Mặc kệ mùa yêu…
Ta đã bỏ qua bao nhiêu mùa yêu để chờ đợi yêu thương mãi mà không tới. Rồi mùa yêu lại về, ta có lỡ bỏ qua thêm lần nữa hay không? Có chút hơi lạnh rồi. Người ta lại có cớ đòi cho mình thêm hơi ấm từ ai. Có cớ để thưởng cho bản thân một cơ hội mà hi vọng hay chờ đợi. Vì có chút lạnh rồi, nên người ta mới có thể nắm chặt tay nhau hơn mà mong ngóng yêu thương. Còn có nhiều người, họ mặc kệ mùa yêu….
Có chút hơi lạnh rồi. Người ta lại có cớ đòi cho mình thêm hơi ấm từ ai. Có cớ để thưởng cho bản thân một cơ hội mà hi vọng hay chờ đợi. Vì có chút lạnh rồi, nên người ta mới có thể nắm chặt tay nhau hơn mà mong ngóng yêu thương.
Còn có nhiều người, họ mặc kệ mùa yêu….
Vốn chẳng phải thứ muốn là có thể có được, cho nên yêu thương mong manh lắm. Đợi được thì hạnh phúc. Không đợi được, thì mùa yêu về cũng chỉ như mùa thường, hoặc có thể tan hoang và vỡ nát thêm thôi.
Bỗng nhớ lại một câu chuyện tình trong cuốn tiểu thuyết Socrates in Love của một nhà văn người Nhật. Một câu chuyện mang đủ mọi trạng thái cảm xúc và màu sắc của mùa yêu thương. Nhân vật chính tên là Aki, nghĩa là mùa thu trong tiếng Việt. Cô bé đã mãi mãi phải dừng lại ở cái tuổi 17 đẹp đẽ đó mà để lại một tình yêu lỡ dở. Vừa ấm áp, hạnh phúc, vô tư, vừa đau thương, âm ỉ. Ngấu nghiến đọc hết câu chuyện đó mà phải dừng lòng lại để nghĩ thêm về mùa yêu…
Ta đã bỏ qua bao nhiêu mùa yêu để chờ đợi yêu thương mãi mà không tới. Rồi mùa yêu lại về, ta có lỡ bỏ qua thêm lần nữa hay không?
Yêu thương không chỉ đẹp vào đúng mùa. Và mùa yêu tới cũng không chỉ mang tới yêu thương. Còn quá khứ, kỉ niệm, mất mát, sự lo âu, ta tính để đâu cho hết? Cả năm bao tháng bận rộn để tâm vào thứ khác, mà mùa yêu đến, trái tim lại như một chiếc đồng hồ báo thức. Réo vang lên cùng một thời điểm, cùng một không gian, và cùng cả những ký ức.
Có thể là tiếc nuối gọi tên. Hoặc giả như vu vơ nghĩ đến mà bâng quơ bỏ qua. Cái nhức nhối cũng chỉ là tạm thời, để chờ mùa yêu qua đi, con tim lại vận hành như mọi ngày, lạnh lùng và đều đặn đập từng nhịp.
Video đang HOT
Nghe một bản nhạc cũng nhớ. Uống một tách cà phê cũng nhớ. Nhìn người ta có đôi có cặp ngoài kia lại càng nhớ.
Nhưng đó chỉ là cái nhớ lạnh lẽo của kí ức thúc ép ta lặp lại mỗi mùa yêu thương mà thôi. Đã một lần buông tay thả trôi mất một mảnh của trái tim, thì đừng mong tìm lại được nó trong vô vàn mùa yêu kế tiếp. Vì nắng cũng chẳng còn để cho em ngược đường ngược lối mà đi. Vậy thôi thì cứ đón một mùa yêu đến như thế. Cứ mặc kệ con tim đình công mà thác loạn một vài ngày phép trong năm. Cứ thả cho kí ức tự do được trôi theo ý muốn. Rồi con người cũng sẽ bước qua mà thôi. Vì chính cái cảm giác cố quên đó áp đặt lên tạo thành ý niệm khó phai trong tâm hồn ta. Cũng như một trái tim khi nhận lại đã nát, thì dù sau đó có được bao bọc bởi ai đi nữa, những vết sẹo vẫn cứ ở đó…
Mùa yêu đến rồi thì cũng có sao đâu…!
Theo Guu
Em nhớ em của ngày xưa...
Gặp lại anh hôm nay, tim em lại loạn nhịp như ngày xưa, anh ạ. Đã trải qua bao mùa yêu, nhưng dường như con tim em vẫn chưa khi nào thôi khắc khoải về anh.
Vô tình hôm nay, gặp lại anh, cũng ngày mưa phải không anh? Trong anh có nhớ về ngày cũ, có nhớ đến khắc khoải như em bây giờ không anh?
Cho em xin một ngày được nhớ về anh, nhớ về em của ngày ấy...
6 năm rồi, bao điều cũng đã xảy ra, vạn sự đã đổi thay, chỉ có quá khứ của ta ngày ấy, mãi chẳng đổi thay phải không anh?
Ngày ấy, mình thuộc về nhau...
Em và anh của ngày ấy, ta say trong men tình yêu, say trong vòng tay nhau...
