Mất chồng vì “sập bẫy ghen” cô bạn thân
Một tháng sau ly hôn, tôi nhận được thiệp hồng từ chồng cũ. Tôi kinh ngạc khi biết cô dâu là bạn thân của mình.
Tôi và chồng kết hôn khi cả hai vừa tốt nghiệp đại học, trong tay chẳng có gì. Chồng tôi kiếm được một công việc ở công ty xây dựng nhỏ, lương tháng đã thấp lại phập phù lúc có lúc không.
Còn tôi vì ngành học khó xin việc nên chấp nhận làm lễ tân cho một công ty truyền thông. Dù nghèo nhưng chúng tôi luôn yêu thương nhau, động viên nhau cố gắng vì tương lai.
Nhưng cứ sống mãi như thế không ổn. Tôi bàn với chồng, cả hai nghỉ việc ở nhà kinh doanh, người ta vẫn bảo &’phi thương bất phú’, muốn giàu thì phải lăn lộn thôi.
Chồng tôi nghỉ việc, mở một quán bán cơm trưa cho dân công sở. Chồng tôi rất có tài nấu nướng, dù chỉ là những món ăn bình thường nhưng lại được nhiều người thích.
Sau 7 tháng, chúng tôi có món tiền kha khá nên quyết định đầu tư lớn hơn. Chúng tôi thuê nhân viên, giờ chồng tôi chỉ quản lý và ra thực đơn hàng ngày chứ không phải vất vả đứng bếp như trước.
Sau vài năm, chúng tôi mở được nhà hàng, có một khoản tiết kiệm trong ngân hàng. Không phải lo chuyện tiền bạc nữa, tôi để chồng quản lý nhà hàng còn tôi góp vốn với bạn kinh doanh thời trang.
Vân là một trong những người bạn thân của tôi trong nhóm 5 người. Vì tính tình hợp nhau nên chúng tôi quyết định kinh doanh chung.
Hôn nhân của Vân vừa mới tan vỡ. Cô ấy bảo: &’Đàn ông ai cũng vậy, tự nhiên đối xử tốt với vợ tức là ngoại tình rồi’.
Lời nói của Vân khiến tôi chột dạ, vì đúng là chồng đang đối xử tốt với tôi như vậy.
Video đang HOT
Bình thường tính tình anh khá khô khan. Từ thời yêu nhau, anh đã ít khi nói lời ngọt ngào. Thế mà giờ suốt ngày nhắn tin nhớ nhung, yêu thương với vợ. Khi về nhà lại rất chiều chuộng tôi.
Những hành động lạ lùng của chồng khiến tôi sinh nghi. Tôi bắt đầu lục lọi hòm thư, tin nhắn và lịch trình đi về của chồng.
Một lần trong lúc chồng bận, tôi vào máy tính của anh và phát hiện hàng chục bức thư với lời lẽ âu yếm. Tôi lập tức yêu cầu giải thích.
Nhưng chồng tức giận vì cho rằng tôi &’xâm phạm quyền tự do cá nhân của anh’. Anh nói: &’Trò đùa thôi, không có gì’ rồi nằm quay lưng lại với tôi ngủ.
Đêm ấy, tôi khóc thút thít đến sưng mắt. Sáng hôm sau, anh ôm tôi vào lòng nói xin lỗi.
Từ ngày đó tôi để ý chồng nhiều hơn, cứ có cơ hội là kiểm tra điện thoại của chồng. Anh đi đâu lâu một chút là tôi gọi điện tới tấp.
Chồng rất khó chịu vì điều này, anh nói không tin nhau thì chia tay chứ đừng làm khổ nhau. Dạo gần đây anh bắt đầu ít về nhà, anh lấy lý do phải tiếp khách, mở nhà hàng mới.
Mọi chuyện cứ thế kéo dài khoảng 4 tháng, tôi dằn vặt anh và dằn vặt chính mình. Cuối cùng anh đề nghị ly hôn.
Tôi cố gắng bình tĩnh, thản nhiên ký đơn và nói: &’Thật may chúng ta không có con, chẳng có gì ràng buộc’.
Sau đó tôi dọn ra ngoài, thuê một căn hộ nhỏ. Vân đột nhiên để lại toàn bộ cửa hàng cho tôi, nói có việc phải đi xa. Tôi không ngờ nơi xa mà Vân nói là nhà cũ của tôi.
Một tháng sau ly hôn, tôi nhận được thiệp hồng của chồng cũ. Anh nói dù đã chia tay nhưng chúng tôi vẫn là bạn. Cầm thiệp hồng trên tay, tôi sững sờ khi cô dâu chính là Vân.
