Mánh khóe vét túi công nhân của “gà móng đỏ” chốn công trường
Cứ tối đến, những ả cave lượn lờ quanh khu vực công trường như những bóng ma.
Các công trường ở chốn rừng thiêng nước độc, tưởng chừng chỉ có vài anh công nhân túm tụm với nhau giữa đất trời heo hút. Vậy mà, ít ai ngờ tại đó vẫn có đầy đủ “gà móng đỏ” (cave) được chào hàng đến tận nhà. Hùng, một tay dắt gái chuyên nghiệp cười hềnh hệch khi nói về cái nghề của mình. Hắn bảo, mở quán lâu ngày mới bị phát hiện chứ nay đây mai đó như bọn tôi thì có “tài thánh” cũng phải bó tay.
Công trường là nơi chú ý mới của gái gọi. Ảnh minh họa
Tranh giành gái như đi chợ cá
Khi biết tôi có chuyến công tác lên Lâm Đồng, Tuấn, người bạn thân gọi điện dặn dò: “Mày nhớ vào thủy điện Đồng Nai 4 thăm tao nhé”. Thu xếp mọi công việc xong, tôi cũng dong xe đi thăm thằng bạn thân lâu ngày không gặp. Vào thủy điện Đồng Nai 4 là cả một con đường đày ải, đầy dốc, hai bên đường toàn cây um tùm. Cách vài cây số mới thấy một ngôi nhà của đồng bào dân tộc ở tít trên sườn núi.
Thủy điện Đồng Nai 4 là công trình đang thi công, tách biệt hoàn toàn khu dân cư với khoảng gần một nghìn công nhân nam, chỉ vài ba cô gái làm ở phòng hành chính. Cuộc sống công nhân trong rừng hết sức khó khăn. Nơi đây chỉ có hai căng tin nhỏ nhưng chủ yếu bán cơm. Trong khi dẫn tôi đi thăm thủy điện, Tuấn than thở: “Mày nhìn khổ thế thôi nhưng cái gì cũng có”. Tôi bán tín bán nghi, Tuấn cười đầy ẩn ý rồi hẹn tôi tối nay sẽ rõ.
Vừa ăn cơm tối xong, Tuấn đã sốt sắng rủ tôi ra trước cổng công trường. Trong ánh đèn mập mờ từ công trường thủy điện hắt ra, có mấy cô gái ăn mặc h.ở han.g lượn lờ. Trái với ở thành phố, những cô gái làm tiề.n ở núi rừng này không cần đến những lời mời chào ra rả. Các cô chỉ cần lượn lờ trước cổng rồi các chàng công nhân tự ra tìm. Sở dĩ gái bán hoa ở đây “kiêu” như vậy cũng vì cung không đủ cầu.
Tuấn chia sẻ, muốn có một em phải đi sớm “xí chỗ” không thì thằng khác cuỗm tay trên mất. Đối với công nhân ở đây, xa nhà, xa vợ, xa người yêu, tìm đến “gà móng đỏ” họ coi là nhu cầu bình thường. Chính vì vậy, hầu hết tất cả mọi người đều biết giá cảákhông cần trả giá “tàu nhanh” hai lít (200 nghìn đồng) và không đi qua đêm.
Chúng tôi chỉ đứng một lát nhưng số lượng công nhân nam ra khu vực này khá nhiều. Chừng năm phút trôi qua, hơn năm cô gái đã có khách và họ lần lượt bỏ đi khỏi đám đông. Trong đêm tối, một thanh niên cất tiếng chử.i đổng. Tiếp nối là một cuộc cãi vã lớn. Tuấn quay sang, tôi hỏi: “Bọn nó cãi nhau vì gái đấy”. Cậu bạn tôi cười nhếch mép: Tối nào cũng có chử.i nhau. Thậm chí đán.h nha.u vì… tranh gái.
Thoát khỏi đám đông, chúng tôi bước đến một cô gái khá trẻ đứng cạnh gốc cây, mặc chiếc váy ngắn cụt cỡn, chiếc áo cổ khoét sâu. Thấy chúng tôi bước đến, cô gái õng ẹo hỏi Tuấn: “Lính mới à?”. Tuấn lấy tay ôm eo cô ả nói: “Ừ! Em phải chiều chu đáo đấy”. Nói xong hắn để tôi lại cùng cô gái. Trước người con gái lạ tôi đứng sững. Cô gái kéo tay tôi yêu cầu đi nhanh để cô còn tìm mối khác. Tôi thực sự bất ngờ trước lời nói của cô gái và chỉ yêu cầu ngồi tâm tình chứ không bắt cô “chăm sóc” tới bến.
