn giữ. Hôm đó, anh đã uống rượu rất nhiều, còn tôi cũng không có một chút kinh nghiệm nào trong “chuyện ấy”, thế nên khi vừa lâm trận, tôi cảm thấy rất đau… Và rồi, mọi chuyện đã dừng lại ở đó.
Video đang HOT
Lần sau, khi cả anh và tôi đã có sự chuẩn bị thật kỹ thì mọi chuyện lại xảy ra không được như ý muốn. Hôm đó tôi không còn thấy đau như lần đầu tiên nữa… nhưng thật buồn thay khi tôi không thấy bất cứ một giọt máu nào sau cuộc ân ái.
Đến bây giờ khi đã là vợ anh, tôi vẫn mang theo nỗi ám ảnh đó (Ảnh minh họa)
Hôm đó anh đã nghi ngờ tôi nói dối anh vì anh nghĩ rằng, tôi không còn trinh trắng khi đến với anh. Tôi đã rất buồn và thất vọng… nhưng tôi không biết làm sao để giải thích với anh về sự “không có” đó.
Khi còn yêu nhau, anh rất hay ghen. Anh sợ tôi đi chơi rồi làm chuyện đó với những người đàn ông khác. Tôi đã rất đau đớn khi anh nói ra những suy nghĩ ấy… nhưng tôi vẫn cố gắng thông cảm cho anh vì tôi cũng đâu đã có một lời giải thích nào thuyết phục được anh?
Nhiều lúc, tôi đã muốn rời xa anh để thoát khỏi những dằn vặt, đớn đau… nhưng vì anh rất yêu tôi và tôi cũng yêu anh nên tôi không thể rời xa anh. Dù không hỏi tôi về chuyện đó nhưng tôi biết, anh vẫn có một câu hỏi và chưa tìm được câu trả lời về bản thân tôi. Chính điều đó đã khiến anh không thực sự tin tưởng vào người vợ của mình.
Sau bao năm yêu nhau, đến bây giờ khi đã là vợ anh, tôi vẫn mang theo nỗi ám ảnh đó. Tôi luôn cố gắng để chứng minh rằng, anh là người duy nhất tôi yêu, là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi trao cả về thể xác lẫn tin thần… Nhưng đôi khi, trong tâm trí tôi lại xuất hiện câu hỏi, “Tại sao tôi không thể đến với anh một cách hoàn hảo như mình mong đợi? Tại sao ông trời lại ngang trái với tôi như vậy? Tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm sao để anh ấy hiểu và tin mình?”.
Tôi thật sự rất sợ tình yêu mà không có niềm tin, vì khi đã không có niềm tin thì nó rất dễ vỡ. Tôi yêu anh nhiều và tôi biết, anh cũng rất yêu tôi… nhưng dường như trong tâm trí anh vẫn không thể xóa nhòa được những hình ảnh của lần đầu tiên ấy. Tôi biết anh buồn… nhưng bao năm qua rồi, tôi vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp hợp lý nhất để trả lời anh.
Các bạn ạ! Theo các bạn, tôi phải làm sao để thoát khỏi nỗi đau và những ám ảnh của chuyện trinh tiết này?
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Em vẫn còn trinh'...
Trong hơi men say, tôi ngủ với em và bàng hoàng bất giác, phát hiện, em có "giọt máu" đó. Thì ra, em vẫn còn trinh, không giống như những gì tôi đã nghĩ.
Đó là lời khẳng định của em, khảng khái nhưng cũng đầy đau đớn khi tôi nói: "Em đã quan hệ với ai rồi?". Em sững sờ nhìn vào đôi mắt tôi vẻ vừa hoài nghi vừa tức giận. Em cảm thấy mình bị xúc phạm, đứng dậy tát cho tôi một cái thật mạnh và nói: " em vẫn còn trinh". Tôi cũng không chịu thua, cũng gắng sức tát lại em và chửi mắng em là đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ, đồ đàn bà xấu xa vì đã lừa dối tôi. Tôi hoàn toàn vô cảm trước những giọt nước mắt của em. Chính em cũng không hiểu vì sao, trong lần đầu quan hệ ấy, không có dấu hiệu của "giọt máu trinh tiết".
