Mất một người mà thế giới vắng hơn
Thế giới có cả triệu người, vậy mà sao mất anh, thế giới bỗng như vô hình…?
Cũng chẳng cần phải có điều gì khủng khiếp xảy ra, bỗng một ngày nào đó, tự nhiên ta thấy không còn yêu, thế là mất nhau, thế là thế giới từng có nhau giờ trở thành khoảng trống… Đơn giản là chia tay, đơn giản như mỗi khi ta hít hà để thở… Nhưng mình mất nhau thật rồi.
Không hiểu sau những ngày chia tay, cuộc sống của anh thế nào? Em thì vẫn vậy, không có hờn giận, không có tức tối, cũng chẳng có điều gì nuối tiếc… Những cảm xúc đó chẳng thể nào nảy sinh khi mà chúng ta đã chia tay nhẹ nhàng như thế. Em đâu có cơ hội để níu kéo khi mà anh đã nói: “Không còn yêu”. Người ta có thể bỏ qua cho nhau mọi điều nhưng nếu khi tình yêu không còn thì em giữ làm sao nổi?
Em vẫn dậy sớm để đón bình minh bên ly cà phê pha loãng… Vẫn hối hả ướm lên người chiếc váy lâu rồi không mặc để rồi lao ra khỏi nhà, hòa mình vào dòng người đông nghẹt để đi làm. Em vẫn hay cười với người quen và với cả người xa lạ. Xét cho cùng thì cuộc sống vẫn trôi, ngay cả khi chúng ta có dừng lại thì mỗi người ngoài kia vẫn sống cuộc đời của họ. Cũng giống như ngay cả khi em có đau khổ thì anh vẫn ra đi, tìm một tình yêu mới. Thế nên, ngoại trừ việc em đưa cuộc sống của mình về trạng thái “im lặng”, em không còn có thể làm gì hơn được nữa.
Xa anh, cuộc sống của em vẫn diễn ra bình lặng như thế, chỉ là… mọi thứ chông chênh hơn (Ảnh minh họa)
Nhưng anh à, có một điều gì lạ lắm… Trong tim này, em thấy chông chênh… Anh cũng chỉ là một người trong số hàng vạn người mà em đã, đang và sẽ gặp trong đời. Vậy sao chỉ là mất đi một người, mà với em, thế giới này như vắng hơn.
Có lẽ là bởi vì anh đã từng là thế giới của riêng em, một thế giới mà với người khác có thể chẳng là gì nhưng với em nó thiêng liêng đến nhường nào. Vì thế, khi anh bỏ lại sau lưng một khoảng trời chỉ còn mình em ở đó, em thấy thế giới này thiếu hụt, nhỏ bé, thậm chí là hư không. Với thế giới, anh không là gì cả, nhưng với em, anh là cả thế giới.
Video đang HOT
Dẫu vậy thì sao? Anh vẫn ra đi cơ mà… Anh mang cả thế giới của em đi chỉ để lại một khoảng đen kịt và trống rỗng. Em chông chênh, lần hồi bước đi trong khoảng mênh mang vô định đó mà không biết đến ngày mai sẽ ra sao… Nhưng em không được gục ngã, không được tuyệt vọng, vì dù em có làm thế thì anh cũng không quay về, mang theo một thế giới rộng dài mà em đã từng đặt cả vào anh.
Em sẽ không bao giờ yêu và coi người đàn ông nào đó là cả thế giới của mình thêm nữa (Ảnh minh họa)
Thôi thì anh đi, cứ mang thế giới của riêng em đi. Hẳn là anh đang tìm cho mình một chân trời, một thế giới khác. Còn em, em cũng không hoài niệm tìm mãi một thế giới đã vắng người. Em sẽ hòa vào cuộc sống ngoài kia và giữ riêng cho mình một “thế giới” không ai có thể chạm đến. Em sẽ giữ những cảm xúc trong một khối tình chỉ riêng mình em biết.
Đúng là thế giới của em đã vắng hơn khi không còn anh nhưng em tin, vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, bên ly cà phê có thể đậm đặc mà cũng có thể nhạt thếch… sẽ có một người khác bước vào và tạo nên một thế giới khác. Chỉ cần em không đóng cửa thế giới của riêng mình, ắt sẽ có những người thay anh làm nên một thế giới khác trong em.
Và em tự nhủ với lòng mình, sẽ không để ai là cả thế giới của mình nữa, để nếu một ngày họ ra đi, chỉ đơn giản là em mất đi một người, chứ không mất đi cả thế giới như bây giờ…
Theo Khampha
Thất vọng vì đã trao thân cho anh
Có ai đã từng yêu, từng trao thân cho một người đàn ông và từng thất vọng như tôi không?