Qua cuộc trò chuyện, “gà móng đỏ” cho biết tên Linh, là người Bình Định. Năm nay Linh mới 18 tuổ.i. Vì gia đình đông chị em nên cô vào Sài Gòn kiếm sống. Trước đây Linh làm nghề may, nhưng do bạn bè rủ rê nên chuyển sang nghề gội đầu ở một tiệm cắt tóc nam nữ. Dần dần cô trở thành gái lúc nào không hay.
Video đang HOT
Khi đang làm ở quán cắt tóc thì Hùng, một đầu mối cave đến rủ cô cùng bạn bè lên đây phục vụ công nhân vì “có giá” hơn thành phố. Cứ mỗi tối, các cô được Hùng chở vào thủy điện để kiếm khách. Đến 12h đêm, họ lại được các “xế” chở ra khách sạn để nghỉ ngơi. Mỗi đêm, Linh thường “đi nhanh” với chừng ba mối.
Ở vùng rừng núi này, các cặp đôi thường “trưng dụng” thiên nhiên để làm nơi “hẹn hò” chứ không cần phòng ốc, quán xá. Mặc dù chỉ mới 18 tuổ.i, nhưng cô đã có hơn hai năm kinh nghiệm vào đời. Chính Linh cũng chẳng biết được mình đã “chiều chuộng” biết bao nhiêu gã đàn ông. Nói về cuộc đời lầm lỡ của mình nhưng tôi cảm thấy cô không một chút rung động.
“ Tú ông” và cách làm tiề.n chuyên nghiệp
Nghe Linh trò chuyện, tôi biết được rằng, Hùng là người chăn dắt “gái” có “số” ở đây. 11h giờ đêm, Hùng trở lại để đón các cô gái trở lại trung tâm để nghỉ ngơi. Lúc này đây, hắn vẫn phải ngồi đợi bởi nhiều đàn em đi khách vẫn chưa về. Qua Tuấn giới thiệu, tôi lân la trò chuyện với hắn.
Được biết, Hùng là một kỹ sư cầu đường. Trước đây hắn vẫn đi theo các công trình. Một lần về TP. HCM, người bạn thân rủ hắn đi chơi “tới bến” tại một quán karaoke “tươi mát”. Ban đầu, hắn cũng lo sợ nhưng cuối cùng cũng đi.
Tối đó, người bạn của hắn phải chi hơn một triệu đồng. Ngay lập tức, hắn so sánh giữa lương của mình và những cuộc chơi bời của các “quý ông”. Hùng cảm thấy việc học hành, làm vất vả mà mỗi tháng nhận chưa được năm triệu đồng, trong khi đó, các cô gái ở karaoke chỉ cần ăn mặc h.ở han.g, bôi phấn sáp lên mặt là có thể thu tiề.n triệu trong vài giờ tiếp khách. Bỗng nhiên, hắn chợt lóe lên ý định “ sao mình không làm như như những người này?”.
Theo suy nghĩ đó, Hùng quyết định từ bỏ công việc “chỉ có tiếng không có miếng” của mình và bắt đầu con đường chăn dắt gái mại dâm. Về nhà, hắn vay mượn người thân, bạn bè được bốn mươi triệu đồng rồi dắt lưng đi tìm “gà”. Hắn cho biết: “Các em đều không chịu đi công trường, vì sống sung túc ở thành phố đã quen rồi”. Bởi ít tiếp xúc với “mặt hàng” này nên hơn một tháng lần tìm ở các quán mát xa, cắt tóc nam nữ, cà phê tươi mát… Hùng mới tụ tập được gần mười cô gái.
Hùng cho biết, vốn là một kỹ sư thường xuyên ăn dầm ở dề tại các công trường, Hùng hiểu khá rõ đặc tính nơi đây. Hầu hết các công trường đều ở vùng đồi núi, cách xa trung tâm. Mỗi công trường có hàng nghìn công nhân nam, họ còn trẻ hoặc đã có gia đình nhưng vẫn phải xa vợ con vài tháng mới được về thăm một lần. Các dịch vụ giải trí hoàn toàn không có.
Công nhân làm lương dù có nhiều nhưng cũng không biết tiêu gì và chơi gì. Trong khi đó, mỗi công trường tồn tại ít nhất khoảng một năm, dài có thể hàng chục năm. Chính vì thế đây là “thị trường” béo bở cho hắn thỏa sức kiế.m tiề.n. Hùng quyết định “thử nghiệm” đưa gái đến các công trường để “phục vụ” anh em.
