Màn “báo đáp” có một không hai của cô vợ quê bị nhà chồng k.hinh t.hường suốt 10 năm
Đã làm việc cho nhà chồng vất vả rồi nhưng Nhung vẫn không nhận được sự tôn trọng từ những thành viên trong gia đình chồng. Chồng cô cũng thế, anh thờ ơ với nỗi vất vả của vợ.
Nhung phải chịu sống cảnh t.ủi n.hục trong nhà chồng suốt 10 năm vì cô xuất thân nghèo khó. Gia đình Nhung ở quê, bố mẹ làm nông, t.iền bạc không có. Nhung lên thành phố học rồi quen Hoàng, yêu nhau được 2 năm thì cô kết hôn.
Bố mẹ Nhung nghĩ con gái lấy chồng thành phố thì mừng lắm, ít nhất con gái họ cũng không phải chịu cảnh chân lấm tay bùn, được sống trong cảnh giàu sang.
Nhà chồng Nhung có một căn hộ 4 tầng ở trung tâm thành phố. Hoàng có một cô em gái đã có gia đình nhưng vì chưa có nhà riêng nên bố mẹ Hoàng bảo con gái và con rể về ở cùng và cho họ nguyên một tầng lầu để sinh hoạt. Nhung và chồng được cho lên ở tầng 4, ông bà thì ở tầng 2, tầng một dùng để sinh hoạt chung.
Nhung đi làm hành chính ở một công ty nhỏ, bố mẹ chồng biết con dâu lương 3 triệu một tháng thì cứ bắt nghỉ việc nhưng Nhung kiên quyết không nghỉ. Có lẽ đó là việc làm khôn ngoan nhất của cô. Thấy con dâu chống đối, mẹ chồng cô ra sức h.ành h.ạ.
Nhung bị cả gia đình chồng h.ành h.ạ vì xuất thân quê mùa (Ảnh minh họa)
Tất nhiên, mọi việc nhà đều là của Nhung, đi làm về muộn nhưng Nhung cũng phải nai lưng ra dọn nhà, nấu ăn. Không chỉ có bố mẹ chồng h.ành h.ạ Nhung mà cả cô em chồng cũng thế. Ai đời quần áo của cả hai vợ chồng mà Nhung ngày nào cũng phải giặt. Phòng cô em gái chồng Nhung đều phải dọn hàng tuần. Đã thế còn chẳng được nhận một lời cảm ơn nào. Nếu có lúc nào đó Nhung lỡ phàn nàn thì cô em chồng lại oang oang bảo: “Anh tôi đi làm nuôi chị, chị phải phục vụ nhà chồng là đúng rồi còn gì”.
Đã làm việc cho nhà chồng vất vả rồi nhưng Nhung vẫn không nhận được sự tôn trọng từ những thành viên trong gia đình chồng. Chồng cô cũng thế, anh thờ ơ với nỗi vất vả của vợ. Lúc Nhung mang bầu, họ còn h.ành h.ạ Nhung bằng cách ngày nào cũng đòi ăn hết món này món nọ có đầy dầu mỡ mà Nhung thì nôn ọe dữ dội, không thể nấu nhưng mẹ chồng cô vẫn bắt cô nấu cho bằng được.
Đến lúc Nhung làm việc vất vả quá, bị sảy thai thì cả nhà nhảy bổ vào c.hửi Nhung không ra gì, chỉ ăn với chơi mà không biết giữ con. Mỗi lần c.hửi Nhung, mẹ chồng cô đều nói cô là “đồ nhà quê” khiến Nhung hết sức tủi thân.
Rồi chồng Nhung có bồ. Vợ chồng cô l.y h.ôn nhanh chóng sau đó. Nhung ra khỏi nhà chồng sau 10 năm chung sống với độc nhất chiếc va li đựng quần áo. Cô khóc vì thương bản thân mình dại dột nhưng rồi biết rằng, nếu bản thân mình không cố gắng thì sẽ c.hết.
Video đang HOT
Thế rồi Nhung tập trung đi học tiếng Anh và xin được một công việc khác lương cao hơn. Rồi cô có người yêu là một doanh nhân nước ngoài, chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của cô. Đúng lúc đó thì gia đình nhà chồng cũ của Nhung nảy ra tranh chấp sau cái c.hết của bố chồng cô. Vợ mới của chồng cũ và cô em chồng không ai nhường ai, ngày nào cũng đ.ánh n.hau sứt đầu mẻ trán. Mẹ chồng cũ của cô từ đợt đó đến nay suy sụp rất nhiều. Nếu như ngày xưa bà được con dâu cũ cơm bưng nước rót vẫn chưa hài lòng thì giờ bà có muốn ăn bữa cơm tử tế cũng khó.
