“Mặc cái váy 100 ngàn thì chẳng xứng bước vào nhà bác đâu cháu ạ” ai ngờ…
Nói rồi tôi lên xe máy phóng vù về nhà. Tôi chọn bộ váy hàng hiệu sang trọng giá 200 triệu rồi phóng xe hơi 5 tỷ đến. Mẹ Hoàng ngẩn người khi thấy tôi xuất hiện ở cổng với một diện mạo hoàn toàn khác.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng vì bố mẹ đều sống giản dị nên tôi cũng chẳng bao giờ phô trương. Nhà có xe hơi nhưng tôi vẫn đi học bằng xe đạp, đến khi vào đại học thì đi bằng xe máy. Ra trường, tôi xin vào làm ở một công ty nước ngoài, lương cũng khá. Để tự lập, tôi xin ra ngoài sống và tự lo mọi chi phí.
Thế nên khi tôi quen và yêu Hoàng, anh cứ nghĩ tôi chỉ là một cô gái bình thường thích tự lập mà thôi. Hoàng tính tình hiền lành, giỏi giang, tôi thấy anh quan tâm đến mọi người nữa thì thích lắm, có ý định chọn anh làm chồng vì bố tôi nói rằng chọn đàn ông thì nên xem họ có chân thành và quan tâm đến mình hay không.
Hoàng bảo:
- Chúng mình quen nhau cũng đã được 2 năm rồi, giờ anh muốn đưa em về ra mắt bố mẹ để bàn chuyện cưới xin.
- Vâng, bố mẹ em cũng giục loạn lên, bảo con gái 30 tuổi rồi mà chưa thấy rục rịch gì cả. Thế bố mẹ anh có khó tính không?
- Cũng khó tính, ông bà không thích con gái đua đòi, ăn chơi đâu.
- Vâng, em cũng đâu có ăn chơi. Thế mai anh đến đón em nhé.
(Ảnh minh họa)
- À, mai anh phải lên công ty có chút việc, em cứ đến đó rồi anh về, anh cam kết sẽ về đúng giờ, đừng lo. Em cứ đứng đó đợi, anh về rồi mình cùng vào nhé.
Tôi thấy thế cũng tiện cho Hoàng nên đồng ý. Vì sợ bố mẹ anh phán xét này nọ nên tôi chọn một bộ váy giản dị rồi đi xe máy đến nhà Hoàng. Đúng địa chỉ, tôi mới choáng. Nhìn quanh nhìn quất chỉ có căn biệt thự khang trang chứ không có căn nhà nào cả. Đang định gọi điện cho Hoàng hỏi cho rõ thì có một người phụ nữ đi ra. Nhìn thấy tôi, bà ta lên tiếng:
- Cháu hỏi ai đấy?
- Dạ cho cháu hỏi đây có phải là nhà anh Hoàng không ạ?
Video đang HOT
- Ừ đúng rồi, tôi là mẹ Hoàng, cháu là…
- Dạ cháu chào bác, cháu là bạn gái anh Hoàng ạ.
- À, thằng Hoàng nó đang bận ở công ty nhưng cháu thật sự là bạn gái của nó à? Sao nhìn quê thế? Cháu là con nhà nghèo à?
Tôi hơi choáng vì những câu hỏi dồn dập của mẹ Hoàng. Chưa biết phải trả lời như thế nào thì bà tiếp:
- Nghèo đến mức mặc váy 100 ngàn ngoài chợ đến ra mắt thì chẳng xứng bước vào cái biệt thự 10 tỷ nhà bác đâu cháu ạ.
Tôi sững sờ, đúng là bộ váy này bán ngoài chợ nhan nhản với giá 100 ngàn đồng. Tôi thấy mặc đẹp nên mua, ai ngờ… Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bảo:
- Thế để cháu về thay váy 200 triệu rồi đánh ô tô 5 tỷ đến bác nhé.
- Cô đùa à? Người như cô lấy đâu ra.
- Thế bác đợi cháu một lúc, cháu sẽ gọi cho anh Hoàng thông báo cháu sẽ đến trễ. Cháu chào bác.
Nói rồi tôi lên xe máy phóng vù về nhà. Tôi chọn bộ váy hàng hiệu sang trọng giá 200 triệu rồi phóng xe hơi 5 tỷ đến. Mẹ Hoàng ngẩn người khi thấy tôi xuất hiện ở cổng với một diện mạo hoàn toàn khác. Lúc đó Hoàng đã về, anh chạy ra đón tôi bảo:
- Sao em đến trễ thế? Mẹ và anh đợi mãi.
- Em xin lỗi, em có chút chuyện, xe em có chút trục trặc – tôi nói rồi chỉ tay vào cái ô tô 5 tỷ.