Ban đầu, Hùng cùng các cô gái bắt xe đò vào các công trường quen thuộc, nơi hắn đã từng làm. Sau hơn một tháng vất vả, hắn đã đút túi hơn 50 triệu đồng. Nhận thấy công việc làm ăn ngày càng trơn tru, khấm khá, hắn lại về thành phố chiêu dụ thêm nhiều người. Chỉ hơn ba tháng sau, trong tay hắn có gần hai chục ả.
Tuy nhiên, một số “đào” đã quyết định trở lại thành phố vì không chịu được cảnh rừng thiêng nước độc. Lo lắng việc làm ăn của mình sẽ thất bát vì gian khổ, hắn quyết định tậu ô tô riêng để “xế” “hàng” vào công trường. Bên cạnh đó, nhiều lúc, nó cũng là căn nhà di động cho hắn và chiến hữu.
Nếu ban đầu Hùng chỉ đi loanh quanh các công trường mình đã từng làm, thì càng ngày, diện tích hoạt động ngày càng mở rộng. Đã “vào nghề” hơn hai năm, đi khắp Nam, Bắc, giờ đây hắn biết khá rõ nơi nào có công trường đang hoạt động, nơi nào đã hoàn thành, ngày nào công nhân ở đâu nhận lương… Hùng cười trong sự đắc thắng: “Công việc của anh em tôi ngày càng thịnh vượng”.
Hơn 12h đêm, các cô gái trở về điểm hẹn đầy đủ sự mệt mỏi rã rời. Xe ô tô của Hùng cũng bắt đầu lăn bánh. Công nhân giờ đây cũng đã về lán ngủ. Chỉ một mình tôi đứng nhìn ánh đèn xa dần mà ngán ngẩm. Tôi suy nghĩ, phải chăng đây là một kiểu mua bá.n dâ.m mới mà ít người biết đến. Sương bắt đầ.u rơ.i ướt đẫm những tàu lá chuối, tôi về phòng và tự đặt câu hỏi, không biết đến bao giờ kiểu “làm ăn” này sẽ bị cơ quan chức năng “sờ” đến.
Bí quyết “bỏ đói” công nhân Hùng và các chị em cùng “vào sương ra gió” không ở lại cố định một nơi. Hùng cho biết, chỉ ở lại các công trường chừng một tuần, khi đã vét cạn túi của công nhân thì sẽ đến nơi mới. Rồi để cho các anh em thòm thèm lại quay trở lại. Công việc này ở chốn rừng thiêng nước độc này xem ra khá an toàn mà lại có thể đút túi toàn bộ số tiề.n kiếm được. Đối với Hùng, đưa gái lên công trường không cần phải sợ công an, phải chi tiề.n lo lót, bảo kê, nuôi chủ… Hùng cười bảo: “Mở quán lâu ngày cũng bị phát hiện chứ nay đây mai đó như bọn tôi thì có tài thánh cũng không bắt được”.
Theo NDT
Mục sở thị nơi ở của những kẻ buôn phấn, bán hương
Gọi là nhà nhưng các cô cũng chỉ xem là nơi để ngả lưng sau những khoảng thời gian trác táng và "tăng ca" mà thôi. Trong cái thế giới tạm bợ này, chứa đựng nhiều gam màu cuộc sống: Nước mắt và nụ cười, "sung sướng" và nhụ.c nh.ã, hớn hở và thất vọng...
Ở thế giới phấn son
Ngôi nhà thuê nằm khuất sâu trong con hẻm rất hẹp trên đường Nguyễn Văn Nghi, quận Gò Vấp. Căn nhà khoảng hơn 20m2 gồm một trệt, một gác gỗ. Và chỉ một ngày, có nghĩa là chưa đầy 24 giờ đồng hồ mà chúng tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu cảnh đời của những cô gái với cuộc sống bán thân nuôi miệng này.
Khuya hôm sau, chúng tôi lại được một cái hẹn cho cuộc chơi thâu đêm suốt sáng của các cô ả. Một chầu nhậu sau khi "tăng ca" cũng chưa làm các cô nhíu mắt và theo ý kiến Lan thì: "hay mình về nhà nhậu đi" và cả nhóm hưởng ứng theo.
Lòng vòng qua ba, bốn khúc cua cũng hẹp như con hẻm, chúng tôi dừng lại trước một ngồi nhà nhỏ mà cửa đã khoá ngoài. Tuy là một con hẻm nhỏ nằm sâu hun hút nhưng giờ này những căn phòng xung quanh khu vực căn nhà vẫn còn sáng trưng. Tiếng cười nói, tiếng nhạc phát ra ầm ĩ. Chốc chốc vài chiếc xe máy nổ lớn, phóng ra phóng vào.
