Màng trinh mỏng, trách nhiệm to lớn
Trót dại rồi mới hiểu cái trách nhiệm nặng nề của một người đàn ông khi yêu. Chưa bao giờ tôi có cảm giác bức bách, khó chịu và nghẹt thở như lúc này.
Ảnh minh họa
Có thể khi tôi thú nhận điều này, khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, các bạn sẽ cho rằng tôi là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ thậm chí không có nhân cách. Nhưng tôi đâu có lấy điều đó làm vui, làm mừng. Chỉ là, tôi muốn giải thoát, muốn trốn chạy cuộc sống hiện tại mà tôi như một kẻ làm nô lệ. Tôi muốn bỏ cô gái ấy, người tôi từng yêu và đã từng “chăn gối”.
Khi nói ra những lời này, nếu cô ấy nghe được, có lẽ sẽ đến trước mặt tôi mà tát mà chửi mắng. Những lúc ấy tôi chấp nhận, có khi chỉ lặng im không nói, đó là cách giải quyết tốt nhất vì tôi chẳng bao giờ đánh phụ nữ.
Tôi yêu cô ấy, đó đã từng là một tình yêu đẹp, vĩnh cửu, hạnh phúc và tôi tôn thờ. Nhưng lâu dần, tôi cảm nhận ra, cô ấy giống như một bà tướng, dựa vào mọi thứ để điều khiển tôi. Gia đình tôi nghèo hơn cô ấy. Tôi không phủ nhận bố mẹ cô ấy đã cho tôi nhiều thứ, công việc, tiền tài, địa vị và còn giúp đỡ cả gia đình tôi. Chúng tôi yêu nhau và xác định tiến tới hôn nhân nên chuyện “gần gũi” đã có vài lần. Tôi cũng không dám tin rằng, mình là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Vì cách sống, phong cách và địa vị của gia đình cô ấy đã khiến tôi hoài nghi điều đó.
Video đang HOT
Cuộc sống bức bách, yêu nhau lâu nhưng tình cảm không nồng thắm, thậm chí còn cảm thấy ức chế, khó chịu vì cô ấy là người thích sai khiến. Dù tôi mang tiếng là đàn ông, là người có chút tiền tài và quyền hành nhưng lúc nào cô ấy cũng mang cái việc gia đình người yêu giúp đỡ ra để dọa nạt tôi nếu tôi không làm theo ý cô ấy. Tôi như một tên tay sai chuyên dụng, làm theo mọi chỉ bảo của gia đình cô ấy.
Tôi bị cấm cửa mọi thứ với bạn bè, không được đi đâu nếu không có cô ấy đi cùng. Tôi sống như một cái bóng bằng một vỏ bọc sang trọng. Bạn bè tôi nhìn tôi bằng con mắt khác, tôi mất dần các mối quan hệ thân cận. Cô cũng chẳng cho tôi chơi với người nghèo hơn mình. Nhiều lúc tôi muốn chia tay, nhưng cô lại mang cái chuyện chúng tôi chung đụng ra để dọa, nếu tôi không quay lại, cô sẽ nói cho bố mẹ biết tôi là người cướp đời con gái của cô ấy. Vậy thì trách nhiệm thuộc về tôi, tôi sẽ mất tất cả và mang tiếng là một kẻ vô ơn, bạc nghĩa.
Trót dại rồi bây giờ mang tội lớn. Việc cướp đi đời con gái của cô ấy, tôi hoàn toàn là người có lỗi. Nhưng suy cho cùng, cô ấy quá mạnh bạo để chủ động trong chuyện này, đâu phải hoàn toàn do tôi. Tôi sống mà như có gông đeo vào cổ, tôi muốn vứt bỏ tất cả, nhưng tôi còn lo lắng cho những người thân của tôi có liên quan và về chuyện trinh tiết của cô ấy, mặc dù lòng tôi còn hoài nghi nhiều lắm. Tôi cũng không muốn biến mình thành kẻ đê tiện, ăn ốc không đổ vỏ.
Cuộc sống là vậy, vì cái sự tương lai, vì cái sự trinh tiết, vì trách nhiệm của một người đàn ông đã khiến cho tôi không tài nào dứt ra được mối tình mà tôi cảm thấy đã chán ngấy. Nếu ruồng bỏ cô ấy, tôi biết, cô ấy sẽ làm những điều liều lĩnh. Tôi như bị trói chặt trong sợi dây, nhốt trong lồng mà không tài nào bứt ra được.
Theo VNE
"Giặc bên Ngô" quá tốt bụng
Ban đầu, tôi đã nghi ngờ về lòng tốt của chị. Lúc nào tôi cũng cảnh giác chị, ngay cả cuộc sống thường nhật.
Người ta nói, nhà chồng tôi có bà cô chưa lấy chồng, tôi sợ hãi kinh khủng, sợ phát sốt vì tôi sắp phải về sống chung nhà chồng. Tôi còn bày ra đủ kế sách đối phó với chị. Chưa có tín hiệu gì, tôi đã cảnh cáo chồng không được thế này, không được thế kia, vạch chiến lược &'tác chiến'.
