Mất 20 triệu đồng để kết thúc một cuộc tình
Em trao anh linh hồn và thể xác để đổi lấy 20 triệu đồng, bây giờ nếu không yêu thì trả lại.
Danh sách dài mười mấy trang A4 ghi rõ thời gian, sản phẩm, giá tiền, dưới cùng một con số 20 triệu đồng. Từng bông hoa ngày 8/3, ngày đi tô tượng tiền ai nấy trả, đi siêu thị nấu ăn chia đôi, tỉ mỉ từng chi tiết. Em trao anh linh hồn và thể xác để đổi lấy 20 triệu đồng, bây giờ nếu không yêu thì trả lại. Em đọc trong văn chương, coi trong phim ảnh, em thấy khi chia tay người con gái hay nói rằng: em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Còn em, chẳng biết có hối hận vì đã yêu anh không nữa?
Ngày mình quen nhau, trong sinh nhật một người bạn, em- một con bé sinh viên khoa văn lóc chóc và mơ mộng đã gặp ngay tiếng sét ái tình khi gặp anh- một người đàn ông mặt lạnh ngồi cả buổi chẳng hé răng câu nào. Chắc có lẽ em xem quá nhiều phim Hàn Quốc nên ấn tượng ngay với một chàng trai lạnh lùng nhưng vô cùng chững chạc, em giả vờ làm rơi đồ, làm quen anh trước, thế là mình quen nhau.
Ngày mới quen, chủ yếu là nhắn tin và chat qua mạng, một con bé sinh viên nghèo chấp nhận 3 ngàn một tiếng đồng hồ net để chat hàng ngày với anh, hoặc nhắn tin cả ngày không biết chán. Anh tuyệt nhiên chẳng bao giờ gọi điện, nhưng em nghĩ chắc tại anh ít nói, nên lại càng thích anh.
Hai tháng sau anh nói muốn nhận em làm em gái, em nhắn tin lại rằng “em không muốn làm em gái, em muốn làm người yêu anh cơ” thế là mình chính thức quen nhau. Sao ngày đó em mạnh dạn thế không biết, chẳng ngượng ngùng, chẳng suy nghĩ được nhiều, cứ như một con thiêu thân lao vào tiếng sét đầu đời cháy bỏng.
Ngày đầu tiên hẹn hò, chúng ta đi bộ ra một quán nước ven đường, sao ngày đó em mơ mộng quá, còn ngồi ngắm trăng nữa, em đã nghĩ rằng anh lãng mạn lắm, sau này mới biết là anh không bao giờ uống nước ở mấy quán đàng hoàng, anh bảo cà phê họ pha cũng vậy, vô đó chi cho tốn tiền.
Ngày tháng yêu nhau, chẳng bao giờ chúng ta đi ăn một món ăn thật ngon, anh bảo cần tiết kiệm để sau này lập gia đình, em mơ mộng nghĩ về ngôi nhà thiên đường và cố gắng chấp nhận. Em biết nhà anh rất nghèo, anh chật vật lắm mới có thể học xong đại học và công việc của anh bây giờ cũng chẳng dư giả gì nhiều. Bởi thế nên em càng thương, càng ngưỡng mộ anh, cố gắng giúp anh san sẻ.
Em không đòi hỏi hoa hay quà trong những ngày lễ, người này trả phần này thì người kia trả phần kia, nói chung cố gắng không để anh phải tốn nhiều tiền vì em. Và tình yêu chúng ta vẫn đẹp lung linh dù chỉ ăn cơm bụi, uống cà phê dạo và nắm tay nhau ngắm trăng, vẫn có một giấc mơ về một ngày mai tươi sáng.
Video đang HOT
Anh là người gia trưởng, anh luôn bắt em phải theo ý mình, em thích nghe nhạc trẻ, anh thích nghe nhạc vàng và những lúc bên anh luôn phải mở nhạc vàng; em không ăn được cay, còn anh thì ngược lại ăn rất cay. Vì thế nếu mỗi lần ăn chung món gì thì em đều phải vừa ăn vừa khóc, anh bảo em phải tập ăn cay dần cho quen.
Ngay cả một điều đơn giản như em thích hoa hồng vàng nhưng nếu tặng anh đều tặng hoa hồng đỏ, vì anh bảo hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, và rất nhiều những điều như thế. Nhưng vì yêu anh, em chấp nhận hết, em nghĩ những điều anh làm cũng muốn tốt cho em. Tình yêu chúng ta đi qua năm tháng bằng sự nhún nhường, em càng ngày càng như con mèo thu hẹp trong vòng tay anh và chịu hết mọi sự chi phối.