Mặc dù ban ngày, cửa vẫn mở nhưng Phương vẫn chỉ mặt một chiếc áo lót và quần cụt.
Vừa mở khoá cửa, Lan vừa giải thích: "Xung quanh đây toàn phòng thuê, tụi nó cũng như bọn em, lấy ngày làm đêm vậy mà". Cánh cửa mở rộng, chúng tôi bước vào bên trong, nào bề bộn quần áo. Lan quơ vội cây chổi quét nhanh nền nhà được lát bằng gạch men bóng loáng.
Tôi nhìn quanh một lượt quan sát. Gọi là nhà nhưng đó chỉ nhỉnh hơn một căn phòng bình thường một chút. Phía trước khoảng không gian bên dưới dùng làm nơi để xe. Phía trong, nơi giáp với tollet đặt một chiếc tủ nhựa lắp ghép để các cô đựng quần áo và một chiếc bàn trang điểm nho nhỏ bằng gỗ kế bên. Khoảng trống còn lại ở giữa là một chiếc nệm khá to và day, phía bên trên là một gác gỗ.
Chúng tôi phụ Lan lật tấm nệm lên dựa vào vách tường. Cô lấy chổi quét sạch nền nhà lại lần nữa và bắt đầu bày biện những bịch đồ nhắm mà chúng tôi mua lúc nãy. Yến đòi đi tắm cho mát nhưng Lan ngăn lại, bảo ngồi chơi cho vui, lát tính sau. Rượu được rót ra, tôi "dzô" 100% và cứ thế xoay vòng theo kim đồng hồ. Tiếng nhạc xập xình vẫn vang ra từ căn phòng cho thuê bên cạnh, giọng cười nói của cả gái lẫn trai vẫn hô hố trong đêm.
Hết khoảng hai chai rượu chuối hột, tôi với tay lấy phần còn lại trong bịch cho vào ca và tiếp tục. Tuy nhiên giờ này tôi đã nghe trong đầu choang choáng. Và tôi nhận biết cả hai cô gái lẫn anh bạn đi cũng đã dần say. Nhất là Lan vì lúc cô đứng dậy đi xuống dưới thì đã chân nam đá chân chiêu. Tôi hỏi: "Tụi em làm vậy có khi nào tiếp khách ở nhà không?". Lan đáp ngay: "Đâu có dám anh, mà dại gì tiếp ở nhà. Mấy ổng biết rồi tới lui tùm lum, mệt lắm. Đến khách sạn tự do, thoải mái, xong đường ai nấy đi"
Cô gái bồi thêm: "Chỉ có đứa nào có "bồ" thì mới dẫn về nhà thôi". Nói đến đây Lan im lặng, đôi mắt lờ đờ đi, rồi như được thể gặp tri kỷ, cô từ từ làm luôn một mạch: "Tụi em làm nghề này mà nói yêu thì cũng không ai tin. Nếu quen với những gã đàn ông lắm tiề.n thì tụi em cũng chỉ yêu đồng tiề.n của họ mà thôi. Ai biểu họ có vợ con đường hoàng mà thích gái non. Còn quen những gã nghèo thì lấy đâu ra tiề.n cho mình chưng diện.Lúc đó có khi mình phải làm nuôi lại họ nữa là đằng khác. Thôi kệ, cái gì tới thì tới...". Vừa nói Lan vừa vung tay để phụ hoạ theo nhưng đôi mắt đã đỏ hoe sắp khóc.
Về cõi vô định...
Nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 3 giờ sáng, tiếng nhạc ở phòng bên cạnh cũng đa tắt tự bao giờ nhưng ánh sáng trong những căn phòng bên cạnh vẫn hắt ra trên lối đi. Vài cánh cửa vẫn mở và tiếng xì xào vẫn phát ra. Tôi châm điếu thuố.c rồi từ từ thả bước ngang qua những căn phòng bên cạnh. Một cặp nam nữ trong bộ đồ ngủ quấn chặt lấy nhau trên chiếc nệm trải dưới sàn nhà. Người thanh niên quay mặt ra cửa nhìn tôi rồi nhanh chóng trở lại tư thể cũ như thể họ không bận tâm lắm khi có người nhìn thấy. Dường như trong khu phòng cho thuê này cái cảnh ôm nhau trước mặt mọi người là bình thường. Bởi qua cách ăn mặc quá h.ở han.g của những cô gái ngồi đán.h bà.i ở căn phòng phía dưới cũng phần nào nói lên điều ấy.
