Mặc cảm vì chồng là bảo vệ
Họ nói tôi lấy anh vì cái hộ khẩu, vì nhà giàu, vì muốn được ở Hà Nội chứ một người có trình độ làm sao sống được với một người như thế. Họ còn nói chồng tôi cờ bạc, trai gái, họ còn nói…
Tôi là thạc sĩ một ngành xã hội, hiện đang làm cho một cơ quan nhà nước. Chồng tôi chỉ là một người bảo vệ. Đó là nỗi khổ tâm của tôi mà gần 10 năm nay tôi không thể nói thật chồng tôi là ai, làm gì. Sự chênh lệch này cũng khiến cho tôi gặp nhiều rắc rối trong cuộc sống. Đó cũng là lý do mà trước đây gia đình tôi phản đối kịch liệt, không cho tôi lấy anh. Trong lòng tôi cũng mâu thuẫn và đấu tranh tư tưởng rất nhiều, đã vài lần định chia tay mà không thể vì tôi cũng có tình cảm với anh.
Thời gian cộng với sự chân thành của anh cũng giúp cho chúng tôi đến được với nhau. Bố mẹ lo lắng cho số phận của tôi, tôi ngày đêm ngay ngáy lo lắng nhỡ bạn bè, họ hàng mà biết thì họ sẽ bêu rếu ! Tôi không thể nói cho ai biết sự chênh lệch đó. Đặc biệt là bạn bè cùng quê với tôi càng không thể. Họ nghĩ rằng chồng tôi là một người ít nhất phải tương xứng với tôi (lúc đó tôi có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, hơn anh về nhiều mặt). Vì anh ở Hà nội, nên bạn bè tôi không phải ai cũng biết anh, chỉ những bạn cùng học ở Hà Nội mới biết mà thôi. Mỗi người một công việc, họ cũng không bận tâm nhiều tới cái việc anh học gì và làm gì. Vì họ nghĩ đương nhiên chồng tôi ít nhất phải tốt nghiệp đại học.
Tôi tạm thời hài lòng với cuộc sống gia đình của mình mặc dù thấy nhiều lúc hai vợ chồng mâu thuẫn, khác biệt về nhận thức. Tuy nhiên đó là những điều dễ hiểu, dễ bỏ qua và quan trọng chúng tôi biết nhịn nhau đúng lúc. Thực ra tôi cũng yêu chồng tôi. Anh ấy là một người tốt, hiểu biết, biết cách cư xử… Anh không chỉ làm bảo vệ mà còn năng động trong kinh doanh nên kinh tế gia đình anh là chủ lực. Lương nhà nước đâu có đủ cho tôi may sắm quần áo liên tục đến vậy. Anh cũng biết khoảng cách giữa tôi và anh, cũng thầm hiểu nỗi khổ tâm của tôi. Anh tranh thủ thời gian đi học tại chức nhằm rút ngắn khoảng cách về học vấn giữa 2 vợ chồng.
Video đang HOT
Có một người hàng xóm ở cạnh nhà tôi, biết rõ về tôi và anh, bạn đó ngày xưa học cùng trường tôi và mới chuyển đến cơ quan tôi. Cô ấy đã kể rõ tiểu sử về anh cho mọi người biết. Thế là chuyện nhà tôi trở thành chủ đề bình luận trao đổi mỗi khi nhắc tới. Mọi người nói tôi lấy anh vì cái hộ khẩu, vì nhà giàu, vì muốn được ở Hà nội chứ một người có trình độ làm sao sống được với một người như thế. Họ còn nói chồng tôi cờ bạc, trai gái khiến cho đầu óc tôi luôn quay cuồng chao đảo. Tôi đã cố gắng thanh minh rằng chúng tôi đến với nhau là hoàn toàn tự nguyện, nhưng những tiếng cười mỉa của mọi người nghe còn phũ phàng hơn rất nhiều. Thành ra tôi đành im lặng.Nỗi buốn lớn nhất là không thể nói ra được mình buồn về cái gì. Giờ lại có người bới ra, nói qua nói lại khiến còn tệ hơn sự thật nó vốn có. Tai sao giữa một nơi làm việc văn minh đến thế mà vẫn còn hiện tượng chọc ngoáy vào chuyện nhà người khác, kiếm chuyện người khác làm quà như vậy? Tôi biết cô bạn đó nói sự việc thì không sai, tôi không thể trách, nhưng tôi thật buồn, tôi thấy rất căng thẳng vì cái vỏ bọc mà bấy lâu nay tôi đã giữ kín giờ nó đã bị phá vỡ. Tôi sợ khi phải đối diện với sự thật. Cứ mỗi khi gặp đồng nghiệp hoặc người quen tôi lại lủi đi vì sợ hỏi thăm. Tôi sợ phải trả lời, tôi tự khép mình lại không còn sự hoạt bát năng động vốn có, ít giao tiếp, tôi thấy ngại. Cứ sống trong trạng thái triền miên suy nghĩ như thế này không biết tôi có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Thực sự cho đến giờ khi nghe mọi người bàn tán nhiều quá tôi cũng đâm ra chán chồng, đã bắt đầu bắt bẻ anh và cáu gắt với anh hơn. Nhìn anh cứ im lặng chịu đựng những cơn cáu giận vô cớ của tôi nhiều khi lòng tôi lại chùng xuống. Làm sao mà tôi có thể thoát khỏi những ánh mắt, những tiếng xì xào của mọi người?
Theo Afamily
Hễ gặp đàn ông là buông thả
Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ.
