Màn kịch tình yêu
Thương mỉm cười chua chát và khinh bỉ khi nghe người yêu nói về “Lòng chung thủy”. Thương ngồi và mỉm cười đầy chua chát khi nghe người yêu mình nói về cái gọi là “Lòng chung thủy”.
Nhìn dáng vẻ đầy tự tin và giọng điệu như thể sẽ chẳng yêu ai khác ngoài em của anh ta càng khiến Thương thêm khinh bỉ. Cô cố nén cảm xúc của mình lại để xem anh ta diễn một màn kịch mà ở đó anh ta là một chú hề vô liêm sỉ, chỉ cần lật bỏ tất mặt nạ là có thể thấy bộ mặt thật đểu cáng của anh ta.
Thương đã từng nghĩ rằng nếu như trên đời này phần lớn đà ông đều có tính trăng hoa thì dù thế nào đi chăng nữa trong đó cũng không có Huân. Cô tin vào cái tình yêu bất diệt mà không biết bao lần anh ta đã dùng những lời đường mật để rót vào tai cô. Sự ngây thơ và trái tim yêu thật thà đã khiến Thương mờ mắt không nhận ra bản mặt của anh ta.
Từng là một cô gái không còn trong trắng khi đến với Huân, Thương mang theo một nỗi dằn vặt rất lớn. Bản thân cô không phải là một cô gái hư hỏng nhưng chỉ vì tình yêu nông nổi mà cô đánh mất đi đời con gái. Thương đã tự ti, thu mình lại như một con ốc sên khi mình không còn trong trắng. Chính Huân là người đã mang tới cho Thương cảm giác tìm lại tình yêu và con người mình. Anh ta tỏ ra tôn trọng cô và không quan tâm tới quá khứ. Anh ta giống như một chàng hoàng tử bước ra từ trong giấc mơ mà Thương hằng mơ – chàng hoàng tử không phải mang theo gươm báu mà mang theo một tấm lòng bao dung độ lượng đến tuyệt vời.
Đắng lòng khi phát hiện người yêu lừa dối yêu chỉ để lợi dụng mình (Ảnh minh họa)
Bỏ ngoài tai mọi lời đồn đại về việc anh ta có thể là một kẻ lợi dụng, Thương hành động theo con tim mình. Cô cảm thấy ấm áp, an lòng khi một người đàn ông chẳng màng tới chuyện quá khứ vẫn yêu và trân trọng cô như thể cô là một viên ngọc quý. Chính vì cảm giác đó mà Thương cung phụng người yêu không thiếu thứ gì. Cô nghĩ rằng khi tình yêu thực sự sâu đậm, khi lòng bao dung của anh ấy dành cho cô quá lớn thì có lí do gì để cô đắn đo chuyện tiền bạc.
Video đang HOT
Yêu Huân, Thương giống như một kẻ chu cấp tiền cho cuộc sống của anh ta. Cô nghốc nghếch không nhận ra rằng anh ta chỉ đang lừa dối cô để có thể sống một cuộc sống không vất vả mà vẫn có tiền tiêu xài. Mỗi lần anh ta cần tiền là lại tới tìm Thương. Anh ta dùng những lời ngon ngọt để dụ dỗ cô: “Em à, anh biết một người đàn ông mà phải nhờ tới sự giúp đỡ của bạn gái thì thực sự quá kém cỏi. Nhưng cuộc sống của anh bế tắc quá, anh không gặp may mắn trong chuyện làm ăn. Bản thân anh luôn xác định trên đời này chỉ có em là vợ nên anh mới dám nhờ vợ. Anh coi em như người vợ hiền thảo của mình nên mới dám cùng em chia ngọt sẻ bùi…”. Chỉ nghe tới đó Thương đã lăn dài nước mắt vì xúc động. Cô đâu có biết được rằng, bằng chiêu đó cô đang bị biến thành một nạn nhân của trò lừa đảo ái tình.
Huân lừa Thương tinh vi đến độ, nhiều lần không đợi Thương “dặn dò”, Huân điện thoại cho người yêu với giọng điệu bực tức và tâm sự về câu chuyện: “Anh có thằng bạn thân nhưng nó lăng nhăng quá, anh bực mình. Đúng là không đáng mặt đàn ông, trên đời này anh ghét và khinh bỉ nhất loại đàn ông lừa dối không chung thủy như vậy”. Và chỉ cần có thế thôi, Thương lại thấy tràn ngập tình yêu với người đàn ông đó.
