Mặc hàng xóm dị nghị tôi vẫn đưa cô gái mang bầu đói lả bên đường về nhà chăm sóc, để rồi
Hôm Hà ra viện tôi định bảo mẹ để cô ấy về với gia đình ở quê, chứ ở nhà tôi bất tiện mà hàng xóm hiểu lầm, không ngờ bà đã có tuyên bố động trời…
“Về là về thế nào, mẹ đã coi nó như con, coi cu Tí như cháu nội rồi. Nó là đứa tốt đấy con ạ, ông trời cho mẹ con nó tới nhà mình thì nỡ lòng nào lại để nó đi như thế. Con tính thế nào
Hôm ấy tôi vừa mới đi làm ca 2 về thì bất ngờ thấy có một đám đông đang xúm lại bên đường. Tôi tò mò dừng xe ngó vào thì thấy một cô gái đang gục xuống cạnh một cái bao cát thừa nhà ai để ở đó, có tiếng người phụ nữ vội vã nói: “Mang hộp sữa tới đây cho cô ấy uống xem sao”. Chị ấy tìm cách cho cô gái đổ chút sữa vào miệng cô gái thì một lúc sau cô ấy từ từ mở mắt.
- Không biết làm gì mà để đến nỗi đói lả thế này, đã thế lại còn bầu bí nữa chứ sao không để ý tới sức khỏe vậy.
- Hay lại chửa hoang con không có bố, biết đâu lại là gái làng chơi hay qua lại với mấy ông thợ xây ở đây, nay chắc tới tìm bố cho cái thai đây mà…
- Chắc vậy, chơi chán có bầu nó bỏ. Chứ nếu là người đàng hoàng có nhà có cửa việc gì lại để đói lả dọc đường.
Không biết làm gì mà để đến nỗi đói lả thế này, đã thế lại còn bầu bí nữa chứ sao không để ý tới sức khỏe vậy. (Ảnh minh họa)
Mọi người cứ thế bàn tán xôn xao như vậy cho tới khi cô gái uống hết hộp sữa tính táo hơn thì họ bắt đầu bỏ đi cả. Chẳng ai quan tâm xem cô gái có cần sự trợ giúp gì không vì có lẽ mọi người đã nghĩ cô ấy chính là gái làng chơi. Trong phút chốc chỉ còn mình tôi đứng đó, cô gái định gượng dậy bước đi nhưng vì còn quá yếu nên không thể đứng lên nổi. Tôi nhìn rõ sự bất lực trong mắt cô ấy và những giọt nước mắt đang trào ra:
- Cô vẫn còn yếu lắm, đểtôi đỡ lên xe rồi tôi đèo về nhà tôi, mẹ tôi ngày xưa từng làm y tá biết đâu bà giúp gì được cho cô.
- Anh…
Video đang HOT
Vậy là chẳng cần biết cô ấy có đồng ý hay không tôi đã đỡ cô ấy lên xe và chở đi, trước khi chúng tôi rời đi tôi vẫn còn nghe thấy giọng nói khàn khàn của chị gái khi nãy: “Chắc là con của thằng công nhân kia rồi, nhìn mặt cũng hiền lành thế mà lại định chạy làng à, rõ là khốn nạn”.
Nghe mà đắng lòng nhưng tôi vẫn nhắm mắt đưa cô ấy về nhà, lúc đó thực ra chỉ là lo lắng không biết liệu sức khỏe của cô ấy và thai nhi thế nào nên tôi mới làm thế. Cái tính thương người này của tôi cũng là được thừa hưởng từ mẹ mình. Nhưng lần này không hiểu sao vừa chở cô ấy về thì tôi lại nhận được thái độ khó chịu từ mẹ. Tuy nhiên với bản năng nghề nghiệp mẹ vẫn khám cho cô ấy và cái thai, lúc này tôi cũng mới biết cô gái mình chở về tên Hà. Sau khi đặt Hà nằm nghỉ trong giường của mẹ, bà quay ra ngoài nhìn tôi trách mắng:
- Con trai con đứa chưa có người yêu mà lại chở gái lạ đang mang bầu về nhà, con không sợ hàng xóm dị nghị và sẽ chẳng có đứa nào nó yêu mày nữa không con.
- Mẹ thì, lúc con đưa cô ấy về đây có ai nhìn thấy đâu. Chẳng lẽ thấy cô ấy thế lại làm ngơ. Chiều cô ấy khỏe chắc là cô ấy sẽ đi ngay thôi, mẹ khỏi lo đi.