Tới bây giờ Hồng vẫn không hiểu vì sao mà Minh lại không cưới cô làm vợ, dù trước đó anh nói anh rất thích mẫu người như cô. Một thời anh đã từng mê đắm cô vì lối sống thoáng của phương Tây.
Dù có yêu Hồng nhưng Minh lại không chọn cô làm vợ, mọi việc vỡ lẽ khi Minh tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình vào tháng 3 tới. Hồng đau khổ gọi điện tìm gặp Minh, nhưng rồi khi gặp nhau Minh chỉ nói "anh không thể cưới một người phụ nữ hễ gặp đàn ông dù chỉ một lần mà em đã lên giường được với họ". Nghe câu nói đó, Hồng thấy đắng lòng cô quỵ xuống vì đau khổ.
Hồng vốn là con một gia đình khá giả ở Hà Nội, cô từng 3 năm du học ở Anh về. Từ nhỏ, Hồng thuộc diện sống thoáng. Cô thường chơi thân với lũ bạn là con trai hơn con gái. Sau những năm học ở Anh, Hồng tự xác định cho mình cách sống thoáng hơn mọi người. Hồng không nhớ rõ cái cảm giác đầu tiên lên giường với một người đàn ông mà chỉ nhớ lờ mờ mình đã từng lên giường với trai sau khi đi bar vì cô đã say. Mãi tới sáng dậy cô mới tỉnh giấc biết mình hiến thân cho một tên "mắt xanh mũi lõ".
Từ đó, cảm giác được yêu, khao khát được yêu khiến cô sống buông thả, dễ dãi. Cô sẵn sàng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào mà cô cảm tình. Không kể nghề nghiệp hay tuổi tác, miễn là Hồng thích và người đó làm cô thỏa mãn. Cho tới ngày cô gặp Minh, cô mới hiểu ngoài tình dục còn có một thứ đó là tình yêu. Hồng tự nhủ, Minh là người cuối cùng Hồng sẽ ở lại bên Minh.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ như Hồng nghĩ, bởi ngược lại với suy nghĩ của cô, Minh thấy Hồng là người phụ nữ quá dễ dãi. Đúng là ban đầu Minh rất ấn tượng với Hồng, bởi cô có một thân hình quyến rũ, gương mặt thanh tú. Minh đã tìm mọi cách làm quen với cô. Không ngờ kết quả lại ngoài mong đợi của Minh. Chỉ đêm hẹn hò đầu tiên, Hồng đã ngỏ lời mời Minh lên giường với cô.
Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực" (Ảnh minh họa)
Minh cũng chẳng mất gì anh đồng ý ngay với đề nghị của Hồng. Càng ngày Minh càng thấy người phụ nữ này quá thoáng, quá nông cạn. Rồi những câu chuyện Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ. Cô còn nói bóng gió, nếu Minh không đến không ở bên cô thì cô cũng sẽ có người khác. Theo như Hồng nói thì cô có cả tá đàn ông theo đuổi, kể cả những người có gia đình cũng luôn gợi ý hẹn hò với cô. Từ chỗ "đam mê" Minh chuyển sang nghi ngại, e dè. Anh tìm mọi cách lảng tránh cô, nhưng như người ta nói Minh chàng chạy trốn, Hồng càng tìm đến anh.
Đến một ngày khi Minh gặp người con gái khác, cô ấy tuy không xinh nhưng cũng thuộc diện sắc nước hương trời. Cô ấy có cách sống kín đáo tế nhị và biết giữ mình. Minh phải mất một thời gian tìm hiểu, theo đuổi mới chinh phục được trái tim người đẹp. Thời gian đó, anh không gặp Hồng, bởi anh biết, anh không thể hòa hợp với cô và cũng không muốn làm cô tổn thương hi vọng hơn nữa.
Còn Hồng đã chuẩn bị một màn cầu hôn rực rỡ, nhưng cô đã bị Minh từ chối trong bẽ bàng. Hồng tìm gặp Minh và nói những lời cay đắng như "vì sao ngày xưa lúc mới bắt đầu anh nói, anh thích người con gái như tôi", "anh nói anh thích kiểu phụ nữ sống Tây, sống thoáng cơ mà...".
Chưa bõ tức, cô tìm mọi cách để gặp cô người yêu mới của Minh "đánh ghen", cô lao thẳng vào cơ quan cô gái chửi bới ầm ĩ "nào cô là đồ cướp người yêu, cướp chồng sắp cưới của tôi", "cô là loại đàn bà lẳng lơ",... Nhưng kết cục cô đã bị cô gái đó, nói cho một trận tức đến nghẹn ngào: "Cô tưởng, người đàn ông sẽ kết hôn với một người phụ nữ dễ dãi gặp ai cũng có thể lên giường ngay sao? Cô nghĩ tôi và Minh đã đến mức đó hay chưa? Tôi không chạy theo anh ta mà anh ta chỉ muốn tìm hiểu tôi thôi. Nếu cô thấy không cam thì làm ơn đưa anh ta ra khỏi cuộc đời tôi đi".
Trước mặt đông người Hồng chỉ dám im lặng, cô không nói gì thêm. Cô biết khi cô đi đánh ghen với người ta, chứng tỏ cô đã thua rồi. Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực". Cô xót xa ân hận chỉ mong sao, mình sẽ gặp Minh sớm hơn, biết đâu Minh đã nghĩ khác về cô rồi.
Theo VNE
Con gái ơi, tuổi xuân ngắn lắm! Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổi xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi! Có một sự thật là con trai càng đứng tuổi thì càng hấp dẫn và ra dáng đàn ông, trong khi con gái một khi...