Tôi trở lại căn nhà ban nãy và thấy Lan bước ra tự bao giờ. Cô mặc một chiếc quần đùi jean cùng chiếc áo hai dây để lộ cả áo ngực. Ly rượu lại được tiếp tục xoay như ban đầu. Bỗng từ phía đầu hẻm, tiếng xe máy gầm vang, tiến vào trong. Chiếc xe thắng gấp ngay trước cửa, vẫn gã thanh niên ma cô lúc nãy và hai cô gái mà hắn ta vừa chở đi "tăng ca".
Vừa bước vào nhà, Phương la lớn: "Hôm nay lại quả rồi tụi mày ơi. Tụi tao gặp mấy thằng cha Việt kiều chơi sộp thiệt. Ngồi hát một chút, chả cho tao một vé liền. Mua "hàng" về "bay" tiếp tụi bây". Vừa nói, cô ả vừa bước vào bên trong rồi "tiện tay" móc luôn chiếc áo ngực ra quăng lên bàn trang điểm. Cô ả tự nhiên đến trắng trợn và xem như xung quanh mình không có mặt người đàn ông nào. Tuy nhiên, trong số những cô gái còn lại cũng chẳng thấy ai nhắc nhở hành động quá "phô" đó, có lẽ họ đã quen như vậy (?!).
Sau khi thay bộ đồ khác, Phương đi lấy "hàng". Gã ma cô không đếm xỉa gì đến chúng tôi, đi thẳng xuống dưới rửa mặt rồi gọi Oanh lên gác ngủ cùng. Cô ả cầm ly rượu tu một cái ngọt lịm rồi bước theo gã ma cô. Tôi hỏi: "Bồ của Oanh hả?". Lan đáp: "Bồ cái gì mà bồ, hắn bảo kê cho con nhỏ, kiêm luôn cho vay góp..."
Khoảng hơn 4 giờ sáng thì Phương về. Trước khi dừng trước nhà, ả không quên nẹt pô mấy lượt, rồi bô bô cái miệng khi bước vào. Cả bốn ả nhanh chóng chụm đầu vào góc phòng, trên tay Phương cầm tờ giấy bạc rồi bật lửa hơ qua hơ lại. Làn khói trắng đục bốc lên, cả bốn khuôn mặt lờ đờ trong cõi vô định. Bên ngoài không gian hoàn toàn im lặng. Thấm mệt, tôi và anh bạn đồng nghiệp thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tia nắng đầu buổi trưa chiếu xuyên qua ô cửa sổ, soi thẳng vào mắt, tôi mới chợt tỉnh giấc. Tuy nhiên không những căn nhà mà cả khu phòng cho thuê xung quanh cũng vẫn im lặng. Tôi bật dậy và chao ôi trước mătc mình là một bãi chiến trường nào là chén dĩa, chai bịch, giấy bạc... Liếc mắt sang bên cạnh, tôi thấy anh bạn vẫn còn ngửa mặt lên trần thở toàn mùi rượu. Bấy giờ cũng đã hơn 12 giờ trưa, các phòng bên cạnh nhiều người cũng đã thức giấc. Một vài gã thanh niên ra phía trước phòng ngồi hút thuố.c, có gã trên mình độc nhất một chiếc quần đùi để lộ những hình xăm ngoằn ngoèo, gớm ghiếc trên thân thể.
Bên ly cà phê sáng muộn màng, tôi chua chát nghe các cô gái trò chuyện với nhau. Đấy không phải là những câu chuyện xôm tụ như đêm qua, cộng với vẻ mặt hớn hở mà nào là chuyện tiề.n vay góp, tiề.n nhà, điện thoại, rồi gia đình dưới quê gọi nhờ cứu trợ... cho đến xà phòng giặt đã hết. Rồi chuyện đêm qua ả Oanh liều mạng để cho thằng Tây không mang ba.o ca.o s.u, rồi đến chuyện con nhỏ này cặp "ông bố" nọ... Đồng hồ đã điểm hai giờ chiều, tiếng rao vang của người phụ nữ bán bánh mỳ nóng đã vang lên ngoài con hẻm...
Theo ANTD
Kỳ 1: Đột nhập 'công trường' tàn phá rừng Rừng quốc gia Ba Bể - nơi có hệ sinh thái đa dạng với loài gỗ nghiến quý hiếm đang bị lâm tặc ngày đêm xẻ thịt. PV VietNamNet đã có hành trình xuyên sâu vào khu vực lõi rừng, chứng kiến cảnh lâm tặc ngang nhiên đốn hạ những cây gỗ nghiến hàng trăm năm tuổ.i. Vượt qua "chim lợn" Theo tìm...