Anh- mối tình đầu của em, nụ hôn đầu đời của em, anh cũng từng là người khiến em có động lực để đổi thay cuộc đời mình mà đến giờ khi nhìn lại em vẫn rất nhớ em của ngày ấy, anh ạ.
Em của ngày ấy, cô bé đầy mộng mơ, cô gái của mạnh mẽ, với đôi mắt sáng trong chưa từng muộn phiền vì điều gì. Gặp anh, em như thấy được một cuộc đời khác, một cuộc sống khác những gì em từng biết. Cô bé của ngày ấy, ngây ngô lắm, em tin anh, em yêu anh với niềm tin và tình yêu trong sáng nhất mà có lẽ cuộc đời sau này em chẳng bao giờ có thể tìm lại được. Ngày ấy, em chưa từng định nghĩa được chữ yêu, nhưng thứ tình cảm em dành cho anh, sau này em biết đó là tình yêu. Khi mà em đã đau, đã khóc, đã nhớ anh biết nhường nào, đã vì anh làm những điều điên rồ.
Ngày ấy, mình thuộc về nhau... (Ảnh minh họa)
Anh biết không, chàng trai đầu tiên của em, em đã nhiều hơn một lần nhớ về anh, nhớ về em, nhớ về chúng ta của ngày ấy. Những ngày mưa, con đường mình đã đi. Hôm nay thấy hình bóng anh, không hiểu điều gì đã khiến trái tim loạn nhịp đến vậy. Em biết mình đã yêu một khác rồi, nhưng cái cảm giác xưa vẫn đó...
Em nhớ anh bao nhiêu, em càng nhớ em của ngày ấy bấy nhiêu. Cô gái em ngày ấy, ngây thơ lắm, mạnh mẽ lắm, em đã là người quyết tâm từ bỏ anh, mặc cho anh đã bao lần vì em mà rơi lệ, em không một lần ngoảnh lại, vẫn cương quyết không cần ai chở che, em có thể sống tự lập một mình, em của ngày ấy mạnh mẽ, thông minh lắm. Em chọn cho mình con đường đi, độc lập mà không cần có bóng dáng của bất kì người con trai nào. Em của ngày ấy... sao giờ xa quá vậy.
Em giờ đây không còn được mạnh mẽ như cô gái ấy, em mỏng manh, em yếu đuối, em không cả tự vẽ ra tương lai cho chính mình nữa, anh ạ. Em đang thấy mình kém cỏi, mỗi ngày trôi đi, em lại thấy mình thất bại đi. Em của ngày xưa., mạnh mẽ lắm. em khao khát cô gái của ngày ấy. Để giờ đây nhìn lại quá khứ, em vẫn nhớ lắm nghị lực của cô gái ấy, vượt qua bao điều. Em phải làm sao để có thể được như cô gái ấy? Con người ấy trong em phải chẳng đã chết theo tình yêu của em dành cho anh ngày ấy.
Em nhớ chính em ngày ấy!
Những ngày mưa của em giờ đây, em chỉ mong được ngồi cạnh chiếc máy tính, lách cách những dòng suy nghĩ của mình, về đời về người về bản thân mình. Em lo sợ tương lai của em đang dần phai mờ theo những suy nghĩ của em anh ạ. Em không hiểu điều gì đã khiến em, cô gái năng động của ngày ấy, giờ lại trở nên thu mình, mặc cho người người đùa vui, em đang tự khép mình lại, em xây cho mình một vỏ bọc vô hình trong dòng đời này anh ạ. Em giờ sao vậy, anh ơi?
Cho em xin một ngày được nhớ về anh, nhớ về em của ngày ấy...(Ảnh minh họa)
Còn anh?
Giờ này anh sống ra sao? Yêu người thế nào? Cuộc đời anh có đổi khác, có tốt hơn ngày yêu em không anh? Em cũng nhớ hình anh- chàng trai 18 năm ấy, anh nhiều ước vọng hoài bão lắm. Chàng trai hay cười, rất chịu khó nuôi nấng chăm sóc móng tay. Em còn nhớ anh nói:" anh chăm nó như chăm người yêu vậy". Bao năm trôi qua, anh còn giữ thói quen đó không anh? Anh có nhớ sinh nhật năm ấy của anh? Bao trò điên rồ mình đã làm cùng nhau. Em nhớ, tuổi trẻ, thời ngây ngô, thời điên rồ ấy của cả hai ta.
Hôm nay, ngoài kia trời đang mưa, em- cô gái bên mưa vô tình nhớ anh. Em đọc được ở đâu đó rằng con gái nhớ về người cũ không hẳn là còn yêu. Có lẽ cảm giác loạn nhịp khi nãy, không còn là tình yêu phải không anh? Mình đã yêu nhau xong rồi mà anh nhỉ? Đời này, mãi về sau dù có yêu ai,mình vẫn luôn có một quá khứ từng có nhau phải không, tình đầu của em?
Yêu anh, yêu em của ngày xưa...
Em sẽ thả nỗi nhớ, niềm thương anh, nhớ em của ngày ấy theo những hạt mưa hôm nay, để nó tan đi và còn để hai ta tiếp tục con đường phía trước của mình chứ, đúng không ạ?
Theo Blogtamsu