Cô đớn đau nhưng cũng nhận ra rằng cuộc đời lại dạy cho cô một bài học nữa để cô yêu chân thành và đích thực hơn. (Ảnh minh họa)
Có lẽ Thương sẽ còn bị chìm đắm cuộc tình lầm lỡ đó nếu như không có ngày vô tình bắt gặp người đàn ông mình yêu thương và chăm sóc hơn 2 năm qua ôm ấp một người con gái khác trong quá cà phê. Đó là một lần đi gặp lại bạn cũ, ngồi trong quán cà phê ở một con đường khá xa lạ với cô nhưng Thương chợt giật mình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên đâu đấy. Cô đảo mắt để tìm âm thanh đó và những gì đập vào mắt cô là người đàn ông cô yêu đang ngả ngón trong tay một cô gái mà chỉ nhìn thoáng qua người ta cũng có thể biết cô ta là hạng gái gì. Và trong câu chuyện đan xen với những cái hôn lố bịch giữa chốn đông người của họ là cả những chàng cười đắc thắng và thô bỉ: “Cô ta cứ tưởng mình được yêu nhiều lắm nên cứ mải mê cung phụng tiền bạc cho anh mà không hay biết anh cũng chỉ coi cô ta cái mỏ, đào tới chừng nào chán thì thôi. Chỉ thương cô ta quá ngây thơ. Cô ta cũng đã từng một lần mất trinh với tên người yêu trước, một ngày nào đó anh mà bỏ chắc cô ta khó mà sống được”. Sau lời nói đó là một tiếng cười ghê rợn của hai kẻ khả ố.
Tối đó, Huân tìm tới nhà Thương để đóng tiếp một vai diễn mà trước đó anh ta đã thể hiện quá xuất sắc. Huân lại bắt đầu nói về nỗi nhớ em cả một ngày dài, về sự khao khát “mong chờ đến tối để được gặp em”…Từng lời nói của Huân thốt ra càng khiến Thương chỉ thêm khinh bỉ. Cô mỉm cười sau khi anh ta dang rộng vòng tay định ôm cô: “Hạ màn đi, đồ tồi. Đừng khiến cho tôi phải kinh tởm anh thêm nữa, hãy biến ra khỏi nhà tôi và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa”.
Sau tiếng đóng cửa tới rầm, Thương quỵ ngã xuống. Cô đớn đau nhưng cũng nhận ra rằng cuộc đời lại dạy cho cô một bài học nữa để cô yêu chân thành và đích thực hơn.
Theo Eva
Em rất nhớ anh...!
Đôi lúc em giân anh vì anh luôn cho em cảm giác là mình còn yêu đê em mãi hi vọng. Em đau, em khóc, em gọi tên anh nhưng bên tai em chỉ có tiêng em vọng lại...
Bước chân xuông xe ôtô, em cô nhìn quanh tìm kiêm một chiêc taxi đê đi vê nhà nhưng tìm mãi không thây. Em lo sợ vì trời tôi. Bât chợt trong đâu em xuât hiên hình ảnh anh. Em đã bâm rôi xóa không biêt bao lân sô của anh trước khi em có đủ can đảm gọi điên câu cứu anh. Em sợ anh không nghe máy, em sợ anh nói bân không thê đưa em vê... Em sợ. Em sợ khi gặp lại anh.
Và rôi anh đên, em lên xe nhưng vân không dám tin những điêu mình đang trải qua. Anh cười và xách đô cho em. Đã lâu lắm rôi em không được gặp lại nụ cười ây. Anh vân như xưa chỉ có điêu chín chắn và đàn ông hơn. Em thây tim mình loạn nhịp. Mình đi mà chẳng nói được câu chuyên nào có đâu, có cuôi cả. Lúc nào cũng thê, anh nhẹ nhàng và âm áp. Em không thê kìm nén được cảm xúc của mình. Em giân hờn vu vơ. Em giân khi anh nhắc tới người con gái khác. Em giân khi cảm thây anh hững hờ. Lạ thât, em đâu còn có quyên gì chứ. Em không biêt, em không hiêu mình. Bên anh, em không còn là em, không mạnh mẽ và quyêt đoán, em yêu đuôi và trẻ con. Tại sao vây anh?
Anh dừng xe bên đường, mình ngôi nói chuyên. Tim em chợt quặn thắt khi anh kê những câu chuyên tình buôn. Em nghĩ vê em, vê anh, vê tình cảm của 2 chúng ta. Em tự hỏi lòng có khi nào trong câu chuyên anh kê có anh và em? Anh ôm em vào lòng. Em cảm nhân từng hơi thở anh, cảm nhân hơi âm từ cơ thê anh truyên sang. Vân những cái ôm siêt chặt, vân những nụ hôn nông nàn, anh bên em như ngày xưa. Em chợt nhân ra tình yêu của mình vân còn vẹn nguyên. Thời gian qua em đã cô dôi lòng mình rằng em đã quên anh, nhưng càng cô quên em lại càng nhớ. Đã hơn 1 năm rôi mình không còn bên nhau. Đên giờ thì em mới biêt em yêu anh nhiêu như thê nào. Điêu mà khi yêu anh em đã không nhân ra. Em giât mình và đau nhói, mình gân nhau mà sao 2 trái tim xa nhau quá! Em đã cô gắng níu kéo trái tim ây nhưng càng níu kéo anh càng xa. Đôi lúc em giân anh vì anh luôn cho em cảm giác là mình còn yêu đê em mãi hi vọng. Em đau, em khóc, em gọi tên anh nhưng bên tai em chỉ có tiêng em vọng lại.