Tôi nhìn dáo dác. Căn phòng chừng 20m2. Đồ đạc lèo tèo vài thứ. Tôi muốn tìm cái nồi để đun nước nấu bát mì cũng không có. Chén đĩa thì cáu bẩn, ố vàng. Nói chung là những gì đang hiện ra trước mắt hoàn toàn chưa bao giờ hiện diện trong trí tưởng tượng của tôi.
Trí nói rằng anh "thuê một căn hộ" và chỉ ở một mình. Nhà có đầy đủ tiện nghi từ máy lạnh, bếp âm, máy giặt, máy rửa chén... với giá thuê mỗi tháng là 9 triệu đồng. "Em biết rồi đấy, ở Sài Gòn mà thuê nhà với giá ấy thì là trung bình thôi. Đám cưới xong anh sẽ chuyển sang nơi khác cho em ở thoải mái hơn"- Trí nói với tôi như thế qua điện thoại. Tôi nghe anh mô tả mà chắc mẻm rằng, lương của anh chí ít mỗi tháng cũng phải 30 triệu đồng. Và như vậy, tôi chẳng phải lo lắng gì về kinh tế. Lấy anh, tôi chỉ việc ở nhà nấu cơm và sinh con cho anh.
Viễn cảnh hạnh phúc ấy khiến tôi không quản ngại đường xa, lặn lội từ Phan Thiết vô Sài Gòn để tìm anh sau mấy tháng hẹn hò. Anh vốn là chỗ quen biết với một người anh họ của tôi. Tôi tin anh vì anh đã mấy lần ra nhà tôi chơi, ăn dầm nằm dề ở nhà ba má tôi. Anh đã có một đời vợ và ly hôn nhưng tôi không quan trọng vấn đề này. Khi gặp anh lần đầu, tôi đã có cảm tình vì anh rất ga lăng, hết sức tôn trọng phụ nữ. Anh nói chuyện rất khôi hài và có duyên. Tôi nghĩ, người nào có anh hẳn là trong nhà lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Chắc chắn một người chồng có công việc ổn định, tính tình tốt như vậy là niềm mơ ước không của riêng tôi. Tôi quyết định phải vào tận nơi để xem chỗ ăn ở của anh thế nào, còn liệu đường mà tính chuyện cưới xin vì năm nay tôi cũng đã xấp xỉ 30 tuổi rồi...Thế nhưng, thực tế không như những gì anh kể với tôi. Do tôi vô sớm hơn dự tính nên anh có vẻ bị bất ngờ. Tôi không báo trước mà đến thẳng công ty tìm anh. Thấy tôi, anh giật mình: "Sao bảo tháng sau em mới vô?". Tôi nói cuối năm, tôi gom phép lại nghỉ một lần nên tranh thủ vô thăm anh. Anh đưa tôi đi uống nước, đi ăn rồi đòi đưa tôi ra khách sạn ở nhưng tôi không chịu. Tôi bảo muốn tới coi chỗ anh ở.
Thấy tôi cứ khăng khăng, anh đành phải chiều ý nhưng gãi đầu, gãi tai: "Chủ cũ vừa lấy lại nhà, anh chưa kịp tìm nhà mới nên phòng trọ chật chội, chỉ sợ bất tiện cho em...". Tôi không quan trọng chuyện nhà cửa vì với một người làm lương cao như anh, tìm chỗ nào mà không có nhà? Sau này về ở chung, chắc chắn tôi sẽ có kế hoạch tiết kiệm để mua nhà vì lương anh cao như thế, không thể tiêu xài không có kế hoạch...
Cứ nghĩ như vậy, nhưng thực tế lại phủ phàng hơn nhiều khiến tôi hoang mang. Thoạt đầu tôi ngạc nhiên, sau đó là thông cảm. Và bây giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ cái năng lực tài chính và rất nhiều thứ của anh.
Hôm qua, trong lúc anh có việc ra ngoài, tôi ở nhà một mình. Có người xưng là chủ nhà trọ đến thu tiền. Tôi bảo chờ Trí về vì tôi không có tiền, với lại tôi không biết có đúng bà là chủ nhà trọ hay không? "Có hơn triệu bạc mà tháng nào cũng cù nhây, thiệt bực mình hết sức"- người phụ nữ lèm bèm. Tôi ngạc nhiên: "Sao cháu nghe anh Trí nói mới chuyển tới đây mấy hôm mà?". Bà chủ nhà trợn tròn mắt: "Ai bảo với cô là chú ấy mới dọn tới ở? Xin lỗi nghen, ở đây muốn mòn nền gạch nhà tôi mấy năm nay rồi mà còn bày đặt sĩ diện, nói dóc... Cô cứ ở đây vài ngày nữa rồi coi, người ta tới đòi tiền thuốc, tiền rượu... nườm nượp".