Mẹ thì, lúc con đưa cô ấy về đây có ai nhìn thấy đâu. Chiều cô ấy khỏe chắc là cô ấy sẽ đi ngay thôi, mẹ khỏi lo đi.
Không ngờ chiều đó Hà tự dưng đau bụng, vậy là tôi và mẹ lại lo sốt vó đưa cô ấy vào viện khám. Hà nói không có người thân thích ở thành phố này nên tôi và mẹ miễn cưỡng coi như người thân làm thủ tục nhập viện cho cô ấy vì động thai.
Cũng may 2 ngày sau thì cô ấy được ra viện, Hà cảm ơn và nói xin phép đi nhưng mẹ tôi lại giữ lại, bảo cô ấy còn yếu lắm cứ về nhà tôi nghỉ đã. Không ngờ lúc tôi và mẹ đỡ Hà từ taxi xuống thì ngõ nhà tôi đã chật cứng người ra xem. “Trông thằng Thành tẩm ngầm tầm ngầm thế mà đã làm cô ấy bụng to cỡ này rồi, chả mấy tí bà Hoa có cháu nội”.
Tôi cứng họng, nhưng lần này mẹ lại không khó chịu như cái lúc tôi đưa Hà về nữa mà mặt bà không hề biến sắc chút nào. Thì ra Hà bị bạn trai sắp cưới phản bội, khi biết tin cô có bầu anh ta lập tức đánh bài chuồn không một lời từ biệt. Giờ cô cũng không dám về quê, cô lang thang tìm anh ta nên mới bị xỉu dọc đường. Có lẽ cùng là phận đàn bà nên mẹ tôi bắt đầu đồng cảm với Hà, bảo cô ấy cứ ở tạm nhà tôi vì cái thai của cô ấy hơi yếu, không cẩn thận là sảy mà chỉ còn hơn 2 tháng nữa là cô ấy sinh rồi.
Vậy là Hà ở lại, hàng ngày mẹ tôi vẫn chú ý quan tâm theo dõi cái thai giúp cô ấy còn tôi thì vẫn tiếp tục công việc của mình. Tôi thấy một điều lạ là hình như từ ngày Hà đến mẹ tôi vui hơn hẳn vì có lẽ có người bầu bạn, chứ bình thường bà hay lủi thủi một mình. Mấy bà trong ngõ không hợp với mẹ vì tính mẹ trầm, chứ không chao chát như họ. Cuối cùng thì cũng tới ngày Hà sinh con. Cô ấy đau bụng dữ dội, tôi và mẹ lại đưa cô ấy vào viện.
Lúc Hà vào phòng sinh không hiểu sao tôi cũng đứng ngồi không yên như thể đưa vợ đi đẻ thật. Lúc y tá bế đứa trẻ ra rồi gọi: “Chồng của sản phụ P.T. Hà đâu ra nhận con”, thấy tôi cứ đứng ngơ ngác ra đấy, mẹ tôi huých tay giục: “Ơ cái thằng này, ra mà bế con đi kìa”. Câu nói của mẹ lại càng khiến tôi choáng hơn, lớ ngớ không biết chuyện gì đang diễn ra thì mẹ tôi đã lao tới đón đứa bé: “Thằng cún con của bà đây rồi, ghét quá cơ”.
3 ngày Hà ở viện toàn mẹ tôi chăm sóc, tôi thì nhận trách nhiệm mang cơm. Nhưng hễ tôi vào muộn là bị mẹ mắng: “Cái thằng này sao mày chậm chạp vậy, định để gái đẻ nó chết đói à”, làm cả phòng cười ầm lên làm tôi xấu hổ không chịu được. Hôm Hà ra viện tôi định bảo mẹ để cô ấy về với gia đình ở quê, chứ ở nhà tôi bất tiện mà hàng xóm hiểu lầm, không ngờ bà đã có tuyên bố động trời:
“Về là về thế nào, mẹ đã coi nó như con, coi cu Tí như cháu nội rồi. Nó là đứa tốt đấy con ạ, ông trời cho mẹ con nó tới nhà mình thì nỡ lòng nào lại để nó đi như thế. Con tính thế nào thì tính”. Tôi choáng váng không nói lên lời, hóa ra trong thời gian Hà ở đây mẹ tôi đã nhận cô ấy là con dâu rồi nhưng chẳng nói gì với tôi cả. Nhà tự dưng có trẻ con cũng vui lắm, mà hàng xóm thì đã nghiễm nhiên nghĩ tôi là bố đứa bé rồi, có giải thích thế nào chắc họ cũng không tin. Vậy là tôi đành chặc lưỡi, cá vào ao nhà ai người ấy hưởng. 3 tháng sau khi Hà đủ cữ cũng là lúc tôi đưa mẹ con cô ấy về quê ra mắt bố mẹ cô ấy.