Bước xuông xe, em cô gắng níu lại những giây phút cuôi được bên anh. Em nhìn theo bóng anh chìm sâu trong bóng tôi mà thây lòng mình như nuôi tiêc. Em thây như mình đang mât đi 1 thứ quan trọng lắm. Em lẳng lặng đi vào nhà mà lòng nặng trĩu những tâm trạng. Úp mặt vào bóng tôi, cắm headphone vào máy tính và bât bài hát "Vùng trời bình yên", những kí ức chợt ùa vê trong em. Em cô gắng giâu nước mắt vào trong tim mình nhưng sao môi em mặn đắng... Em nhớ anh, nhớ những kỉ niêm ngày bên anh. Còn nhớ không anh những lân anh thức cùng em ôn thi đên 1, 2 giờ sáng. Mình đã nói và trao nhau thât nhiêu yêu thương. Anh đã nói sẽ bên em mãi mãi. Em cảm nhân mình là người hạnh phúc nhât thê gian. Em muôn hét lên cho cả thê giới biêt mình là của nhau, mình sẽ mãi bên nhau.
Em chợt nhân ra tình yêu của mình vân còn vẹn nguyên... (Ảnh minh họa)
Một mình trong đêm, em thây lòng mình lạnh giá. Em nhớ lại những tháng ngày đã qua. 386 ngày kê từ ngày anh nói chia tay, em vân không thê tin đó là sự thât. Mình vân bước bên nhau nhưng không giông như xưa. Em không phải người môi đêm anh nói lời yêu. Em không phải người trao anh những nụ hôn ngọt ngào môi khi thức dây. Em là người lặng lẽ đi bên đời anh, yêu thương và quan tâm anh. Môi lúc anh vui anh gọi cho em, em hạnh phúc khi nghe tiêng anh cười, em cười khi thây anh hạnh phúc. Em lo như cháy ruôt môi khi anh bị ôm. Em mua thuôc môi khi anh ôm mặc dù những viêc đó không còn là của em. Em ngôc thât. Anh đên với em môi khi anh vui, anh buôn. Đi bên anh, chứng kiên bao cuôc tình tan hợp của anh. Anh vui vì tán được cô bé nhà bên. Anh kê em nghe câu chuyên tình yêu của anh với cô bạn em. Em như muôn phát điên lên vì giân, vì ghen. Môi khi anh buôn, anh trở vê làm câu bé trong lòng em. Anh hờn dôi. Anh buôn. Anh khóc những giọt nước mắt đâu phải dành cho em. Lòng em quặn thắt khi anh nhắc tới người khác. Đêm vê em khóc. Em ghen. Có bao giờ anh nghĩ môi câu chuyên của anh là nghìn nhát dao đâm sâu vào trái tim em. Có bao giờ anh nghĩ như thê là ích kỉ không anh? Em châp nhân làm người lặng lẽ đi bên đời anh. Nhưng anh ơi! Xin anh 1 lân nghĩ tới cảm xúc của em. Em là con người, hơn nữa em là con gái. Em cũng ích kỉ mà. Thât lòng nêu bảo em chúc anh hạnh phúc bên người khác em không làm được. Em không cao thượng được như thê.
Bạn bè vân khuyên em hãy quên anh và tìm người yêu mới. Yêu người mới sẽ giúp em quên anh nhanh hơn. Em không phải cô gái quá xâu xí. Bên em cũng có những người theo đuôi nhưng em không thê đên với họ đơn giản vì em vân yêu anh. Em không thê lây ai khác thay thê hình ảnh của anh. Em không thê làm tôn thương ai khác. Và vì đơn giản em còn đợi anh...!
Nuôt nước mắt vào tim, nén những yêu thương trong lòng, em trở vê với cuôc sông thường nhât. Vê với những bài giảng, em chuân bị cho mình hành trang đê làm 1 cô giáo thực thụ. Em sẽ cô quên niêm đau kia đê hướng tới ngày mai. Sau cơn mưa trời lại sáng đúng không anh? Em vân luôn tin sau cơn mưa đó mình sẽ cùng ngôi bên nhau đón bình minh hạnh phúc. Em yêu anh. Ngôc ạ!
"Rôi chợt nhân ra trong tim em tràn nôi nhớ người. Ngày dài đợi chờ mong nhớ anh. Rôi chợt nhân ra trên đôi môi còn vắng tiêng cười, mà lòng ngại ngân chưa dám nói. Giân hờn chi anh ta xa nhau đã lâu lắm rôi. Ngày lại từng ngày em nhớ anh. Người em yêu ơi! Em thương anh nhiêu hơn những gì em đã có trong cuôc đời!"
Nhớ anh nhiêu! Rùa yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đâu là lối thoát bình yên cho em? Bước chân em, và con tim em luôn muốn yêu anh và chưa bao giờ muốn ngừng yêu anh... Nơi nào là lối thoát bình yên cho em??? Em chỉ là một người con gái vừa tròn 20 - cái tuổi đẹp nhất của thuở yêu đương, nhưng mọi khao khát yêu thương của em có lẽ đã đánh rơi ở miền quá...