Mất cả một cuộc đời để quên đi một người
Người ta chỉ cần một phút để có thể yêu ai đó nhưng để quên được một người thì cần bao lâu? Có thể cũng chỉ là một phút, một ngày, một năm mà biết đâu là cả một đời…
Giữa nhớ và quên đâu mới thật sự là việc khó khăn hơn, câu trả lời có lẽ là nhớ mãi một điều đáng ra phải quên. Con người luôn như vậy nói thì rất hay nhưng chẳng mấy ai làm được, vì vốn dĩ cưỡng cầu trái tim cũng chẳng khác nào tự làm mình đau.
Cô nhìn ra ngoài bầu trời đã lâu rồi cô chưa đi du lịch, cô hà hơi vào kính cửa sổ lấy tay vẽ vòng vèo vài chữ không phải là cái tên trước đây cô hay viết nữa. Nhưng rồi không hiểu sao cô vẫn nghĩ đến cái tên đấy và con người đấy.
Lần cuối cùng cô đi du lịch anh ta đã đưa cô ra sân bay, cô vẫn nhớ đôi mắt cô ngấn nước rồi nói: “Em sẽ về sớm thôi”. Và từ đó cô cũng không muốn đi du lịch nữa vì cái cảm giác thiếu vắng, trống trải vẫn cứ xâm chiếm lấy tâm hồn cô.
Vừa đặt chân xuống sân bay, từng cơn gió lạnh buốt của Hà Nội khiến lòng người se sắt lại. Cô kéo va li ra ngoài song đôi mắt lại vô tình liếc nhìn bên ngoài cửa kính phòng chờ, trước đây mỗi lần cô đi đâu về anh ta cũng sẽ ở đó chờ sẵn thậm chí còn ra trước cả tiếng đồng hồ.
Anh ta cũng từng nói nếu lần sau cô đi đâu nhất định anh ta sẽ đi cùng cô, vậy mà sau cái lần cuối cùng đó cô cũng chẳng gặp lại anh ta nữa. Cuộc đời này thật lạ rõ là yêu nhau vậy mà vẫn lừa dối, rõ là nói cần mà đến lúc quay đi chẳng chút vấn vương gì.
Hoá ra những khi cô đi du lịch anh ta đều ở bên người phụ nữ khác còn cô lại tin rằng anh ta thật sự nhớ mình. Khi biết chuyện trái tim cô quặn thắt, nước mắt đầm đìa gương mặt, cả người run lên nhưng vẫn có thể nói được một câu: “Tôi không yêu anh nữa một kẻ như anh không xứng đáng với tình yêu này”.
Nhưng điều cô không ngờ đến nhất là sau khi nói xong câu đó cô đã phải dùng quãng thời gian về sau để đau đớn quên anh ta. Chẳng biết vì sao càng hận cô lại càng nhớ, tình yêu đó càng muốn quên lại càng không thể quên.
Cho đến lúc tận mắt nhìn anh ta hạnh phúc bên người khác cô vẫn rớt rơi nước mắt, nhưng không phải vì đau mà là vì cô cũng từng hạnh phúc như thế và cô không thể chối bỏ mình vẫn yêu anh ta rất nhiều.
Cô đã khiến bản thân mình bận rộn hơn, cô ra ngoài làm quen với những người mới. Cô muốn để anh ta thấy trên đời này đàn ông muốn tốt với cô không thiếu nhưng người cô yêu lại chỉ có một. Hoá ra khi cô càng muốn trả thù như vậy thì tức là trái tim cô vẫn nhớ vẫn gọi tên trong vô thức.
Một năm trôi qua cô dùng toàn bộ thời gian mình có để xoá đi một cái tên, hai năm trôi qua cô đã bắt đầu làm quen lại với những con đường mới, ba năm trôi qua gương mặt anh chỉ còn mờ nhạt không rõ nét trong trí nhớ cô.
Giờ này cô cũng không biết mình đã quên hoàn toàn về anh ta chưa nhưng cô biết mọi thứ đã trở nên bình yên hơn. Đã không còn là những ngày dài vật vã với nỗi nhớ hay lừa dối, đã không còn những khoảnh khắc ai đó ôm cô vào lòng để xoa dịu… Dù có khó khăn đến đâu cũng chỉ cần thời gian đủ lâu sẽ khiến người ta tự khắc quên đi. Một ngày, một tháng, một năm hay một đời thì chẳng phải đều là thời gian đó sao.
Video đang HOT
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Cuộc chiến của hai người đàn bà (Phần 9)
Vân Anh chết lặng nhìn chồng mình, anh ấy mắng cô sao? Anh ấy đang hỏi cô là loại đàn bà gì sao? Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì?
Khôi đập bàn đứng dậy, hai ly rượu rung khẽ lên như trái tim cô. Vân Anh vội vàng nắm lấy tay Khôi, cố gắng khuyên nhủ anh:
- Em biết được anh đang rất tức giận, nhưng chuyện này... lúc đó em không biết gì cả.
