Mắc kẹt ở giữa hai người đàn ông
Nếu nhận được lời cầu hôn của Tuấn trước khi gặp anh Hùng có lẽ tôi rất hạnh phúc. Giờ tôi lại sợ mình mang tiếng lợi dụng anh Hùng.
Tôi có người yêu cách đây hơn 3 năm, biết nhau từ khi còn nhỏ, Tuấn nói yêu tôi từ rất lâu rồi. Hiện tại anh đã chuyển qua Mỹ sống hơn 2 năm cùng gia đình, năm ngoái có về thăm tôi. Nói rằng yêu nhau lâu như thế mà chúng tôi rất ít được bên nhau vì hoàn cảnh, liên lạc hàng ngày qua điện thoại. Yêu xa tôi cũng biết mình thiệt thòi rất nhiều nhưng có lẽ chưa ai tốt với tôi như anh nên tôi không muốn chia tay. Cách đây mấy tháng, tính tình anh không hiểu sao lại dở chứng hay cáu gắt gây gổ, cũng không gọi điện thường xuyên. Tôi gọi qua trách móc thì anh la mắng, nói suốt ngày chẳng làm được gì cứ yêu yêu thương thương, chán lắm rồi.
Tôi rất sốc vì ở Việt Nam không phải xấu xí, được ăn học đàng hoàng, luôn nổi bật trong học tập và ngoại hình. Khách quan ai cũng bảo tôi dễ thương, thông minh, là mẫu phụ nữ của gia đình, từ người lớn đến các em nhỏ đều rất quý. Tôi buồn vì nghĩ chắc ở bên ấy anh có người mới rồi nên thay đổi như thế, buồn cho những năm tháng chờ đợi của mình lại bị anh xem thường. Tôi không gọi cho anh nữa, bắt đầu nói chuyện với những người con trai khác, mục đích chỉ muốn giết thời gian.
Ảnh minh họa: HH
Rồi tôi gặp một người trên mạng, tên Hùng, 35 tuổi, anh nói chưa có vợ, mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, sau đó đi du học ở Nhật và giờ làm tại TP HCM. Anh nói chuyện rất chân thành và cởi mở, mỗi ngày đều dành thời gian cho tôi, bận rộn thế nào cũng gọi điện hỏi thăm, kể tôi nghe mối tình cách đây 8 năm và nói từ đó đến giờ không yêu ai nữa, tập trung cho sự nghiệp.
Giờ tất cả đã có thì lại thiếu một bờ vai, anh muốn tìm một người phụ nữ cho gia đình, muốn tiến tới với tôi. Anh hay tặng quà giá trị, nhưng tôi quý anh không phải vì những thứ như vậy mà bởi sự tự nhiên, chân thành. Có khi anh gọi điện hỏi tôi đang làm gì, tôi thật thà kể đang may lại chiếc khẩu trang mới mua bị đứt chỉ, vậy mà lần sau anh xuống lại đưa cho tôi chiếc khẩu trang cao cấp. Tôi thật sự bất ngờ trước hành động đó vì với người bận rộn như anh sao lại để ý và mua những thứ nhỏ nhặt ấy. Có lần tôi than vãn chưa kiếm được việc làm ưng ý, anh đã chuyển vào tài khoản tôi 10 triệu đồng, nói quen biết rồi thì anh không để tôi phải lo mấy chuyện này nữa.
Video đang HOT
Vài ngày sau tôi tìm được việc, anh cho rằng không phù hợp, nói tôi nghỉ về làm cho anh. Tôi cảm động lắm. Thời gian ấy quả thực tôi rất vui vì có người quan tâm mình hàng ngày, làm rất nhiều thứ cho mình. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn không tin anh lắm, vì tính tới thời điểm này chúng tôi quen nhau chưa được 3 tháng, gặp nhau 4 lần. Anh luôn đi xe hơi về một mình thăm tôi, tôi hỏi sao anh không nói tài xế riêng đưa về, anh nói không muốn nhiều người biết đến chuyện này vì tài xế của anh không kín tiếng, muốn 2 đứa xác định rồi mới giới thiệu mọi người.