Đó là câu chuyện đau khổ đêm tân hôn giữa tôi và em. Kể từ đó, tôi sống với em chỉ là trách nhiệm, như một cái bóng và nằm bên em như khúc gỗ. Mặc cho em giải thích, em kêu oan, tôi vẫn mặc kệ. Tôi cho rằng, kẻ nào làm việc ấy xong rồi chả dùng lý lẽ để ngụy biện, để thanh minh. Đằng này em lại mang cái lý do rằng không hiểu vì sao ra để giải thích với tôi, em nói chính em cũng không biết sao lại ra nông nỗi ấy vì từ trước giờ em chưa từng ngủ với ai. Nhưng tôi không tin. Con gái bây giờ thoáng hơn nhiều. Có thể em đã lầm lỡ mà không dám nói cho tôi biết chăng? Tôi mặc kệ em gào khóc trong đau khổ bao nhiêu ngày tháng từ khi làm vợ tôi.
Em khóc càng lúc càng to hơn. Có lẽ đấy là giọt nước mắt hạnh phúc dù rằng, em đã bị tôi đối xử như thế. (ảnh minh họa)
Tôi coi em như một ô sin, làm cho tôi đủ thứ việc mà tôi yêu cầu. Vậy mà em vẫn nhẫn nhịn. Em không oán thán một lời. Khi tôi đuổi em ra khỏi nhà, em đã nói: "Em chẳng còn chỗ nào để đi. Anh cứ cho em ở lại đây, bên cạnh anh. Dù sao thì em cũng mới cưới anh chưa được bao lâu. Bây giờ về nhà, em xấu hổ, không biết ăn nói thế nào".
Tôi để em ở lại và đối xử với em như thế đó. Vậy mà em vẫn chấp nhận làm vợ tôi. Tôi trở thành một gã đàn ông hư hỏng, ngày ngày tìm vui bên bồ nhí và những cô "gái làng chơi". Tôi mặc kệ em cô đơn gối chiếc. Sau đêm tân hôn ấy, tôi chưa động vào người em.
.. Chỉ có lần đó, sau khi tôi uống rượu say về, thấy em nằm ngủ, tôi đã một lần nữa "làm chồng" em. Trong hơi men say, tôi ngủ với em và bàng hoàng bất giác, phát hiện, em có "giọt máu" đó. Thì ra, em vẫn còn trinh tiết, không giống như những gì tôi đã nghĩ. Có thể do lần đó, màng trinh của em quá dày nên em không có dấu hiệu trong trắng. Tôi tỉnh cơn say, ngơ ngác nhìn em. Em khóc càng lúc càng to hơn. Có lẽ đấy là giọt nước mắt hạnh phúc dù rằng, em đã bị tôi đối xử như thế.
Em không nói gì, chỉ quay mặt vào trong từ đêm đó. Cũng từ ngày đó, tôi nhận ra lỗi lầm của mình, không còn đi đêm về hôm. (ảnh minh họa)
Em không nói gì, chỉ quay mặt vào trong từ đêm đó. Cũng từ ngày đó, tôi nhận ra lỗi lầm của mình, không còn đi đêm về hôm. Tôi bắt đầu trở thành ô sin của em, phục vụ lại em để bù đắp cho những tháng này khổ cực mà tôi đã dành cho em.
Tôi biết, mình là kẻ đê tiện vì đã nghĩ sai về em. Chính người tôi yêu thương nhất tôi cũng không tin tưởng thì tôi còn tư cách gì để nói câu xin lỗi em. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là sống bên em, yêu thương, chăm sóc em để khiến em hiểu và tha thứ cho tôi. Để khiến tôi trở về là tôi như ngày nào. Yêu em và xin lỗi em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên từ bỏ giọt máu của kẻ phản bội? Năm năm yêu nhau, tôi chưa một lần phản bội anh dù trong tư tưởng. Còn anh, hết lần này đến lần khác, đùa giỡn với tình yêu của tôi. Tôi là một cô gái tỉnh lẻ, lên Hà Nội đi học từ năm 2005. Năm 2006 tôi quen anh. Bề ngoài không có gì nổi bật nhưng anh rất thông minh và...