Tôi được mấy người bạn từng sống chung nhà chồng mách: "Đừng có dại mà cho họ nắm thóp, có gì phải nói ngay từ đầu, quán triệt quan điểm, nhất là chồng mình. Không à uôm được, thống nhất luôn không sau này mệt người. Với lại, với mẹ chồng, chị chồng phải cứng rắn, không thể để họ thấy mình dễ, họ sẽ bắt nạt mình". Và họ còn vạch cho tôi hẳn những kinh nghiệm mà họ đã từng trải qua ở nhà chồng mình để tôi áp dụng một cách triệt để.
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. Còn cỗ bàn, tôi dồn cho chị chồng mình hết. Lúc nấu cơm, tôi giả vờ đau bụng, bảo mẹ chồng là, &'con đau bụng lắm, con ra ghế ngồi tí, không nấu ăn được mẹ ạ. Mẹ gọi chị nấu giúp con'. Sau khi câu nói ấy dứt, tôi đã tưởng tượng ra mẹ tôi sẽ hằm hằm mặt, còn chị tôi thì đi ra từ trong phòng và đáp một cái nhìn khó chịu về phía tôi, gườm gườm. Nhưng không, chị ra tận nơi đưa cho tôi lọ dầu gió, chị bảo: "Em đau bụng à, thế sao không nói chị làm cho. Em bôi dầu vào cho đỡ đau đi, ngồi ấy, chị pha trà gừng cho uống. Hay là lên phòng nghỉ đi, chị làm cho, tí có cơm ngon ngay. Yên tâm, không phải nghĩ".
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. (ảnh minh họa)
Nghe lời chị nói, tôi thấy hơi lạ. Chị chồng nhiều tuổi, liệt vào danh sách ế mà nói chuyện rất chi là xì-tin. Chị còn giục tôi lên phòng liên tục, còn trong bếp thì tay chị liếng thoắng. Chị bảo, &'em không biết nấu món nào cứ bảo chị. Trước chị cũng học qua lớp nấu ăn đấy, vài món cầu kì bánh mứt, hay là bày trí cỗ bàn, chị học được khá nhiều. Hôm nào hai chị em ta trồ tài vào bếp cuối tuần nhé'. Tôi cười ngượng, còn không biết có thật lòng chị nói không hay chị đang đá xoáy tôi.
Tôi luôn sống trong tình trạng nghi ngờ chị như vậy. Thế mà, khi tôi có bầu, bị nghén ngẩm, chị mọt tay chăm sóc tôi. Chị mua thức ăn, nấu nướng cho tôi, còn tìm cho tôi cách sách về chuyện bầu bí, nghén ngẩm. Chị cẩn thận dặn dò tôi, ân cần như người chị ruột vậy. Có khi chị tâm sự: "Chị chỉ ước được như em, ước gì có chồng, có thằng cu bụ bẫm mà mãi chưa gặp được hoàng tử". Nói rồi chị cười làm tôi thương chị quá. Từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm chị.
Thời gian tôi gần sinh, chị lo cho tôi lắm. Chị chạy vạy đủ thứ xin quần áo cũ rồi này kia. Chị còn bảo, sẽ cùng tôi vào viện sinh, chị thích trẻ con lắm nên muốn nhìn thấy đứa trẻ chào đời. Tôi xúc động vì tình cảm của chị dàn cho mình. Chị thật sự là người tốt, không phải là &'giặc bên Ngô' như người ta vẫn nói đâu. Tôi thương chị bao nhiêu thì càng yêu quý chị bấy nhiêu. Vì là phụ nữ tôi hiểu, người con gái có ngoại hình như chị, lại ở tuổi này, chuyện lấy chồng không phải dễ.
Từ đó, tình cảm chị em tôi thân thiết hơn. Khi sinh con ra, chị là người thường xuyên gánh vác giúp tôi việc nhà. Ngay cả khi con tôi khóc, chị cũng tỉnh dậy và bế giúp, bảo tôi cứ ngủ đi, vì cả ngày chị biết tôi không ngủ được. Tôi ở cữ, chồng đi làm, bố mẹ chồng cũng đi làm khiến tôi càng quý và gắn bó với chị hơn. Chỉ từng ấy thôi cũng đủ để tôi yêu quý chị, không cần phải bàn cãi gì thêm nữa.
Giờ bạn bè tôi hỏi về tình hình sống chung với chị chồng, tôi chỉ cười và nói &'chị chồng tao tốt lắm', thế là họ lại bĩu môi dài thườn thượt. Tôi cảm thấy vui vì được sống trong gia đình chồng tốt như vậy. Cuộc sống nàng dâu mẹ chồng, chị chồng không khó như tôi tưởng. Hi vọng là mọi thứ sẽ tốt đẹp mãi. Tôi chỉ mong có điều đó thôi!
Theo VNE
Chồng lãng mạn nhưng lăng nhăng cực độ Đọc những dòng tâm sự của các chị về sự lãng mạn mà tôi không biết nên khóc hay nên cười. Vâng, chồng tôi rất lãng mạn, nhưng không chỉ với tôi mà còn cả ngàn phụ nữ khác. Công bằng mà nói vẻ bên ngoài của chồng tôi ngang ngửa với mấy anh diễn viên Hàn Quốc, độ lãng mạn hay ga...