Tôi không thể hiểu nổi nên đã gặp chồng cũ để hỏi. Anh kể có lần Vân gọi điện cho anh để cảnh báo việc có khách hàng nam theo đuổi tôi và khuyên anh nên chiều chuộng vợ hơn.
Đó là lý do vì sao anh có những hành động lạ. Không ngờ tôi lại phản ứng bằng cách nghi ngờ anh có nhân tình.
Chúng tôi cãi nhau rất nhiều, anh không biết phải làm sao, đành gọi cho Vân để tâm sự. Vì vậy họ ngày càng gần gũi nhau và Vân đã mang thai.
Hóa ra tất cả chỉ là màn kịch mà Vân bày trò. Nhưng giờ chúng tôi đã ly hôn, đám cưới của anh và Vân sắp diễn ra, tôi chẳng thể thay đổi được nữa…
Theo VNE
Ở cữ nhà chồng, từ sau xin chừa!
3 tháng ở cữ nhà chồng tôi có cảm giác như thời gian kéo dài cả 3 năm, thực sự kinh khủng.
Dù Chít giờ đã gần một tuổi, tôi cũng không còn ở cùng bố mẹ chồng nữa nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về những ngày ở cữ, tôi khóc, tôi sợ hãi và choàng tỉnh khi nước mắt vẫn đọng trên má... Tôi thực sự rất sợ những ngày đó.
Tôi lấy chồng hơn 5 tuổi, anh lại là sếp của tôi nên ai cũng bảo tôi may mắn. Nói thật mọi người nhìn bên ngoài thế chứ chính gia đình tôi không muốn cho tôi lấy anh bởi gia đình tôi là công nhân viên chức, bố mẹ đều làm giáo viên còn bố mẹ anh chỉ là nông dân. Không chỉ có thể, nhà tôi ở thành phố còn quê anh ở tận vùng núi xa lắc lơ. Đó chính là 2 lý do chính bố mẹ quyết tâm ngăn cảm tình yêu của chúng tôi.
Ban đầu anh tán tỉnh tôi, tôi cũng không ưng lắm bởi khi đó tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng người yêu tôi lại đang đi du học, còn anh thì ngày ngày gặp gỡ. Anh hiền lành, chất phác nên đã chinh phục được tôi và 2 năm sau ngày yêu, tôi chính thức làm vợ anh. Trong 2 năm đó, tôi cũng chỉ được về quê anh, gặp bố mẹ anh một lần bởi quê anh tận vùng núi xa xôi, mà hai chúng tôi đều bận công việc. Vì vậy tôi không thể hiểu hết được họ. Nhưng tôi nghĩ, tôi lấy chồng chứ có phải lấy bố mẹ chồng đâu, và trước sau gì chúng tôi cũng mua nhà Hà Nội, đâu có ở cùng bố mẹ chồng mà lo.
Thế rồi sau đám cưới được vài tháng, tôi &'dính' bầu. Chúng tôi còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, chưa kịp tiêm phòng trước khi mang thai. Nhưng còn cái là của trời cho nên tôi quyết định giữ con. Những ngày mang bầu, bố mẹ chồng tôi quan tâm lắm. Hầu như có cái gì ngon cũng gửi xe ô tô xuống Hà Nội cho chúng tôi. Thấy các cụ nghĩ cho con cái thế, tôi cũng yên lòng. Rồi đến những ngày sắp sinh, khi thông báo tôi sẽ sinh ở Hà Nội, bố mẹ chồng nằng nặc không cho và còn bắt xe xuống Hà Nội để khuyên giải tôi. Mẹ chồng tôi nói chồng tôi là con trưởng trong gia đình nên tôi phải sinh cháu đích tôi tại nhà chồng. Mà nếu tôi sinh ở Hà Nội thì bà cũng không xuống chăm được vì bà còn bận việc nhà. Mẹ tôi khi đó vẫn còn đi làm nên tôi cũng không nhờ được bà.
Những ngày ở cữ nhà chồng tôi thấy thật kinh khủng. (ảnh minh họa)
Nghe xong lời các cụ khuyên bảo, tôi đành sách đồ về vùng núi để sinh con. Về đây rồi tôi mới biết dù nhà chồng ở thị trấn nhưng vùng quê này còn khá cổ hủ. Tôi chỉ mong với tấm chân tình của bố mẹ, mẹ con tôi sẽ có những ngày bình yên. Thế nhưng tôi đã sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì sao lại quyết định về quê chồng ở cữ, vì sao không bảo vệ ý kiến của mình ở lại Hà Nội, vì sao không xin về nhà mẹ đẻ...?