Số ngày tôi ở với anh càng dài ra thì niềm tin của tôi đối với anh càng ngắn lại (Ảnh minh họa)
Những lời bà chủ nhà trọ như những nhát búa tạ đập vào niềm hân hoan của tôi. Chẳng lẽ... tất cả những gì Trí nói với tôi từ xưa tới giờ đều là giả dối? Nếu thế thì còn bao nhiêu điều giả dối nữa mà anh giấu tôi?
"Em sao buồn vậy? Muốn đi chơi không, anh chở đi?"- Trí bảo tôi khi vừa về tới. Tôi lắc đầu: "Em mệt, chỉ muốn ngủ. À, hồi nãy có mấy người tới tìm anh, em bảo anh không có ở nhà, họ bảo lát nữa sẽ quay lại". Sau câu nói của tôi, vẻ mặt Trí lộ rõ sự hoảng hốt: "Họ có nói... gì với em không?". Tôi lắc đầu: "Không có, họ bảo lát nữa sẽ quay lại". Trí vội vàng kéo tay tôi: "Đi, anh dẫn đi ăn tiệm, anh nới biết chỗ này ngon lắm mà rất rẻ".
Tôi không muốn đi nhưng cũng không biết nói sao để từ chối đành phải leo lên xe cho anh chở đi ăn, đi chơi... Anh chở tôi đi tới nửa đêm mới chịu chở về. Khi đó, cả dãy nhà trọ đều im lìm. Anh tắt máy xe từ đầu hẻm rồi dẫn bộ vào vì sợ gây ôn ào, làm phiền hàng xóm.
Đêm đó, anh lại nói với tôi về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi nghe vô tai này, ra tai kia, kết cục chẳng nhớ anh đã nói những gì. Điều duy nhất tôi nhớ là tôi đã ngủ với anh, đã làm chuyện vợ chồng một cách tự nguyện và hoàn toàn thỏa mãn. Tôi gọi anh là chồng, anh gọi tôi là bà xã, y như thể chúng tôi đã cưới xin. Anh bảo tôi đẻ cho anh 4 đứa con, chúng sẽ tha hồ vui chơi, quậy phá trong ngôi biệt thự mà anh đang chờ người ta sửa sang rồi mới bàn giao... Nói chung là số ngày tôi ở với anh càng dài ra thì niềm tin của tôi đối với anh càng ngắn lại.
Tôi dự định sẽ ở với anh 2 tuần. Thế nhưng bước sang ngày thứ 5, tôi tình cờ nghe anh nói chuyện điện thoại với ai đó lúc sáng sớm: "Làm gì mà gấp dữ vậy? Chừng nào có người ta đưa chớ có giật đâu mà sợ? Mấy bữa nay kẹt cứng rồi...". Tôi để ý thấy dường như lúc nào anh cũng có điều lo lắng nhưng tôi không dám hỏi. Mấy ngày sau, chúng tôi chỉ toàn ăn mì gói chứ không đi ăn tiệm nữa. Tôi bắt đầu lung lay ý định.
Tới ngày thứ 9 thì tôi quyết định về lại Phan Thiết. Anh cố nài nỉ tôi ở lại thêm để chờ anh "đòi nợ mấy công trình xây dựng người ta còn thiếu để đưa em đi mua sắm Tết" nhưng tôi nhất định ra về. Tôi thấy anh có vẻ buồn nhưng tôi không muốn nấn ná để gây khó khăn cho anh vì tôi đã lờ mờ đoán ra tất cả những thứ anh "vẽ" ra trước mắt tôi chỉ là đồ hàng mã...
Bây giờ thì tôi thậm chí không còn muốn nghe điện thoại của anh. Tối tối lên mạng tôi ẩn nick để anh không trông thấy. Anh có nhắn tin, tôi cũng làm lơ...
Tôi tự hỏi mình, tình cảm giữa tôi và anh có phải là tình yêu hay không? Và liệu tôi có thể chấp nhận làm vợ một người mà ngay những ngày đầu quen biết đã không thật lòng với mình?
Có ai đã từng yêu, từng trao thân cho một người đàn ông và từng thất vọng như tôi không?
Theo VNE
"Anh à! Em là cô gái còn trong trắng" Tôi không biết phải nói sao cho anh ấy hiểu, tôi vẫn là cô gái còn trinh trắng? Tôi có nên nói với anh ấy rằng tôi là gái còn trinh không? Bạn đang trong giai đoạn hẹn hò với bạn trai của mình, vì vậy bạn nghĩ cần phải cho anh ấy biết rằng bạn còn trinh hay không, đúng không? Nhưng...