Từ ngày quen anh em mất dần bạn bè, anh không thích em đi chơi “đàn đúm” với bạn bè em. Thậm chí đi sinh nhật bạn cùng phòng thôi anh cũng khó chịu ra mặt. Mỗi lần đi với bạn thấy tụi nó dắt bạn trai theo nói cười ồn ã, còn mình lúc nào cũng một mình. Đôi khi em cũng chạnh lòng, mấy đứa hay bảo anh phải ra mắt và làm một bữa ra trò, nhưng em biết anh chẳng bao giờ muốn thế nên cứ hứa lần hứa lữa rồi lại thôi.
Rồi em trải qua thời sinh viên mơ mộng, em ra trường và bắt đầu ngày tháng xin việc gian nan. Ngành em học khó chấp nhận những người chưa có kinh nghiệm, em cứ đôn đáo chạy hết chỗ này chỗ kia mà chẳng đâu vào đâu. Xin được việc rồi bị xù lương, tiền mất tật mang, nhoắng cái gần hết năm mà vẫn chưa có việc, cuối năm lại càng khó khăn.
Vì ra trường đã lâu nên em cũng không dám xin tiền nhiều của gia đình, chi tiêu thu hẹp lại, bữa đói bữa no. Lúc em cần anh nhất thì anh lại không ở bên an ủi, anh hay cằn nhằn em học cái ngành gì khó xin việc, cằn nhằn em không chịu cố gắng, cằn nhằn em không chịu xin viện trợ từ nhà.
Tự nhiên những phút giây bên nhau trở nên đáng sợ, mỗi lần gặp nhau là em lại nghe anh giáo lý cả bài dài, thậm chí anh bực mình chuyện gì là gắt gỏng với em. Tự nhiên em mang mặc cảm bản thân mình, em chán tất cả mọi thứ, thậm chí nói dối anh là em ăn rồi. Em rơi vào khủng hoảng, em chán ghét bản thân, mỗi lần nghĩ tới là lại khóc tức tưởi.
Rồi một lần gặp nhau anh hỏi: em ăn cơm chưa? Em trả lời: dạ, em ăn rồi. Anh bảo: chưa ăn thì nói chưa ăn, anh dẫn đi ăn, bữa cơm có mấy ngàn đâu mà phải nhịn. Lời nói đó như giọt nước tràn ly, kéo em sâu xuống sự mặc cảm đau đớn riêng mình, thế là em quyết định chia tay, dù đau đớn lắm, không muốn làm gánh nặng cho anh nữa. Sau khi cố níu kéo không được, anh hẹn em lần nữa, đưa cho em một danh sách các thứ anh đã tặng em, và bảo nếu kết thúc cuộc tình này thì em phải trả lại. Tai em như ù đi, em đứng loạng choạng không vững, chỉ nghe loáng thoáng bên tai anh nói hai mươi triệu đồng.
Bây giờ ngồi đây, em hoàn toàn tỉnh táo, đã đọc kỹ danh sách dài mười mấy trang A4 ghi rõ thời gian, sản phẩm, giá tiền, và dưới cùng một con số tròn vành vạnh làm tròn 20 triệu đồng. Từng bông hoa ngày 8/3, ngày đi tô tượng tiền ai nấy trả, đi siêu thị nấu ăn chia đôi, tỉ mỉ từng chi tiết. Suốt ba năm trời quen nhau, đã trao hết cho anh cả linh hồn và thể xác để đổi lấy 20 triệu đồng, và bây giờ nếu không yêu thì trả lại.
Và người đàn ông em yêu ấy còn không quên làm tròn thêm lên thành hai mươi triệu, ấm ức đến tức tưởi, đau đớn đến tận cùng, khi mà giờ đây bữa ăn còn chưa đủ, em lấy đâu số tiền này trả anh. Gia đình em chắc cũng chẳng có số tiền này, bạn bè ai sẽ giúp, mà nói ra chắc nhục nhã lắm, người con gái bỏ hết tất cả vì người đàn ông đòi cô ta 20 triệu đồng.
Những con số quay cuồng trong đầu óc, em lấy đâu ra số tiền đó, nhưng quay lại là điều không bao giờ, sao có thể quay lại với một con người như anh. Và trên hết vẫn còn sốc trước sự thật này, sự thật về người đàn ông ghi chép tỉ mỉ từng món từ ba năm trước.
Em vẫn gọi anh là anh, em không như người khác xưng anh tôi hay mày tao này nọ. Em sẽ cố gắng bằng mọi cách trả lại số tiền này cho anh, bởi em không muốn có một chút dính dáng gì đến anh nữa. Chỉ có điều đôi khi em tự hỏi giá bao nhiêu cho người con gái hiến dâng cả linh hồn và thể xác cho anh? Giá bao nhiêu cho người con gái hy sinh những tháng ngày mơ mộng nhất cho anh? Giá nào cho người con gái yêu anh bằng cả trái tim mình?