Giờ thì chúng tôi đã có thêm một cô con gái xinh xắn giống mẹ, tuy nhiên chưa bao giờ tôi phân biệt con chung con riêng. Hà cũng ngoan ngoãn và rất tốt với mẹ tôi. Chuyện tôi có vợ có con đúng như một giấc mơ vậy, nhưng tôi không hề thấy hội hận vì đã quyết định gắn bó với cô “vợ nhặt” ấy.
Theo blogtamsu
Quả báo vì bỏ vợ để lấy vợ mới và kết cục cay đắng sau khi 2 năm chung sống
Được một thời gian, tôi chợt nhận ra, vợ tôi từ ngày về làm dâu chưa bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc, nhà cửa.
Ngày đó, vì quá ham sắc đẹp của cô người yêu mới nên tôi đã từ bỏ đi người vợ và con gái của mình. Bởi trong mắt tôi khi đó chỉ có sắc đẹp và thân hình quyến rũ. Tôi đã bị người đàn bà ấy làm cho mê muội mà quên mất, mình từng có một người phụ nữ chung chăn chung gối, hết lòng vì chồng con. Tôi đâu thể tỉnh táo để nghĩ được tất cả những chuyện đó là sai lầm. Tôi cứ lao vào vòng xoáy cuộc đời và bị chìm đắm vào trong đó. Cho đến ngày, tôi phát hiện mình sai thì cũng quá muộn cho tôi có thể làm lại từ đầu.
Tôi đã yêu say đắm một người con gái và đã lấy cô ấy làm vợ. Nhưng đúng là lòng người khó lường, chính tôi cũng không ngờ mình lại thay đổi và muốn cưới người đàn bà khác. Khi có của cải, có tiền bạc thì dường như nhu cầu và ham muốn của con người ta cũng tăng lên. Tôi đã trao cho người con gái thứ hai trái tim của mình và quên luôn lời thề thốt với vợ.
Vợ tôi đã không còn là người đàn bà xinh đẹp ngày nào mà thay vào đó là bộ dạng bù xù, xấu xí nên càng làm tôi chán. Tôi quyết định bỏ vợ để lấy vợ mới. Và tôi hi vọng mối quan hệ của cô vợ với với mẹ tôi sẽ tốt đẹp hơn. Vì mẹ tôi vốn cũng không thích cô con dâu cũ. Cô người yêu mới lại liên tục nói lời hay ý đẹp và hỏi thăm sức khỏe cũng như quà cáp cho mẹ tôi. Thế nên tôi càng có lý do để bỏ vợ...
Được một thời gian, tôi chợt nhận ra, vợ tôi từ ngày về làm dâu chưa bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc, nhà cửa. (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ như in ngày ly hôn, vợ tôi đã khóc hết nước mắt và đau khổ, cầu xin tôi như thế nào. Nhưng tôi quay mặt đi làm ngơ, vì nghĩ rằng, sống được với nhau hay không là do duyên số. Tôi đã làm mọi cách để rũ bỏ trách nhiệm làm chồng... để cưới người đàn bà khác.
Ngày cưới vợ mới, tôi không hay vợ cũ khóc hết nước mắt và đau khổ như thế nào. Tôi cứ vui với duyên của mình và không bao giờ nghĩ về những chuyện đã qua. Có lẽ, tình yêu với người con gái hiện tại đã làm tôi quên đi tất cả. Người đàn bà kia giờ đã cũ.
Người đàn bà xấu bị tôi quên trong chốc lát, tôi tự hào vì có cô vợ xinh đẹp nên đi đâu cũng đưa đi cùng. Tôi sống vui vẻ với hạnh phúc hiện tại. Hai vợ chồng ở chung với bố mẹ, những ngày đầu vợ và mẹ tôi hết sức hợp nhau khiến tôi mát lòng mát dạ. Nhưng đúng là, ngày vui không tày gang...
