Mất chồng vì không thể đáp ứng…
Thế rồi tôi có bầu, trong thời gian này do thai nghén nên tôi rất mệt mỏi. Việc quan hệ vợ chồng vì thế cũng cần phải hạn chế, nhưng nhu cầu của chồng tôi trong vấn đề đó rất cao nên anh cảm thấy rất khó chịu, mặt lúc nào cũng hằm hằm, cau có.
Ảnh minh họa
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, từ một cô công nhân xinh xắn, trẻ trung tôi đã bước sang cái ngưỡng tuổi 30 mà chưa một mảnh tình vắt vai. Nhưng không riêng gì tôi mà hầu hết các chị em công nhân trong xưởng đều có chung cảnh ngộ như thế bởi công việc làm theo ca kíp thời gian cứ thay đổi xoành xoạch.
Thời gian rảnh rỗi thậm chí còn không đủ nghỉ ngơi, nói chi đến việc thu xếp chuyện hẹn hò, tìm hiểu, yêu đương. Tôi thấm thía điều đó nên tuy buồn cũng đành âm thầm chịu đựng. Nhiều lúc nghĩ những đứa bạn tầm tuổi tôi ở quê đứa nào cũng có gia đình đầy đủ con cái đề huề, cũng tủi thân. Thương phận mình hẩm hiu nhưng đành ngậm ngùi chấp nhận cho số kiếp long đong bạc bẽo. Nhưng trong lòng tôi vẫn hằng ấp ủ nỗi khát khao, mong đợi một tình cờ…
Thế rồi cái gì đến cũng đến, tôi không ngờ tình yêu lại đột ngột gõ cửa trái tim tôi vào đúng lần đi dự đám cưới của một cô bạn cùng tổ. Chàng thình lình xuất hiện với dáng dấp phong trần, nét mặt từng trải tuy tuổi tác…có non hơn tôi đôi chút.
Video đang HOT
Minh (tên của chàng trai đã làm trái tim tôi rung động) đến với tư cách là bạn đồng nghiệp của cậu em trong gia đình. Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt. Trong suốt buổi tiệc tôi đã không kìm giữ được trái tim mình đừng rung động, xuyến xao khi đối diện với ánh mắt chứa đựng đầy ấm áp yêu thương của Minh. Tôi tin tưởng và không e dè khi nhận lời đi chơi với Minh ngay buổi tối lúc buổi tiệc vừa tàn. Khi đã ngồi bên nhau trong quán cà phê gần khu công nghiệp Biên Hòa tôi mới biết chính xác là tôi hơn Minh 4 tuổi, nhưng Minh lại vào đời sớm hơn tôi 5 năm. Coi như thế là tạm ổn vì dù ít hơn tôi về mặt tuổi tác nhưng sự va chạm, sành sỏi với đời thì Minh hơn tôi rất nhiều.
Minh giới thiệu với tôi về gia đình và hoàn cảnh, cũng như sự vất vả bươn trải từ Nghệ An vào Đồng Nai làm công nhân, do điều kiện kinh tế chưa ổn định nên vẫn chưa dám nghĩ tới việc lập gia đình. Sau lần tình cờ quen nhau ấy tôi và Minh thường xuyên nhắn tin và điện thoại cho nhau. Ban đầu chỉ là những câu hỏi thăm xã giao thông thường, nhưng dần dần những nội dung tin nhắn ấy chuyển biến từ từ sang những tin nhắn tỏ tình, đầy yêu thương quan tâm của Minh dành cho tôi. Sẵn có cảm tình với Minh từ trước, cộng với sự quan tâm ân cần trái tim tôi thật sự cảm thấy như được sưởi ấm, chuỗi thời gian cô đơn trước đây đã dần lùi vào trong dĩ vãng. Tôi đón đợi ngày mới bằng những hy vọng tràn trề của người con gái đang yêu, đang thiết tha muốn được dâng hiến cho người mình yêu.
Đám cưới được tổ chức sau đó nửa năm. Chúng tôi về quê ra mắt hai bên gia đình, họ hàng sau đó lại tiếp tục trở lại với công việc vất vả bươn trải của mình. Đồng lương công nhân eo hẹp của hai vợ chồng khiến chúng tôi chỉ dám thuê một căn phòng rộng chừng 12m. Mọi sinh hoạt đều khép kín trong đó, nhưng cả hai đều thấy vui vẻ, hạnh phúc, động viên chăm chỉ làm việc để tích cóp lấy chút vốn sau này về quê làm ăn.