Khôi hất bàn tay của cô ra, anh nhìn cô bằng vẻ hằn học. Chưa bao giờ anh có thái độ đó, chưa bao giờ anh hất tay cô đi dù anh có giận cô như thế nào.
- Cô còn nói như vậy được? Lúc tôi chưa hề có gì với Huyền Trang thì cô lồng lộn lên, hoá ra cô còn hơn cả thế. Cô đã ngủ với thằng khác và chung sống với tôi. Cô là loại đàn bà gì vậy?
Vân Anh chết lặng nhìn chồng mình, anh ấy mắng cô sao? Anh ấy đang hỏi cô là loại đàn bà gì sao? Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì?
Như nhận thấy được lời nói của mình quá tàn nhẫn, Khôi quay đi, anh mệt nhọc đi đến ghế sô pha và ngồi xuống.
- Tại sao đến giờ cô mới nhận lỗi với tôi chứ? Sáu năm trời rồi... cô nghĩ để mọi chuyện lắng xuống sao?
- Không, là em không dám. Chính vì em sợ anh sẽ tức giận như thế này.
Khôi cười nhạt:
- Cô mà cũng biết sợ tôi sao? Tôi như một thằng chồng hèn bên cạnh cô. Cô thích quát tháo trước mặt ai thì quát, cô thích chửi tôi thì chửi. Dù cô đúng hay cô sai thì người xin lỗi vẫn luôn là tôi. Có bao giờ cô hiểu được cảm giác của tôi khi người ta nói tôi là một thằng sợ vợ, núp váy vợ chưa?
Vân Anh chưa bao giờ hiểu cảm giác đó, bởi cô còn chưa nghĩ đến. Đúng là bao nhiêu lâu nay cô vẫn luôn sống với tính cách của mình, cô nghĩ khi người ta yêu nhau thì sẽ chấp nhận hết mọi thứ của nhau. Cô chưa bao giờ phàn nàn anh về điều gì, dù anh cũng có nhiều tật xấu. Cô mắng anh vì ở cơ quan, cô không thể thiên vị anh hơn ai cả. Tại sao anh lại nghĩ rằng cô coi thường anh?
Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì? (Ảnh minh hoạ)
Những mâu thuẫn bấy lâu nay trong lòng Khôi đã được nói ra hết, nhưng mọi chuyện chẳng dễ dàng hơn với anh một chút nào cả. Một cuộc hôn nhân đẹp đẽ chỉ trong một phút giây đã đi tới mức này, tại sao mọi chuyện lại như vậy kia chứ?
- Chúng ta để cho nhau một khoảng thời gian suy nghĩ đi - Vân Anh nói - Em nghĩ giờ cả hai đang mất bình tĩnh.
- Tuỳ cô thôi, tôi cảm thấy mệt mỏi khi cứ để thời gian rồi mọi thứ đều đổ dồn về tôi. Tôi lại phải đi xin lỗi cô.
Khôi bỏ đi, dạo gần đây cứ giận là anh lại bỏ đi. Anh không có đủ kiên nhẫn để nhìn cô nữa sao? Anh đã hết yêu cô rồi? Suy nghĩ đó khiến cho Vân Anh muôn phần sợ hãi. Cô đâu muốn mọi chuyện đi tới nước này? Nhưng rõ ràng nó sẽ phải đi tới nước này, bởi lỗi lầm của cô. Cô biết cái gì rồi cũng phải trả giá, nhưng quan trọng sau sự trả giá đó, chúng ta nhận lại những gì và chúng ta sửa chữa lại bản thân như thế nào.
Cô sẽ chờ Khôi về, và sẽ chấp nhận làm một người vợ ngoan của anh. Cô không bao giờ tỏ ra uy quyền với anh nữa. Cô chỉ là một người muốn sống yên ổn, nên lúc nào cũng gồng mình mạnh mẽ. Trước tình yêu cũng vậy. Nhưng đứng trước Khôi, có lẽ cô đã gục ngã.
Vân Anh nhắn tin cho Khôi rằng: "Em xin lỗi, anh về đi. Em sẽ làm tất cả để sửa sai".
Có lẽ lời nói quá khô khan ấy đã khiến Khôi càng thêm tức giận mà không quay về. Anh đi cả đêm hôm đó, cô gọi điện thế nào anh cũng không bắt máy.
Cô chờ anh trong vô vọng, rượu và thức ăn còn chưa được đụng vào. Nó mòn mỏi chờ đợi ai đó như cô. Thời gian cứ nặng nề trôi qua và căn nhà lạnh lẽo đi bội phần. Lúc này cô mới thấy, sự nghiệp cũng chẳng để làm gì khi người ta đau khổ và buồn rầu.
Vân Anh có gọi điện cho Nghiệp nhưng anh ấy nói Khôi không có ở đó, anh ta hỏi hai vợ chồng lại giận nhau à? Vân Anh chỉ biết ậm ừ rồi cúp máy. Cô không dám nghĩ đến trường hợp Khôi sẽ tới tìm Huyền Trang, nhưng đúng là chỉ vừa mới lướt qua cô đã thấy sợ hãi.