Ngày đi đẻ ở nhà chồng, tôi thực sự bị sốc khi chỉ có một mình mẹ chồng đưa tôi đi. Tôi đau đẻ 3 ngày ở bệnh viện huyện nhưng người thân trong gia đình chồng cũng chẳng đến chăm sóc. Chồng tôi khi đó lại đang đi công tác tận Sài Gòn không thể về ngay được. Những ngày tôi nằm viện chờ sinh, chỉ có mẹ chồng nhưng bà cũng không ở bên tôi thường xuyên mà chỉ đến bữa ăn hay buổi tối bà mới có mặt. Hỏi ra tôi mới được biết, việc sinh nở ở đây là chuyện bình thường. Người dân tộc còn tự sinh ở nhà chứ đâu cần đến bệnh viện như tôi. Ồ hóa ra là vậy, chẳng trách không ai quan tâm đến sự sống còn của tôi.
Khi tôi đau đẻ quá mà con vẫn không chịu chào đời, tôi đưa tiền cho mẹ chồng bảo đưa phong bì cho bác sĩ để được quan tâm hơn thì bà nói: "Không cần phải thế, nhà mình đâu thừa tiền." Rồi bà cầm phong bì bỏ vào túi bà. Dù đang đau đẻ nhưng tôi thực sự bực mình lắm.
Rồi cuối cùng con gái tôi cũng chào đời an toàn. Mẹ chồng chỉ cho tôi ở viện một ngày vì nói ở đây tốn kém trong khi bà đâu có bỏ tiền ra. Những ngày ở cữ mới thật kinh khủng. Mẹ chồng bắt tôi kiêng đủ mọi thứ từ nước, gió, ăn uống nhưng giữa tháng 6 nóng nực, phòng không có điều hòa hỏi mẹ con tôi chịu sao nổi. Bà chỉ cho tôi ăn canh rau và thịt kho. Nhiều khi tôi thèm ăn chút hoa quả, đưa tiền nhờ mẹ chồng mua mà tôi còn bị mắng rằng không biết nghĩ cho con.
Bà bắt tôi kiêng khem là thế nhưng suốt 3tháng ở cữ, mẹ chồng chẳng giúp đỡ tôi được cái gì từ việc thay tã, bế con lúc buổi đêm hay khi tôi ăn uống. Mẹ chồng tôi nói là phụ nữ thì phải vất vả thế, bà nuôi 5 con đều một tay chăm sóc thế nên bây giờ tôi phải tự chăm con tôi. Những ngày sau sinh, vết rạch chưa khỏi hẳn, đau mỏi lưng, mất ngủ... tôi cần lắm một sự giúp đỡ của mẹ chồng mà chẳng được. Khi đó tôi chỉ biết khóc một mình.
Qua tháng, tôi còn phải tự giặt đồ đạc cho mình và con. Đã thế mẹ chồng còn không cho tôi dùng bỉm vì sợ làm mông cháu bà bị hăm. Thay vào đó bà bắt tôi đóng tã vải cho con. Trẻ sơ sinh thì đái, ị liên tục nên tôi quay cuồng với đống đồ bẩn. Tôi có nhờ mẹ chồng mua bỉm nhưng bà kiên quyết không mua và lần nào cũng giữ khư khư tiền của tôi.
Ban đêm trông con vất vả nhưng ban ngày mà tôi ngủ nhiều, không dậy nấu nướng hoặc dậy muộn một chút là bố chồng đã khác ý rồi nói ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia... Mẹ chồng cũng thêm vào vài câu để làm bẽ mặt tôi. Thực sự 3 tháng ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh tôi thực sự cảm thấy bất lực, uất ức vô cùng. Đã thế khi con được ngoài tháng, tôi xin về nhà ngoại mà bố mẹ chồng tôi còn không cho. Họ có chăm được tôi gì đâu mà giữ tôi làm gì cơ chứ...
Hết 3 tháng, tôi quyết tâm trở về Hà Nội. Lấy lý do phải đi làm trở lại và về nấu cơm nước cho chồng, ông bà mới đồng ý. Thoát khỏi nhà chồng, tôi thấy cuộc đời mình như sang một trang khác. Nhưng những ký ức về những ngày đó vẫn còn trong tôi mãi. Tôi thực sự sợ ở cữ nhà chồng, nếu đẻ lần nữa, tôi xin chừa không về đó nữa đâu.
Theo VNE
Bạn gái cặp với ông già vì sợ tôi không lo được tương lai Em yêu một người đáng tuổi cha rồi đưa người đó về phòng trọ của em ân ái. Tôi hỏi lý do thì em nói "Sau này anh ra trường chỉ là kiến trúc sư quèn, liệu có lo cuộc sống cho tôi không". Ảnh minh họa Nói ra điều này tôi mong em đọc được và đừng đối xử với ai giống...