Những khi gặp anh, nói chuyện qua điện thoai tôi rất tin tưởng, nhưng không hiểu sao ban đêm anh không gọi cho tôi, tôi gọi cũng không nghe máy, hôm sau gọi lại giải thích, tuy nhiên sau này cũng im lặng không giải thích gì nữa. Nhiều lần như thế nên tự tôi không còn muốn liên lạc với anh vào ban đêm, điều đó làm tôi không an tâm chút nào. Hôm vừa rồi tôi có lên Sài Gòn và anh đã chủ động mời tôi vào thăm nhà, thấy như những gì anh mô tả. Nhà không có phụ nữ nhưng tôi lại cảm giác hình như anh không thường xuyên về căn nhà này lắm. Anh rất đàng hoàng, tôi đến nhà anh chỉ có 2 người ban đầu cũng rất lo nhưng anh lịch thiệp, không làm gì tôi cả. Anh nói muốn xác định lâu dài, không phải qua đường.
Xét về tuổi tác anh hơn tôi 10 tuổi, tôi không thấy có khoảng cách khi tiếp xúc, anh trẻ trung và hài hước. Tôi nhận thấy mình khá thích anh nhưng chỉ sợ bị anh lừa là vợ bé. Ngoài tên anh và tấm hình anh chụp mới đi dự hội nghị khen thưởng tại Sở Cảnh sát, tôi không biết thêm gì.
Đùng một cái người yêu bên Mỹ đòi về cưới tôi, hình như lâu quá không thấy tôi gọi, khóc lóc than vãn nữa anh bắt đầu hối hận và muốn quay lại. Tôi nói cho thời gian suy nghĩ nhưng ngày nào anh cũng gọi, hối thúc và dỗ dành, nói rằng suốt đời này anh không bỏ được tôi. Vì 2 nhà quen nhau từ trước đến giờ nên ba má anh cũng gọi về thưa chuyện với mẹ tôi, và nhà tôi đã đồng ý. Mẹ nói anh Hùng không rõ ràng, sợ bị anh lừa, không muốn tôi dây dưa với anh. Trong khi người yêu tôi thì xưa giờ mẹ đã biết rõ rồi nên an tâm.
Nếu nhận được lời cầu hôn của Tuấn trước khi gặp anh Hùng có lẽ tôi rất hạnh phúc và sung sướng, nhưng sao lúc này thấy buồn và cảm giác tội lỗi quá, sợ mình mang tiếng lợi dụng và lừa gạt anh Hùng. Anh từng nói nếu lần này mà không thành nữa chắc anh sẽ không lấy vợ, cho hết tài sản đi làm từ thiện rồi tự tử vì không có người thân nào bên cạnh. Tôi thấy lo về điều này lắm, tự hỏi bản thân vậy rốt cuộc tình cảm của mình với anh Hùng là gì, tôi yêu ai? Tháng 11 Tuấn về kết hôn, tôi phải làm sao đây? Xin hãy giúp tôi.
Theo VNE
Tôi muốn bỏ em nhưng lại trót "vượt rào"...
Tôi muốn nói lời chia tay với cô ấy nhưng tôi thực sự sợ cái lời nghiệt ngã: kẻ Sở Khanh vì tôi đã trót "vượt rào" với cô ấy.
Tôi là một người đàn ông trưởng thành và sống có trách nhiệm. Tôi biết và hiểu câu mà người ta vẫn nói: "Một người đàn ông khi trút bỏ bộ quần áo trên người của một cô gái xuống thì hãy mặc cho cô ấy chiếc váy cô dâu". Tôi đã từng mong như vậy, từng muốn làm điều đó với bạn gái. Nhưng giờ đây, khi thời gian qua đi, khi bản tính của cô ấy lộ ra, tôi cảm thấy sợ. Tôi muốn chia tay, muốn giải thoát cho cả nhưng tôi lại thương cô ấy. Bởi vì tôi là người đã lấy đi đời con gái của cô ấy.
Chúng tôi quen biết nhau đến giờ là gần 4 năm. Tôi gặp cô ấy lần đầu năm cô ấy 22 tuổi, là sinh viên năm cuối của một trường đại học. Cô ấy là bạn của em gái tôi. Tôi hơn cô ấy 6 tuổi. Lúc đó, tôi thấy cô ấy là một người hiền lành, dễ thương và có phần nhút nhát. Qua em gái, dần dần, chúng tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, tình yêu cũng từ đó mà nảy sinh.
