Mặc váy cưới vào phòng tân hôn, tái mặt khi thấy bức ảnh to tướng anh treo trên đầu giường
2 năm yêu nhau sau khi đã tìm hiểu kĩ càng, tôi không ngờ cuộc đời mình lại rơi vào bi kịch thế này.
Anh cho tôi một cú sốc trời giáng, anh khiến tôi hốt hoảng tưởng mình đang mơ một cơn ác mộng cuộc đời.
Ngày yêu thương, anh nói với tôi, tôi là người con gái duy nhất anh sẽ thủy chung, yêu thương, ở bên suốt cuộc đời. Tôi trân trọng anh càng trân trọng quá khứ đau khổ của anh. Đó là điều không ai muốn nhắc lại cho đến khi tôi bị anh đối xử không ra gì.
Anh đã từng yêu một người con gái 5 năm, cung phụng cô ấy đi du học và rồi về nhà, cô ấy đưa theo người đàn ông bên nước ngoài cũng cùng du học với cô ấy và nói lời chia tay anh. Đau khổ hơn, anh dù đã van nài, khóc lóc thì cô ta vẫn kiên quyết chia tay còn chê anh nghèo hèn. Anh hận… Và những lúc như thế, tôi chính là người ở bên cạnh, yêu thương che chở cho anh.
Anh cần một bờ vai để dựa, cần người để tâm sự quên đi nỗi buồn. Hơn 2 năm, tôi đã dần biến anh thành con người khác, yêu bản thân hơn, lạc quan hơn, nhìn cuộc sống màu hồng hơn.
Và rồi, ngày anh tỏ tình với tôi, tôi càng nhận ra anh là người đàn ông tôi cần biết bao nhiêu. Chúng tôi quyết định làm đám cưới sau khi được sự cho phép của đôi bên gia đình. Bố mẹ anh cũng yêu quý tôi và anh cũng vậy. Chỉ là… trong lòng anh dường như vẫn có nút thắt chưa thể nào mở được.
Chúng tôi chuẩn bị đám cưới hoành tráng, mời nhiều quan khách, đó là ước nguyện của tôi và anh cũng chiều theo. Anh cầng làm tôi hài lòng thì tôi càng tự hào biết bao nhiêu về anh. Chỉ là… sau giờ phút long trọng bước lên lễ đường và vào phòng tân hôn sau khi đã ngà ngà men rượu ấy, thứ tôi nhìn thấy trên tường làm tôi kinh hãi.
Video đang HOT
Đó là bức ảnh người yêu cũ của anh, được phóng to, cỡ lớn, để bên cạnh ảnh cưới của chúng tôi. Tôi chết lặng hỏi tại sao anh lại làm điều đó thì anh bảo rằng: “Để ở đó để cho cô ta nhìn thấy chúng ta đang hạnh phúc, để mỗi lần chúng ta vui vẻ bên nhau, cô ta đều có thể chứng kiến tất cả. Cô ta sẽ biết rằng, anh hận cô ta, và anh đang có em, anh không hề cô đơn, anh không hề bất hạnh vì có người con gái khác còn yêu anh hơn cả cô ta”.
Nghe anh nói, tôi chua chát vô cùng. Vậy thì hóa ra trong lòng anh vốn không hề có tôi, trong lòng anh luôn có một người khác còn tôi chỉ là người lấp chỗ trống của anh. Tưởng anh đã quên cô ta rồi, anh còn treo ảnh của cô ta to hơn cả ảnh cưới của vợ chồng tôi ở đầu giường làm gì. Suy nghĩ của anh phải nói là không chỉ vì hận mà rất “bệnh hoạn”. Mỗi lần nhìn thấy người cũ của anh “treo” trên đầu giường, liệu tôi có vui vẻ gì mà ôm ấp anh không? Tại sao anh lại có suy nghĩ kinh dị như vậy, sao anh lại dám làm điều đó mà chưa từng xin phép ý kiến của tôi.