Ban ngày đi làm vất vả, chiều tối về hai vợ chồng cùng nấu nướng, dọn dẹp, khi đêm đến được quấn lấy nhau trong đê mê hạnh phúc, tôi thấy cuộc sống không còn gì sung sướng hơn.
Thế rồi tôi có bầu, trong thời gian này do thai nghén nên tôi không ăn uống được gì nhiều, gắng gượng lắm cũng chỉ có thể ăn được hũ sữa chua. Việc quan hệ vợ chồng vì thế cũng cần phải hạn chế, nhưng nhu cầu của chồng tôi trong vấn đề đó rất cao nên anh cảm thấy rất khó chịu, mặt lúc nào cũng hằm hằm, cau có. Có lúc khi đang nằm ôm tôi ngủ anh bảo: anh muốn gần em, anh sẽ nhẹ nhàng không ảnh hưởng đến con đâu. Lúc đó tôi cũng gắng gượng để chiều theo ý anh, nhưng thật sự tôi thấy mình chẳng khác nào bị tra tấn, toàn thân tôi mệt mỏi rã rời. Sau những lần quan hệ với vợ không có cảm xúc ấy, chồng tôi chán nản, thường đi tới khuya mới về. Anh mặc tôi ngồi đợi với mâm cơm nguội ngắt, có hỏi anh sao về trễ thế anh cũng chỉ trả lời một câu cộc lốc là đi công chuyện.
Hơn tháng trời ròng rã chịu đựng tâm trạng thất thường của anh, tôi nghĩ mình sẽ phải nói chuyện thẳng thắn, sẽ phải hỏi anh nguyên nhân nào khiến anh thay đổi. Và đêm ấy tôi đã ngồi đợi anh đến 3 giờ sáng, anh về nhà khi hơi men vẫn còn chếnh choáng, mùi nước hoa nồng nặc, vết son đỏ chót in trên mặt to tướng. Tôi dìu anh vào nhà nhưng anh liên tục dùng tay đẩy tôi ra, anh nói: “Phi công trẻ lái máy bay bà già bị gẫy cánh”, rồi anh bảo: “May mà có tôi rước cô chứ không thì cô sẽ bị ế chồng”, “gái già lắm mồm, sao hỏi gì nhiều thế, tôi đi ra ngoài là để giải quyết nhu cầu, là để sướng”.
Câu nói của anh khiến tôi thấy ê chề biết bao, vợ chồng ăn ở với nhau gần năm trời mà sao anh lỡ lòng nào nói tôi như thế. Tôi biết là anh đang say, nhưng có lẽ khi say người ta mới nói ra những suy nghĩ thật nhất của lòng mình. Tôi đau đớn biết bao!
Theo Vietnamnet
Nhớ tiếng gọi đò
Nhà tôi ở bờ Bắc sông Vu Gia (Quảng Nam), còn huyện lỵ nằm phía bờ Nam nên chuyện đi lại khó khăn thập phần, nhất là vào mùa mưa lụt. Trước năm 1995, học sinh cấp 3 (thời của tôi là cấp 2) quê tôi phải ở trọ nhà bà con hoặc quen biết bên bờ Nam chứ không thể đi về hằng ngày được bởi đò giang cách trở.
Mỗi làng có dăm ba ngôi nhà ngói là nhiều, trong đó phân nửa là nhà ngói quà (mái lợp ngói, vách bằng phên tre trét cứt trâu), còn lại là nhà tranh, phên tre, cột bằng gốc tre. Nhà nào có được cái chuồng cu (4 cây cột gỗ ghép mộng xuyên trính ở gian giữa), còn lại là tranh tre đã thuộc vào hạng khá giả. Đò ngang là chiếc ghe đan trét dầu rái. Người chèo đò là dân vạn chài ven sông. Người trong làng đi đò không phải trả tiền, tới mùa họ đến nhà lấy lúa. Tôi không nhớ bao nhiêu song nghèo cả làng, cả xã chắc họ cũng nghèo theo. Mấy người con gia đình vạn chài đi học với tôi hồi nhỏ, dường như tới lớp ba rồi nghỉ. Tôi biết tóm lưỡi câu, cắm câu là nhờ những người bạn ấy.