Thế rồi Nhung tập trung đi học tiếng Anh và xin được một công việc khác lương cao hơn. Rồi cô có người yêu là một doanh nhân nước ngoài, chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của cô. (Ảnh minh họa)
Rồi cả hai đứa con của bà không ai để ý đến sự tồn tại của mẹ nữa. Họ cứ mải mê chạy theo các cuộc tranh chấp tài sản. Mẹ chồng cũ của Nhung buồn lắm, bà thường xuyên bỏ đi lang thang bên ngoài.
Đợt đó Nhung đi chợ, qua khu nhà cũ thì thấy mẹ chồng ngồi vất vưởng ở đầu phố, quần áo cũ kỹ. Bà ngồi thở từng hơi rất mệt. Nhung chạy lại hỏi thăm thì mẹ chồng cũ của cô òa khóc nức nở.
Nhung nghe sự tình câu chuyện thì bảo: “Mẹ đứng dậy về nhà con đi”. Xong xuôi, cô dẫn mẹ chồng cũ về nhà rồi nấu đồ cho bà ăn. Mẹ chồng cũ của cô cứ cúi gằm mặt xuống, nói “cảm ơn” rất nhỏ. Nhung cười xởi lởi bảo: “Mẹ cứ khách sáo làm gì”.
Thấy bà chần chừ không muốn về nhà, Nhung bảo mẹ chồng cũ ở lại luôn nhà cô. 1 tuần, 2 tuần trôi qua, cũng chẳng có đứa con nào của bà đến hỏi thăm. Nhung biết mẹ chồng cũ của cô buồn lắm nên càng chăm sóc tận tình. Đến lúc này, bà mới quỳ xuống dưới chân con dâu cũ mà khóc lóc. Không ngờ sau 10 năm phải chịu đựng cảnh bị chèn ép, đối xử không ra gì nhưng đứa con dâu quê mùa vẫn tử tế với mình như vậy.
Mẹ chồng Nhung thắc mắc lắm, nhưng Nhung chỉ cười, cô bảo rằng có lẽ một phần vì bị đối xử như thế nên cô mới có quyết tâm lớn để có được thành công như ngày hôm nay. Cô còn bảo bà cứ yên tâm ở đây, cô sẽ luôn đối xử chu đáo với bà.
Nhung đối x.ử t.ử tế với mẹ chồng cũ dù bà đã rất tàn nhẫn với cô (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi một ngày nọ, khi Nhung đi làm về thì không thấy mẹ chồng cũ của cô đâu nữa. Bà để lại một mảnh giấy bảo rằng bà xin lỗi vì những gì đã gây ra cho cô trong quá khứ, rằng cô là một người quá đặc biệt, có màn “ báo đáp” có một không hai đối với nhà chồng đã k.hinh t.hường mình. Bà bảo bà thấy áy náy lắm và không thể nhận lòng tốt của cô được nên sẽ về quê.
Nhung cầm tờ giấy, lòng cứ thấy buồn buồn. Đúng là cuộc đời cô đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng cô vẫn giữ tâm niệm rằng, nên sống tử tế và đối xử nhân từ với mọi người. Nhung đã có thể khiến cho gia đình chồng hối hận vì đã k.hinh t.hường cô bằng những việc làm độc ác nhưng cô đã không làm thế, bởi cô hiểu, tha thứ luôn là món quà tuyệt vời nhất.
Vài ngày sau, Nhung nghe tin mẹ chồng cô mất ở một khu chợ, lúc đó, con trai, con gái bà mới hối hận. Nhung cũng buồn nhưng trong thâm tâm, cô không thấy hổ thẹn vì mình đã làm hết sức.
Theo Một Thế Giới
Đ.au đ.ớn khi vợ tôi ngày một thô lỗ và k.hinh t.hường nhà chồng
Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do... sợ đen đủi.
Tôi năm nay 38 t.uổi, đã cưới vợ được 12 năm, có hai đứa con một gái, một trai, đều khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cuộc sống vật chất của chúng tôi không quá giàu có nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cả tôi và vợ đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng, gió nhưng ở hai huyện xa cách nhau. Chúng tôi chỉ quen rồi yêu nhau khi bước vào đại học. Sau khi ra trường, chúng tôi cùng nhau ở lại Hà Nội lập nghiệp và tổ chức đám cưới không lâu sau khi công việc của cả hai đã ổn định.
Ngày đưa tang em, ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối. Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại nhất định không vì lý do... sợ đen. Ảnh minh họa.
Dù gia đình nhà cô ấy khá giả hơn bên nhà tôi rất nhiều nhưng tôi luôn xác định không nhờ về kinh tế nhà ngoại và tự tay tôi sẽ gánh lấy trách nhiệm k.iếm t.iền chính trong gia đình. Và kể từ khi lấy nhau đến giờ, tôi chưa khi nào để cho vợ con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi sắm đầy đủ nhà, xe và tháng nào cũng gửi cho vợ gần như toàn bộ t.iền lương để cô ấy chi tiêu sinh hoạt trong gia đình.