Sau tối hôm đó, tôi đã khước từ cử chỉ gần gũi của anh, khước từ cả đêm tân hôn mặn nồng mà tôi từng mong mỏi. Tôi thề sẽ không yêu đương gì cho đến khi anh rời bỏ bức ảnh đó xuống. Nhưng anh vẫn kiên quyết không làm. Vậy là trong đầu anh nghĩ gì, cô ta quan trọng hay là tôi? Lời yêu thương ngọt ngào, lời hứa bao năm bay xuống xuống xuống biển? Anh liệu có thực lòng coi tôi là vợ hay chỉ là một kẻ thế thân?
Tôi khóc nức nở trong đêm tân hôn, hận mình không biết thực sự anh là người thế nào trong suốt mấy năm qua. Bây giờ tôi phải làm sao để thuyết phục anh hạ bức ảnh ấy xuống và nếu cứ thế thì có khi tôi phải từ bỏ cuộc hôn nhân này cũng nên.
Thu Hoài
Theo Vietnamnet
Thẳng tay đuổi vợ đi vì dám đánh con riêng, tôi bật khóc khi đọc thư em để lại
Tôi tông cửa lao vào, thấy mu bàn tay con gái đỏ ửng và nước mắt ướt đẫm hai gò má. Rõ ràng vợ tôi vừa đánh con tôi! Một hành động không thể chấp nhận được!
Tôi là một người đàn ông, phải viết ra những dòng tâm sự thế này, thật sự tôi cũng khổ sở vô cùng.
Người vợ đầu của tôi mất cách đây 5 năm vì căn bệnh ung thư. Khi đó con gái tôi mới tròn 3 tuổi, còn bé bỏng lắm. Tôi đau khổ nhưng đành giấu nhẹm mọi thứ vào trong, cố gắng làm lụng kiếm tiền, mong nuôi dạy con cho tốt.
Song mọi người cũng biết cảnh gà trống nuôi con khó khăn cỡ nào. Bố mẹ tôi đã già cả lại ốm yếu, tôi không nỡ nhờ ông bà từ quê lên phụ giúp, đành 1 mình đảm nhiệm hết việc nhà lẫn chăm sóc con.
Song dù tôi có cố gắng thế nào thì con tôi là con gái, con bé vẫn cần bàn tay chăm bẵm từ 1 người phụ nữ. Mẹ ruột nó đã mất, tôi chỉ còn cách là kiếm cho con bé một người mẹ kế hiền dịu, lương thiện mà thôi.
Thế mà cuối cùng tôi lại "vớ bở" khi cưới được một cô gái chưa chồng... (Ảnh minh họa)
Nghĩ là làm, tôi liền nhờ người quen mai mối cho đối tượng phù hợp. Vì tôi biết, với cảnh ngộ của tôi, vừa không giàu còn đèo bòng con riêng, sẽ chẳng có mấy cô gái chấp nhận. Nên tôi chỉ có 1 yêu cầu duy nhất, đó là người đó tính tình tốt, sẵn lòng coi con gái tôi như con là được. Mọi điều kiện khác tôi không quan tâm.
Thế mà cuối cùng tôi lại "vớ bở" khi cưới được một cô gái chưa chồng, ngoại hình ưa nhìn, tính cách dịu dàng, hiểu biết nữa. Tôi mừng lắm, bố mẹ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.
Cuộc sống chung sau đám cưới khá êm ả. Cô ấy ngày đi làm, tối về lại nấu nướng, dọn dẹp, mọi thứ rất chu toàn. Tôi chẳng dám phàn nàn điều gì.
Duy có một điều tôi vẫn canh cánh trong lòng, đó là cô ấy sẽ đối xử tốt với con gái tôi chứ. Nhìn qua ai cũng nhận xét cô ấy là người dễ mến, tính cách hòa nhã. Nhưng mẹ kế - con chồng có bao giờ là ưa nhau! Các cụ chẳng có câu "mấy đời bánh đúc có xương..." đấy sao.