Tôi đã lo công việc cho cô ấy sau khi ra trường. Tôi nghĩ sẽ cưới cô ấy làm vợ nên tôi không đắn đo khoản tiền hay chạy vạy khắp nơi để xin công việc. Cô ấy bắt đầu đi làm cũng là lúc tình cảm của chúng tôi thêm một bước tiến triển sâu sắc hơn. Chúng tôi đi quá giới hạn cùng nhau và cảm thấy cả hai đều rất hạnh phúc. Tôi tính đợi cô ấy đi làm khoảng 2 năm thì sẽ làm đám cưới.
Tôi trót "vượt rào" với cô ấy nên giờ muốn chia tay cũng khó (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi càng bên nhau tôi càng cảm thấy sợ con người cô ấy. Cô ấy lạnh lùng và cô cảm đến mức đáng sợ. Vì tôi là trai thành phố nên cô ấy có vẻ như cảm thấy rất hãnh diện vì yêu tôi. Cô ấy không mấy khi liên hệ với gia đình ở quê và luôn nói chuyện với bố mẹ bằng kiểu: "Bố mẹ đừng làm phiền con, làm con dơ mặt với nhà bạn trai". Trong khi đó bố mẹ tôi hoàn toàn không có ý chê bai gì cả. Có vẻ như cô ấy muốn chối bỏ mọi thứ, chăm chăm lo cho cuộc sống của riêng mình mà thôi.
Chưa hết, cô ấy còn là một người rất keo kiệt. Chưa bao giờ cô ấy mua một món quà nào cho gia đình tôi trong những lần tới chơi. Hầu hết đều là do tôi tự bỏ tiền ra mua. Tôi không tiếc tiền nhưng tôi thấy điều đó như thể là cô ấy hoàn toàn không coi trọng gia đình tôi vậy. Cô ấy ỷ lại vào tôi mọi thứ khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Điều quan trọng là, cô ấy luôn tra tấn tinh thần của tôi bằng cái luận điệu: "Anh đã cướp đi đời con gái của em nên anh phải có trách nhiệm với em, đừng có dở trò khốn nạn". Tôi yêu cô ấy thật lòng, xác định nghiêm túc trong mối quan hệ này nhưng cái áp lực mà cô ấy nói ra làm tôi có cảm giác mình giống như một thằng Sở Khanh đang phải còng lưng trả nợ vậy.
Tôi muốn nói lời chia tay với cô ấy nhưng tôi thực sự sợ cái lời nghiệt ngã: kẻ Sở Khanh!
Cô ấy sống ích kỉ và ăn nói thô lỗ vô cùng. Nhiều lần đi với bạn bè, người thân, tôi cảm thấy dơ mặt vì người bạn gái của mình. Cô ấy không thích ai là bắt đầu chê bai không tiếc lời. Tôi cảm nhận thấy cô ấy là người nhỏ nhen và sống quá cơ hội. Càng ở bên cô ấy, tôi càng thấy sợ cách sống và sự toan tính đến ghê người đó.
Yêu nhau được khoảng 3 năm tôi đã bắt đầu cảm thấy chán nản và muốn dừng lại. Nhưng tôi vừa thương, vừa lo cho cô ấy. Tôi sợ một cô gái có tính cách không dễ chịu như vậy sẽ khó mà itmf được người tử tế để yêu. Dù sao tôi cũng đã từng gắn bó với cô ấy lâu rồi nên tôi không muốn cô ấy khổ. Tôi góp ý với cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy cũng chẳng thay đổi gì khiến tôi chán ngán vô cùng.
Giờ đây, mỗi ngày qua đi tôi lại sợ khi cô ấy nói về chuyện kết hôn. Tôi muốn nói lời chia tay với cô ấy nhưng tôi thực sự sợ cái lời nghiệt ngã: kẻ sở khanh! Tôi phải làm sao đây?
Theo Khampha
Lần nào gặp, anh cũng muốn đưa đi khách sạn Chúng tôi quay lại với nhau sau một thời gian chia tay và lần nào gặp gỡ, anh cũng đòi hỏi 'chuyện ấy'. Quen nhau được 4 tháng, chia tay vì không hợp nhau, thường xuyên xảy ra những mâu thuẫn và mỗi cuộc cãi vã ngày càng to tiếng... Từ khi chia tay chúng tôi vẫn không dứt khoát với nhau được,...