Được một thời gian, tôi chợt nhận ra, vợ tôi từ ngày về làm dâu chưa bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc, nhà cửa. Cứ ăn rồi trang điểm, diện dập đi làm. Rồi vợ chưa từng có một lời quan tâm tới bố mẹ tôi. Có chuyện tôi biếu tiền bố mẹ mà vợ làm ầm lên, chửi bới này nọ. Bảo tôi chỉ biết lo cho bố mẹ, có tiền thì phải đưa cho vợ, vợ thích đưa ai thì đưa...
Tôi chi bất cứ khoản gì vợ cũng càu nhàu, rồi bắt tôi phải đưa toàn bộ lương. Với mẹ chồng, sống lâu, vợ bắt đầu tỏ thái độ, rồi mâu thuẫn cãi vã với mẹ chồng tôi dù là chuyện nhỏ nhặt. Vợ tôi cãi nhau tay đôi với mẹ chồng, còn có thái độ không ra gì. Tôi góp ý thì vợ sưng mặt lên, định cãi nhau, đánh nhau với cả chồng.
Tôi đã phũ phàng vì ham sắc, vì bị người đàn bà kia quyến rũ mà bỏ vợ, rước về một cô vợ làm tan cửa nát nhà, làm tan hoang cuộc sống bình yên của gia đình mình. (ảnh minh họa)
Bao nhiều lần góp ý là bấy nhiêu lần vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt. Đi làm chỉ biết ăn diện, về nhà thì như bà hoàng, không động chân động tay. Ăn cơm xong vợ không chịu rửa bát, sai tôi rửa. Tôi có thể giúp nhưng cả ngày vợ đã không làm gì thì con dâu cũng nên rửa bát đĩa. Cái lý do vợ đưa ra thật kì quái, vì làm móng tay đẹp nên không thể rửa, sợ hỏng móng.
Tôi điên lên, nói vợ một trận thì cô ấy khóc rồi gào ầm làng nước nói rằng bị chồng đánh, bị nhà chồng bắt nạt rồi hàng xóm tưởng có chuyện gì chạy qua can. Mẹ tôi xấu hổ với xóm giềng nên đã khóc suốt mấy ngày vì con dâu hỗn láo. Cô ấy bỏ nhà đi mấy ngày, xách đồ về nhà mẹ đẻ mà không nói một lời. Tôi bực bội trong người chỉ muốn bỏ vợ nhưng mới cưới không lẽ lại bỏ. Mà đây đã là người vợ thứ hai của tôi rồi.
Đời người thật không biết đâu mà lường. Tôi nhớ người vợ cũ da diết, nghĩ lại những tháng ngày vợ ở nhà tôi, chăm sóc bố mẹ tôi, chăm sóc chồng, một lời không cãi mà giờ tôi thấy ân hận biết bao nhiêu. Tôi đã phũ phàng vì ham sắc, vì bị người đàn bà kia quyến rũ mà bỏ vợ, rước về một cô vợ làm tan cửa nát nhà, làm tan hoang cuộc sống bình yên của gia đình mình. Tôi cay đắng nhận ra, vợ tôi hiện tại là người không có phẩm chất gì, là người thật tình ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình và hỗn xược, không coi ai ra gì.
Bây giờ, tôi không muốn quay về nhà ngoại tìm vợ. Vì khi tôi xuống nước, cô ấy sẽ được đà lấn tới. cô ấy sẽ không bao giờ khoan dung, độ lượng và biết mình sai. Nhưng nếu không đón thì có thể một lần nữa hôn nhân của tôi sẽ tan vỡ. Người đàn ông hai lần bỏ vợ liệu có cơ hội làm lại từ đầu, giờ có hối cũng không kịp nữa rồi...
Người vợ cũ của tôi, nghe nói đã có người đàn ông khác, một người vô cùng giàu có và yêu thương cô ấy. Tôi thật tình không còn cơ hội nào để quay lại nữa và cũng không còn mặt mũi nào nữa. Đúng là quả báo cho kẻ đã bỏ vợ lấy bồ...
Theo Khám phá
Những khúc quanh trong đời Bản thân mỗi chúng ta không bao giờ biết mình mạnh mẽ như thế nào, cho đến khi mình phải chịu những cú đòn của số phận. Vì lúc đó bạn yếu đuối cho ai xem? Mạnh mẽ là sự lựa chọn cuối cùng và duy nhất. Ảnh minh họa Tôi vừa ra đến ngõ, đúng lúc cô bé hàng xóm bị ngã...