Duy chỉ có điều tôi không có được như các ông chồng khác đó là tôi luôn phải xa nhà. Vì là kỹ sư cầu đường nên tôi thường xuyên rong ruổi theo các công trình xây dựng. Biết được điều này nên tôi luôn tìm cách bù đắp cho vợ bằng những lời lẽ quan tâm, những món quà đúng lúc..
Biết vợ vất vả, phải một mình lo toan việc nhà nên tôi luôn cưng chiều cô ấy trong mọi việc như một phần bù đắp cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ ghi nhận những nỗ lực của tôi mà luôn kêu ca phàn nàn, và luôn tự cho mình cái quyền c.oi t.hường chồng. Không chỉ vậy, vì cô ấy cho rằng cô ấy đã vất vả nên cô ấy cũng không có ý định quan tâm tới bố mẹ và anh em chồng.
Cô ấy không bao giờ nghe lời bố mẹ tôi, cô ấy luôn làm theo ý mình tất cả mọi việc. Thậm chí nhiều khi cô ấy còn cố tình làm ngược lại ý bố mẹ tôi khiến cho ông bà rất phiền lòng. Tuy nhiên, vì chúng tôi ở riêng, thỉnh thoảng gia đình mới về thăm bố mẹ nên bố mẹ tôi cố kìm nén.
Thực sự nhiều lần thấy cô ấy cãi lại bố mẹ hoặc có hành động láo hỗn, đi không hỏi, về không chào bố mẹ mỗi lần chúng tôi về thăm ông bà mà tôi thấy phiền lòng.
Một lần, chứng kiến vợ có lời nói quá thô lỗ với bố mẹ mình, tôi vừa cất lời nhắc nhở cô ấy và ném vỡ tan chiếc cốc, thấy vậy cô ấy gào ầm lên ăn vạ rằng tôi tệ bạc, đi xa bao ngày không sao , về nhà là c.hửi mắng vợ con.
Không chỉ hỗn láo với bố mẹ chồng, cô ấy còn gần như không bao giờ biết đến nghi lễ làm dâu. Cô ấy chưa bao giờ tự tay mua quà gì tặng bố mẹ chồng cũng như các em chồng. Ngày Tết cô ấy chỉ chạy qua đưa cho bố mẹ tôi vài triệu thế là coi như xong. Ngày giỗ tổ cô ấy cũng không về, và không cho con về vì lý do... buồn ngủ.
Đặc biệt, đến sự việc gần đây thì tôi thấy mình không còn có thể chấp nhận cô ấy được nữa. Ba tuần trước, em trai giáp tôi mất trong một t.ai n.ạn giao thông. Vì em trai tôi lập gia đình trong Tây Nguyên và em mất trong đó nên tang lễ cũng như mộ phần được làm tại đó.
Ngày em mất, tôi đang đi công tác nên tôi đi thẳng vào nhà em mà không qua nhà đón vợ con đi cùng. Tôi có gọi điện về nhà nhắc cô ấy đưa con vào dự lễ tang em chú nhưng cô ấy cứ lấy hết lý do này đến lý do khác để cố từ chối phải vào đó.
Tôi chỉ có một người em trai duy nhất, mà ngày chú mất vợ con lại không về thì quá ư vô lý. Tôi gọi điện thoại và nặng lời với cô ấy, mãi cô ấy mới chịu đưa con đi. Cô ấy vào đến nơi khi cả nhà đang chuẩn bị đưa chú em ra đồng. Ai cũng đau buồn, khóc nức nở và hàng xóm ai cũng cố nhìn mặt chú lần cuối.
Vậy mà vợ tôi, chị dâu thì lại cứ ngồi ở dưới bếp, nhất định không chịu lên nhà để nhìn mặt em lần cuối vì lý do... sợ đen đủi. Nghe cô ấy nói vậy mà tôi thấy lòng mình tan nát. Nghĩa tử là nghĩa tận, vậy mà cô ấy nỡ lạnh lùng như vậy chứ.
Giờ việc buồn của gia đình cũng đã qua nhưng tôi vẫn thấy lòng buồn vô tận. Thú thực chưa khi nào tôi thấy chán nản với cuộc sống hôn nhân của mình như lúc này. Tôi cảm giác mình là ông chồng hèn, không dạy được vợ, để vợ coi khinh gia đình mình.
Tôi nên làm gì lúc này khi mà các con tôi còn nhỏ và cần có sự chăm sóc của cả cha và mẹ? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Bạn thân thú nhận ngủ với chồng tôi 12 lần Tôi sững người, cả người nóng lên như ngọn núi lửa, chỉ trực trào ra nhấn chìm mọi thứ xung quanh bởi sự giận dữ của mình. Tôi và chồng đã kết hôn được 5 năm. Chúng tôi có chung một đứa con gái 5 t.uổi rất đáng yêu và kháu khỉnh. Gần đây, giữa chúng tôi đang nảy ra một vấn đề...