Tôi để ý thấy mắt mẹ Hoàng sáng rực, gương mặt bà thay đổi như thế nào tôi biết hết, cái cảm giác khinh bỉ lúc nãy hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn cảm giác ngạc nhiên tột độ. Mẹ Hoàng lắp bắp:
- Cháu… cháu vào nhà đi.
Buổi ra mắt diễn ra ngoài sức tưởng tượng của tôi. Mẹ Hoàng thay đổi hẳn thái độ, bà nhẹ nhàng hỏi han tôi về gia cảnh. Khi tôi nói tên bố tôi, mẹ Hoàng mới ngẩn người:
- À, thì ra bố cháu là doanh nhân, thế thì bác biết bố cháu đấy.
Chính tay mẹ Hoàng hôm đó đã nấu cơm trưa cho tôi ăn, bà còn bắt tôi ăn nhiều rồi ăn xong tự đi rửa bát chứ không cho tôi rửa. Tôi cười thầm đầy sung sướng.
Đến khi đưa tôi về, Hoàng mới bảo:
- Sao hôm nay em lại đi xe, lúc đầu anh lo quá, thấy em mặc đồ hiệu, đi xe sang sợ mẹ không đồng ý vì mẹ bảo mẹ ghét con gái đua đòi, may mà mọi chuyện êm đẹp cả.
- À, tại cái xe máy của em nó hỏng, với cả em cũng muốn ăn mặc tươm tất í mà.
Nói rồi tôi cười thầm, Hoàng không biết rằng suýt chút nữa thì tôi đã bị mẹ anh đuổi thẳng cổ vì bộ quần áo 100 ngàn. Cũng may là tôi nhanh trí và gạt bỏ tự ái, chứ không thì đường vào làm dâu nhà Hoàng chắc cũng gian nan khi có một bà mẹ chồng ghê gớm như vậy.
Theo blogtamsu
"Mẹ ơi, Tết này mẹ bớt của em một cái váy để mua cho con một chiếc áo mới được không ạ?"
Nó nói xong thấy sợ hãi quá, thế nào mẹ cũng quát nó cho xem. Nó đang định cun cút đi về phòng thì...
Nó nhìn xuống mình, bộ quần nào này, đã bị sứt chỉ và rách vài chỗ, mẹ mua cho nó từ bao giờ ấy nhỉ. (Ảnh minh họa)
Kết hôn được hơn 1 năm rồi, và hôm nay là ngày chị mới lại được trải nghiệm lại cảm giác hạnh phúc tột độ một lần nữa khi chiếc que thử thai hiện lên hai vạch. Chị đã có thai sau bao ngày mong đợi. Anh chị đã được làm bố mẹ rồi. Chị định báo tin mang thai cho anh ngay nhưng muốn anh bất ngờ nên tối đó chị đã chuẩn bị một bữa cơm thật thịnh soạn rồi đợi anh về mới báo cái tin này.
Ai ngờ đâu, anh bước vào nhà trong tình trạng ủ rũ, thất thểu, vứt phịch chiếc cặp xuống đất, anh nằm vật ra ghế. Chị vội lao đến hỏi han thì anh nặng nhọc trả lời rằng vì kí nhầm một hợp đồng nên anh đã bị công ty đuổi việc. Anh vừa dứt lời thì có điện thoại, giọng mẹ chồng chị hốt hoảng gọi báo rằng bố chồng chị phải nhập viện gấp vì đột quỵ. Chị bàng hoàng, tại sao chị vừa mới có thai thì gia đình lại xảy ra nhiều biến động thế này. Chị ngập ngừng nói:
- Em có thai rồi!
Và ngay từ giây phút ấy, cả anh và chị đều thầm nghĩ rằng đứa con đang mang trong bụng là một điềm gở, là điều không may. Tuy không phá thai nhưng cả anh và chị đều mang một tư tưởng không mấy thoải mái khi chờ đợi đứa con này ra đời.
Thằng bé chào đời, nó là con trai, bụ bẫm và rất đáng yêu nhưng cả anh và chị lại không hề niềm nở khi đón nó. Vì nó vừa chào đời thì chị cũng nhận được đơn cho thôi việc. Cuộc sống của anh chị từ ngày anh mất việc, bố chồng ốm vốn đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.
Thằng bé vừa tròn 6 tuổi và không có ngày sinh nhật thì chị phát hiện mình lại có thai. (Ảnh minh họa)
Tù túng, thiếu thốn, nộp đơn xin việc ở đâu người ta cũng trả lại, anh chị gần như phát điên. Nhất là khi nghe thấy tiếng khóc của thằng nhỏ. Và những tiếng ru ầu ơ êm tai chẳng mấy khi xuất hiện, thay vào đó là những tiếng quát tháo, nạt nộ. Anh chị không hiểu vì sao, nhưng quá nhiều chuyện không hay xảy ra làm cho thằng bé không nhận được tình yêu thương như bình thường.