Năm giờ sáng, Vân Anh lại ra ngoài chạy bộ. Cứ một đêm mất ngủ hay buồn rầu cô lại bắt bản thân phải vận động. Cơ thể của cô đang mệt mỏi dần đi, cô phải đánh thức nó để còn chiến đấu với ngày dài.
Đến khoảng bảy giờ về nhà ăn sáng và bảy rưỡi bắt đầu lái xe đến cơ quan. Không có Khôi, cuộc sống của cô vẫn được lập trình như vậy. Vân Anh nghĩ. Nhưng sao cô lại thấy sợ hãi thế nếu anh không còn ở bên cô nữa?
Đó chính là khác biệt của việc yêu và không yêu.
Có lẽ cô đã quá yêu Khôi rồi.
...
Những người ở chỗ làm vẫn cứ nhìn Vân Anh bằng một đôi mắt thăm dò. Cô đã quen được "làm người nổi tiếng" rồi. Tới khoảng chín giờ Khôi mới xuất hiện, nhưng cô không mắng mỏ anh như mọi khi nữa. Mọi người cũng nhận ra được điều đó, họ bắt đầu xì xầm bàn tán.
Vân Anh biết những người đó đang bàn tán điều gì, cô cũng biết được họ sẽ bình luận thêm điều gì. Nhưng cô không quan tâm. Lúc này ánh mắt cô chỉ nhìn về phía Khôi.
Huyền Trang hôm nay cáo ốm không đi làm, cô ta có quyền như vậy. Vân Anh chưa bao giờ lấy quyền của mình để đì một nhân viên mình không ưa. Cô chỉ thấy cách làm đó không có gì hay ho và minh bạch.
Cô chỉ là một người muốn sống yên ổn, nên lúc nào cũng gồng mình mạnh mẽ. Trước tình yêu cũng vậy. Nhưng đứng trước Khôi, có lẽ cô đã gục ngã. (Ảnh minh hoạ)
Thấy Khôi và Vân Anh không nói chuyện gì với nhau, câu chuyện mới lại được thêu dệt và đến tai của Đình. Chưa hết giờ làm sáng mà con bé đã phải chạy qua chỗ cô chỉ để hỏi:
- Chị Vân Anh, có phải con bé Huyền Trang lại giở trò gì rồi không? Chị yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ sát cánh bên chị. Em sẽ giật tóc tạt tai tát tới tấp con hồ ly tinh đó cho chị hả lòng hả dạ.
Vân Anh lắc đầu cười khổ:
- Hoá ra là mày ác chứ không phải chị ác. Nhưng dù sao cũng cảm ơn.
Đình nhìn theo Vân Anh đang chuẩn bị bước ra ngoài:
- Nhưng ít nhất chị cũng phải tỏ rõ uy lực của một người sếp chứ.
Vân Anh quay đầu nhìn:
- Được rồi, chị nhất định sẽ cho con bé đó chết dí trong phòng này. Vừa ý cô chưa?
Vân Anh vừa nói xong thì đã đâm sầm vào Khôi, anh đã đứng ở đó từ lúc nào. Vậy câu nói đùa vừa rồi của cô với Đình có phải anh cũng đã nghe thấy?
- Cô cũng mưu mô quá! - Khôi cười khẩy. - Nhưng đó không phải mối quan tâm của tôi nữa. Tôi chỉ muốn vào và đưa cho cô cái này.
Vân Anh nhìn xuống tờ giấy mà Khôi đưa, chỉ cần nhìn qua cô cũng biết được. Lòng cô như nổi giông tố, nhưng cô vẫn cố bám chặt tay vào cửa. Đúng, cô phải đứng như một cái cây lớn. Dù đau đớn thế nào cũng phải đứng vững.
- Anh không cần nghỉ việc đâu, bởi người nghỉ việc sẽ là em.
- Chị Vân Anh. - Đình hét lên khiến tất cả mọi người đều ngó vào.
Vân Anh chỉ mới quyết định trong 0,1 giây nhìn thấy tờ giấy đó. Liệu đây có phải là hành động một cách cảm tính hay không? Nhưng dù sao, nó cũng được cô nói ra rồi. Và với tính của cô, thì sẽ không bao giờ có chuyện rút lại lời nói đó.
Theo Eva
Từ bỏ chồng đại gia để quay lại với mối tình đầu, thế nhưng khi gặp lại, người tình đề nghị một câu khiến tôi tan nát trái tim Những lời nói ngọt ngào của Đăng gieo vào trái tim trí óc tôi mỗi ngày khiến cho càng ngày càng nhớ mối tình đầu hơn. Rời ghế giảng đường đại học cũng là lúc mối tình đầu của tôi với Đăng chấm dứt sau 3 năm yêu nhau mặn nồng. Do Đăng phải về quê làm việc còn tôi thì có bác...