Mang tiếng lấy chồng giàu nhưng gửi vài triệu cho mẹ đẻ chữa bệnh, tôi cũng bị dọa đuổi khỏi nhà
Hôm nhận được lương, tôi vội vã gửi tiền về cho mẹ. Vậy mà vừa về đến nhà chồng, tôi đã bị cả gia đình chồng xúm lại chỉ trích.
Nếu được quay trở lại, nhất định tôi sẽ không vội vã lấy chồng đến vậy. Bây giờ nhìn bố mẹ, tôi cảm thấy có lỗi vô cùng. Cả đời bố mẹ vất vả vì tôi, vậy mà tôi chưa kịp báo hiếu đã trở thành con của người khác.
Từ nhỏ, tôi đã là niềm tự hào của bố mẹ. Dù sinh ra ở vùng nông thôn, gia cảnh cũng khó khăn nhưng nhờ vào sự nỗ lự nên tôi học tập không thua kém những bạn bè khác. Tôi ý thức được cái nghèo, cái khổ của bố mẹ nên đã cố gắng học hành chăm chỉ, hy vọng sau này sẽ giúp đỡ được bố mẹ.
Đi học 12 năm thì cả 12 năm tôi đều đạt học bổng của các quỹ hỗ trợ học sinh vượt khó. Khi lên đại học cũng vậy, kỳ nào tôi cũng được học bổng toàn phần của nhà trường. Nhưng chi phí sinh hoạt ở thành phố đắt đỏ, tôi lại học hành vất vả nên chẳng còn thời gian đi làm thêm. Vì thế để nuôi tôi ăn học, bố mẹ tôi ở nhà đã phải nai lưng kiếm tiền.
Bố tôi bị bệnh xương khớp, vậy mà ông vẫn phải đi làm phụ hồ hàng ngày để kiếm tiền gửi cho tôi. Còn mẹ tôi thì ở nhà nhận tranh về thêu, đính đá dù mắt của mẹ lúc nào cũng kèm nhèm không nhìn thấy rõ.
Tôi lấy chồng giàu nhưng chỉ là hư danh. (Ảnh minh họa)
Khi tôi ra trường, cầm tấm bằng giỏi trên tay nhưng không xin được việc vì công ty nào cũng yêu cầu kinh nghiệm và các mối quan hệ. Bố mẹ tôi đã phải cắn răng bán miếng đất ở quê và vay mượn thêm anh em, họ hàng để gửi tiền cho tôi chạy vạy xin việc. Có được công việc nhưng mức lương khởi điểm chưa cao nên tôi cũng không thể gửi tiền sinh hoạt về cho bố mẹ.
Video đang HOT
Chồng tôi là con của giám đốc công ty mà tôi làm việc. Khi biết thân phận của anh, tôi đã ngay lập tức nhận lời làm vợ anh mà chẳng mảy may suy nghĩ. Đúng là tôi đã mang tư tưởng thực dụng nên mới nhận lời kết hôn với một người đàn ông mà mình chỉ yêu vài tháng. Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, chồng tôi, gia đình chồng và cả cách họ đối xử với tôi đều khác xa so với những gì tôi kỳ vọng.
Tôi lấy chồng giàu nhưng chỉ là hư danh. Tiền của họ, tôi chưa từng được đụng vào. Chưa kể đến việc tôi vẫn phải đi làm như người bình thường. Thế nhưng đến tháng, tiền lương của tôi lại bị chuyển vào tài khoản của mẹ chồng với lý do là tiền sinh hoạt phí.
Tôi sống trong căn nhà ấy nhưng không được bất kỳ ai tôn trọng. Chồng tôi chỉ cưới tôi về để sinh con cho anh, còn bố mẹ chồng thì xem tôi như một người làm không công cho công ty của họ vậy. Thật sự lúc này tôi mới thấy thương bố mẹ. Bố mẹ tôi đã phải hy sinh rất nhiều tôi mới có được ngày hôm nay. Ông bà giờ đây vẫn tưởng rằng con gái mình được gả vào gia đình danh giá, tiền bạc không thiếu.
Đáng lẽ ra tôi phải là người chăm sóc bố mẹ, thế mà bây giờ… (Ảnh minh họa)
Cuối tháng trước em gái tôi gọi điện lên nói tháng này mẹ tôi phải mổ cắt u xơ. Tôi thương mẹ nên đầu tháng này đã dặn kế toán trích một phần tiền lương để tôi gửi về cho mẹ lo toan chi phí chữa bệnh.
Hôm nhận được lương, tôi vội vã gửi tiền về cho mẹ. Dù số tiền ấy chẳng bõ bèn gì so với chi phí mà mẹ tôi phải trả nhưng tôi cũng đỡ day dứt phần nào. Tối hôm ấy tôi định sẽ về nói với mẹ chồng để bà thông cảm, không ngờ bà đã biết chuyện từ lâu. Bà còn nói với mọi người trong gia đình và đợi tôi về để xúm lại chỉ trích tôi.
Khi tôi nói mang tiền về chữa bệnh cho mẹ, chồng tôi liền đứng dậy chỉ tay vào mặt tôi tuyên bố: “Cô đã về cái nhà này rồi, tuyệt đối đừng mơ tưởng sẽ giấu giếm tiền mang về cho nhà mẹ đẻ. Lần này tôi bỏ qua, nếu còn lần sau tôi sẽ đuổi thẳng cô về nhà với bố mẹ cô đấy”. Sau đó chồng tôi bỏ mặc vợ để lên phòng.
Tôi ấm ức và cũng trách bản thân mình nữa. Đáng lẽ ra tôi phải là người chăm sóc bố mẹ, thế mà bây giờ chỉ vài triệu gửi cho mẹ cũng thành một chuyện lớn. Tôi muốn bỏ người chồng và căn nhà cao cửa rộng này để sống một cuộc sống đúng nghĩa. Nhưng bố mẹ tôi sẽ thế nào khi biết hoàn cảnh của tôi đây? Có phải họ sẽ thất vọng và tôi lại khiến họ đau lòng thêm lần nữa không?
Theo Afamily
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...