Ảnh : TRẦN CHÍ KÔNG
Sau ngày giải phóng, người dân vạn chài ở quê tôi được cấp đất ruộng như người trên bờ nên cuộc sống họ dần dần khá lên nhờ có thêm nghề làm cá và đưa đò. Mưa ở quê tôi cứ sùi sụt suốt ngày nên đường lầy lội, có nơi bùn ngập ống quyển. Hồi nhỏ, mẹ tôi phải nhờ mấy anh lớn hơn trong xóm cõng giúp khi tôi đi học mà gặp phải những chỗ bùn sâu. Hòa bình lập lại, đường làng quê tôi cũng thế. Và đến thời điểm ấy, tôi mới hiểu thế nào là "mưa đen trời thối đất". Bây giờ, mỗi lần nghĩ về quê nhà, tôi vẫn nhớ đến những mái nhà tranh với khói lam chiều, nhớ những ngày "mưa đen trời thối đất", nhớ gian bếp nhà ai trong mùa mưa lụt vừa để nấu ăn vừa chất củi rều (những cành khô trôi từ thượng nguồn xuống) xung quanh ông kiềng cho khô để làm chất đốt nên khói mịt mù...
Trời tháng 10 khoảng 4-5 giờ chiều là đã tối om. Đường trơn như thoa mỡ mà ai cũng vội vội vàng vàng. Tới bến sông thấy nước đục ngầu chảy xiết nhưng vẫn tin mình sẽ được đến nhà. Bên kia sông, mấy ánh đèn dầu trong nhà hắt ra lập lòe cứ như ánh đuốc ma trơi. Gió rít trên đầu, nước dập dềnh trước mặt và khản giọng kêu đò. Nếu nghe tiếng mái dầm hoặc con sào đụng vào be ghe lộp cộp là mừng; còn chỉ có tiếng gió, tiếng mưa quất vào ruộng dâu, vào bờ tre thì tiếp tục... đò ơi! Nghe tiếng người chèo đò hoặc người trong gia đình băng gió vọng tới báo nước chảy xiết đò qua không được thì phải quay trở lại tìm nhà người quen tá túc qua đêm.
Năm 1995, vùng B (các xã thuộc huyện Đại Lộc nằm bờ Bắc sông Vu Gia) được Liên Hiệp Quốc tài trợ kinh phí cải tạo đồng ruộng, mở đường, xây cầu qua sông. Liền đó, chính quyền tỉnh Quảng Nam tiến hành bê-tông hóa đường nông thôn. Bến đò quê tôi được cầu Quảng Huế bắc ngang qua nối đường trải nhựa chạy khắp vùng. Từ đó, đời sống tinh thần, vật chất của bà con quê tôi khá lên thấy rõ. Bây giờ, xe hơi lên xuống ào ào. Mùa mưa lụt, xe cũng chạy vào tới tận nhà, giày dép chẳng phải xách tay lội bùn như trước. Đêm hôm, dù có mưa gió bão bùng, người hai bên bờ sông Vu Gia vẫn qua lại bình thường - điều mà trước năm 1995 nằm mơ cũng không thấy. Người chèo đò năm xưa vẫn ở nơi bến sông ấy nhưng nhà cửa khang trang, đẹp đẽ; lắm người ở phố thị không bằng. Đã đôi lần, tôi về đứng trước cổng nhà anh, thấy dấu tích của bến cũ mà tưởng đến tiếng gọi đò trong đêm vắng...
Quê tôi bây giờ không còn nhà tranh, có nhiều nhà cao tầng. Và dưới những mái nhà ấy, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng học bài, vẫn thấy làn khói thơm lan ra chuẩn bị cho bữa cơm chiều...
Theo VNE
Một tiếng "nhà" Trong khi khuyên nhủ chúng ta phải bảo vệ sự trong sáng của tiếng Việt, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhắc nhở rằng đó là cái vốn ngàn đời của dân tộc. Và trong cái vốn rất phong phú ấy, chúng ta có thể tìm thấy thêm được nhiều điều vê dân tộc mình. Có lẽ ngôn từ đầu tiên đã khiến...