Theo Người đưa tin
Gái còn trong trắng không yêu lại liêu xiêu trước gái nạ dòng
Mọi người càng nói cô ấy dắt mũi, đưa tôi vào tròng thì tôi lại càng yêu hơn. Bất chấp sự gièm pha, tôi chạy theo người đàn bà đã từng có một đời chồng.
Tôi 27 tuổi, cao ráo, đang làm một công việc với thu nhập tương đối khá. Gia đình tôi cơ bản và tôi là con trai trưởng. Bố mẹ rất mong muốn tôi tìm được một cô vợ tốt cho xứng đáng với những kỳ vọng mà bấy lâu gia đình đặt vào tôi. Nhưng rốt cục, tình yêu mà tôi đang có, với bố mẹ tôi, nó là: Nỗi nhục của gia đình!
Thực sự có đôi lúc tôi cũng cảm thấy mình khó hiểu, tôi cũng muốn mình yêu một cô bé nào đó ngoan ngoãn, xinh xắn, rồi hai đứa kết hôn, về chung một nhà, bố mẹ ưng ý. Thế nhưng, sau những tháng ngày vùi đầu vào học hành, ra đi làm, người đầu tiên mà tôi yêu và rung động lại là một phụ nữ từng bỏ chồng, hiện đang nuôi con nhỏ.
Tất cả những gì người ta nói đều đúng hết, cô ấy từng trải, hiểu đàn ông hơn nên tôi bị cuốn hút so với các cô gái trẻ trung khác. Mẹ tôi còn gọi cô ấy là 'hồ ly tinh' khi mà khiến tôi mê muội.
Quả đúng, nếu được lựa chọn tôi cũng muốn chọn một cô gái bình thường để yêu chứ không muốn mệt mỏi lao vào tình yêu khó được chấp nhận này. Nhưng tình yêu làm sao nói trước được. Tôi si mê cô ấy đến mức không thể nào dứt ra.
Ảnh minh họa
Bố mẹ tôi hận cô ấy rất nhiều. Bố mẹ thu xếp cho tôi một mối lương duyên tốt với cô gái gần nhà. Cô bé cũng rất ngoan, xinh xắn và được lòng ba mẹ tôi... Nhưng không hiểu sao, càng bị thúc ép, càng bắt phải rời xa thì tôi lại không bỏ được người phụ nữ mà tôi yêu.
Tôi muốn được làm chồng của cô ấy, muốn được làm cha của con cô ấy... Thiên hạ có cười, có chửi rủa thì tôi cũng kệ. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại dám làm trái ý bố mẹ một cách kiên quyết như thế nhưng từ khi yêu, tôi đã bất chấp hết.
Tôi thuê nhà riêng ở với mẹ con cô ấy. Tôi muốn đẩy mọi chuyện vào sự đã rồi để gia đình tôi chấp nhận. Nhưng mẹ tôi vẫn không đồng ý, mẹ thà từ mặt tôi chứ không chấp nhận chuyện cô ấy là con dâu. Tôi mua xe, sắm sửa mọi thứ cho cô ấy. Chúng tôi coi nhau như vợ chồng và tôi coi con cô ấy như con ruột của mình.
Sống với nhau được khoảng hơn 1 năm, cô ấy không chịu nổi áp lực từ dư luận và nhất là từ gia đình tôi nên quyết định dọn ra ngoài sinh sống. Cô ấy cầu xin tôi tha cho hai mẹ con để cô ấy sống bình thường chứ cô ấy quá mệt mỏi với cuộc tình của tôi. Trong khi đó, cô gái được bố mẹ tôi giới thiệu yêu tôi thật lòng và cũng sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện miễn là tôi chịu cưới.
Bây giờ người phụ nữ mà tôi yêu thì tìm cách trốn tránh tôi, trong khi cô gái kia lại bao dung và đón nhận. Còn tôi, lòng lúc nào cũng chỉ đau đáu một mối tình và không thể chịu nổi khi nghĩ tới cảnh phải chia lìa người mình yêu.
Giờ đây tôi phải làm gì? Tôi có nên chấp nhận, buông tha cho người phụ nữ mà mình yêu thương để cô ấy sống cuộc đời bình lặng hay đấu tranh và thuyết phục tới cùng.
Theo Khám Phá
Cầm xấp tiền lẻ nhàu nhĩ trị giá 50 triệu đồng của vợ tôi chỉ biết rơi nước mắt Tôi ngơ ngác nhìn vợ, Thảo nói xong thì đi ra. Tôi ngồi đếm xấp tiền lẻ vợ đưa. Những tờ tiền nhàu nhĩ đến khó tin. Đếm đi đếm lại tôi vẫn cứ nhầm nhưng rồi cuối cùng tôi cũng biết được cục tiền đó trị giá 50 triệu. ảnh minh họa Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tuổi thơ...