Với suy nghĩ ấy, thành ra tôi thường lén chú ý đến thái độ của vợ với con gái mình. Bình thường không sao, nhưng nhiều khi tôi thấy cô ấy hơi nghiêm khắc với con bé. Những lúc ấy tôi muốn nói mà đành nhịn lại. Vì sợ cô ấy nghĩ tôi chỉ biết bênh con mình. Với vợ chồng mới cưới không lâu, tôi vẫn còn ngại ngùng không dám nói toẹt mọi suy nghĩ trong lòng.
Song hôm đó, tôi vừa dựng xe ở cửa thì nghe tiếng con gái khóc trong nhà, lẫn tiếng răn dạy nghiêm khắc từ vợ. Tôi tông cửa lao vào, thấy mu bàn tay con gái đỏ ửng và nước mắt ướt đẫm hai gò má. Rõ ràng vợ tôi vừa đánh con tôi! Một hành động không thể chấp nhận được!
Tôi đùng đùng nổi giận: "Cô làm gì vậy hả? Sao cô có thể độc ác, nhẫn tâm như thế? Con bé mới 8 tuổi đầu, nó làm gì nên tội mà cô đánh nó thâm tím cả tay? Tôi biết ngay cô chẳng tốt lành gì mà. Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Thôi nhà tôi giờ không chứa nổi cô nữa đâu, mời cô đi cho! Bây giờ cô đã thế này, khi nào cô có con ruột của cô thì con bé còn bị hắt hủi tới đâu".
Lúc ấy tôi phẫn nộ vô cùng. Tôi quyết định rồi, thà tôi ở vậy nuôi con cả đời, cũng không đời nào để con phải chịu cảnh mẹ kế bạo hành như hôm nay.
Vợ tôi nhìn tôi hồi lâu, rồi lặng lẽ đứng lên thu dọn đồ đạc rời khỏi căn phòng trọ của bố con tôi. Từ đầu tới cuối, cô ấy không thanh minh hay cầu xin nửa lời.
"Thôi nhà tôi giờ không chứa nổi cô nữa đâu, mời cô đi cho!" (Ảnh minh họa)
Đến tối, tôi chợt phát hiện cô ấy có để lại 1 bức thư dưới gối. Tôi mở ra đọc:
"Em chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ đối xử tệ với con bé cả. Hôm nay vì con bé ăn trộm tiền của bác hàng xóm, nên em răn dạy con có phần nghiêm khắc. Với lại, em không thể có con anh ạ. Em đã xác định sẽ cùng anh nuôi dạy con bé nên người. Em giải thích vậy cho anh hiểu thôi, chứ giờ mọi chuyện cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Anh chưa khi nào tin em cả".
Tôi chết sững trước những lời vợ để lại. Hỏi bác hàng xóm, bác ấy xác nhận sự việc về con gái tôi đúng như vậy. Tôi nghe mà bật khóc như một đứa trẻ, thương em và hận mình vô cùng. Tôi đã gây ra tội lỗi tày trời rồi!
Tôi lập tức đi tìm em nhưng em biến mất hoàn toàn. Mẹ em, bạn bè em, mọi người quen biết em đều lắc đầu. Mãi mấy hôm sau, tôi mới nhận được tin nhắn em gửi: "Đừng tìm em. Duyên mình đã hết rồi".
Tôi hối hận tột cùng, nhưng lại chẳng biết phải làm gì để em có thể trở lại?
Theo Khám phá
Ngôn tình rồi có lúc 'gió sẽ thổi bay', phụ nữ đã bị dứt tình là phải bản lĩnh: Yêu thì yêu nhưng tiền vẫn cứ phải đòi Phụ nữ là vậy đấy, không đòi hỏi đàn ông phải giỏi giang, biết thứ nọ thứ kia, chỉ cần biết điều là đủ. Mà đến việc đàng hoàng đứng thẳng đối diện các anh cũng không đủ dũng khí thì đừng trách chúng tôi cạn tình. Ngôn tình quả thật là thứ chỉ để xem chứ không thể chung sống cùng chúng...