Căn nhà vốn rất tiện nghi nay đã phải bán đi vài thứ để trang trải cuộc sống. Nhìn nhau, anh chị thở dài không biết bao giờ sự khốn khó này mới chấm dứt. Và rồi thật không ngờ...
Thằng bé vừa tròn 6 tuổi và không có ngày sinh nhật thì chị phát hiện mình lại có thai. Chị thấy sợ hãi trước cái tin đáng ra phải vô cùng đáng mừng này vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Ngờ đâu...
Anh vui mừng trở về nhà và nói rằng hồ sơ xin việc của anh đã được chấp nhận và người ta còn trả cho anh một mức lương cao hơn công ty cũ và chức vụ rất hời. Chị thấy lòng vui như mở hội, ôi đứa trẻ chị đang mang trong bụng lẽ nào chính là vận may của anh chị. Chị báo cho anh biết chị lại mang thai và anh vui mừng bế chị lên, cười lớn, anh cũng nghĩ như chị.
Liên tiếp những chuyện vui xảy đến, bố chồng chị sau một thời gian dài nằm liệt đã bắt đầu đi lại được những bước đầu tiên. Chị cũng đã được nhận vào làm ở một công ty khác, lương cũng cao hơn xưa. Niềm tin đứa con gái chị đang mang trong bụng là vận may càng thêm mãnh liệt. Mặc dù con gái nhỏ chưa chào đời nhưng anh chị mua sắm cho nó nhiều thứ lắm. Còn thằng bé thì...
Từ ngày mẹ có em bé, nó gần như bị cho ra rìa hẳn. Bố mẹ chẳng còn quan tâm đến nó nữa. Đến bữa thì cho nó ăn, đến lúc thì cho nó đi học. Nó tủi thân lắm. Nó nhớ hơi ấm của mẹ, nhớ vòng tay của bố. Em gái nó chào đời, nó thấy bố mở hẳn tiệc. Nó cũng vui lắm khi có em và nó sẽ yêu thương em gái nó. Vậy mà...
- Mẹ ơi, con mệt! - Thằng bé lại gần mẹ
- Ra kia chơi đi, đừng có mè nheo, không thấy mẹ đang bận chơi với em sao? - Mẹ nó quát lên
Nó quay người, lủi thủi đi về phòng. Nó khóc. Nó mệt thật, hôm nay cô giáo bảo nó bị sốt. Nó ôm lấy cái gối, nó không nhớ bao lâu rồi nó không được bố mẹ ôm. Thậm chí, em gái nó, bố mẹ cũng không cho nó động vào.
Tết đến rất gần rồi...
Bạn bè lớp nó đứa nào cũng khoe được mẹ mua cho quần áo mới. Nó nhìn xuống mình, bộ quần nào này, đã bị sứt chỉ và rách vài chỗ, mẹ mua cho nó từ bao giờ ấy nhỉ. Hình như, lâu lắm rồi, nó chẳng được mua quần áo mới.
Hôm đó về nhà, thấy mẹ mua cho em gái bao nhiêu váy vóc nhìn lung linh lắm, nó thấy thèm. Em gái nó ngày nào cũng có đồ mới, còn nó thì... Ngập ngừng lại gần mẹ, nó lí nhí:
- Mẹ ơi, Tết này mẹ bớt của em một cái váy để mua cho con một chiếc áo mới được không?
Nó nói xong thấy sợ hãi quá, thế nào mẹ cũng quát nó cho xem. Nó đang định cun cút đi về phòng thì...
- Lại đây mẹ ôm nào, tý bố về sẽ đưa con đi mua nhé!
Nó bất ngờ, ơ nó có đang mơ không nhỉ. Nó được mẹ ôm và còn hứa mua quần áo mới. Nó sướng lắm, khóc luôn được. Còn chị, lúc nghe thằng bé nói câu ấy, chị sững sờ. Chị chợt nhận ra chị vẫn còn một đứa con trai. Vậy mà bao nhiêu lâu nay chị đã... Biến cố xảy ra đâu phải do lỗi con trẻ, anh chị thì vì không đủ bản lĩnh vượt qua khó khăn đã đổ hết lỗi lên đầu con, bắt nó phải chịu khổ lâu như vậy. Chị sai rồi, chị biết chị sai lắm rồi, cũng may, còn chưa quá muộn để anh chị đánh mất đi đứa con quý báu này.
Theo blogtamsu
"Vợ cậu vừa vui vẻ với tôi giá có 100 ngàn thôi đấy" và cách đáp trả của ông chồng Trước giờ tôi vốn là gã chồng hiền, tôi nghĩ mình đủ tốt để vợ sẽ không nỡ làm chuyện có lỗi với tôi. Vậy mà cô ấy lại đi với gã hàng xóm đến độ anh ta nói với tôi giá vợ mình chỉ 100 ngàn khiến tôi vô cùng cay cú. ảnh minh họa Tôi và vợ sinh ra cùng quê,...