Mặc bạn gái mang bầu, anh vẫn còn cặp kè với gái
Em đang mang bầu, vậy mà hai tháng nay, anh vẫn đi lại với cô gái đó. Cô ấy còn nhắn tin rủ anh đi nhà nghỉ nhiều lần.
Em năm nay 26 tuổi. Em và anh yêu nhau đến nay cũng được gần 5 năm. Anh là người hiền lành, ít nói, sống có lý tưởng, học ở một trường khá nổi tiếng tại Hà Nội, còn em chỉ học trường bình thường. Chúng em cùng quê chỉ cách nhau chưa đầy 5 km. Bọn em yêu nhau cứ như vậy, thiếu thốn vật chất nhưng lại chẳng thể rời xa nhau được.
Mọi chuyện trở nên xấu đi kể từ khi em ra trường còn anh thì phải học năm rưỡi nữa mới có bằng. Anh nhiều khi tự ti, mặc cảm, rồi xa rời em dần nhưng em rất yêu anh không muốn chia tay. Chúng em vẫn tiếp tục duy trì tình cảm như vậy.
Sau đó em xin được công việc đúng ngành ở quê nên về quê làm. Hai đứa liên lạc chủ yếu qua điện thoại, anh vẫn hay về thăm em, hoặc em chủ động lên trên đó với anh. Thời gian ấy, anh giấu em quen một cô gái bằng tuổi em nhưng đang học liên thông. Cùng lúc đó, có anh đồng nghiệp làm cùng đã có vợ, lại hay nói chuyện rủ em đi uống nước cũng làm em bối rối. Trong một lần, anh ta say rượu đã làm nhục em nhưng em im lặng không dám nói với ai. Rồi em có kể với bạn trai vài câu, sau anh thấy nghi ngờ rồi bắt em nói sự thật cho anh biết.
Anh đòi kiện, đòi đánh hắn nhưng em ngăn lại, em không muốn làm ầm lên rồi mọi người biết thì em còn mặt mũi nào. Từ đó anh ấy nghĩ em lăng nhăng với người đó. Lúc nào anh cũng chửi bới, có khi còn đánh em, xong rồi lại làm lành, nịnh em, làm em nguôi ngoai.
Video đang HOT
Một thời gian sau, em biết được mình có thai, em nói với anh nhưng anh ấy không nói gì. Sau đó em hỏi định thế nào với cái thai, nghĩ một lúc anh nói giữ lại. Em cũng muốn giữ lại. Nhưng anh lại chưa muốn cưới vì lý do là anh trai anh ấy cũng sắp cưới và sự nghiệp chưa ổn định. Nên nói em tạm thời sống vậy đã. Từ khi có thai em ở nhà không xin việc nữa. Thời gian mang thai thực sự em rất khủng hoảng. Mỗi lần anh tức giận lại chửi em ăn bám, rồi nói sao em không chết đi. Có nhiều lúc em cũng muốn chết nhưng lại không thể.Em rất đau khổ nhưng không thể dứt ra mối tình này được. Suốt hơn một năm nay em luôn bị chửi rủa hành hạ như vậy. Nhưng đây là mối tình đầu của em. Bạn bè khuyên bỏ, em cũng đã cố gắng nhưng không tài nào bỏ được. Lúc chửi thì em chịu đựng, đánh thì em chịu.
Đến hai tháng gần đây em biết anh vẫn đi lại với cô gái đó. Cô ta còn nhắn rủ anh đi nhà nghỉ mấy lần, lúc nào cũng 10 giờ đêm là nhắn tin. Em nói thì anh bảo chỉ giải tỏa nhu cầu. Thời gian này anh và cô ta cũng thường liên lạc và rủ nhau đi nhà nghỉ. Nếu không vì con, vì em không có việc làm thì em đã ra đi từ lâu rồi.
Em mang thai cũng không dám nói với ai kể cả cha mẹ em. Em không muốn cha mẹ đau lòng. Em nghĩ em làm thì em chịu. Không muốn liên lụy đến mọi người. Nhưng mà cứ thế này em sợ rằng em sẽ trầm cảm mất. Thực sự em không thể chịu đựng thêm được nữa. Mong mọi người cho em lời khuyên.
Theo VNE
Chồng vừa lười vừa gia trưởng
Mọi người cứ nói tôi sinh ra không đúng tuổi nên số khổ. Bản thân tôi thì chẳng tin vào số má gì, căn bản vẫn chỉ do tôi đã chọn sai chồng mà thôi.
Tôi quen anh ấy khi vẫn đang còn là sinh viên đại học. Anh ấy học trên tôi một khóa, ra trường rồi đi làm trước tôi một năm. Bố mẹ chồng tôi lớn tuổi, nên tôi vừa ra trường là các cụ giục cưới. Vì nghĩ anh ấy đã đi làm trước ổn định rồi, nên tôi cũng thuận theo, thôi thì cưới sớm có cháu sớm cho các cụ bế. Tại tôi đã không tìm hiểu kỹ, cho tới khi làm vợ, làm dâu tôi mới hiểu "thân gái mười hai bến nước" nó là như thế nào.
Tôi ra trường, kết hôn rồi sinh con gần như liền tù tì trong một khoảng thời gian ngắn nên chưa thể kiếm được việc làm. Cho đến khi con ra đời rồi mất một năm ở nhà chăm bẵm nó tôi lại càng thấy tìm được một công việc đối với hoàn cảnh của mình bây giờ mới khó làm sao. Sinh viên vừa ra trường còn chẳng ăn ai, nói gì như tôi đã treo bằng vài năm mà kinh nghiệm làm việc chưa có. Chồng tôi lại không ủng hộ tôi đi làm. Nói đúng hơn, tôi rơi vào cảnh này là do anh ấy luôn có lý do lần lữa, ngăn cản vợ kiếm việc.
Mới kết hôn thì anh bảo em sinh con cho... bố mẹ đi đã rồi làm đâu thì làm. Tôi sinh con xong thì anh bảo con còn non lắm, nên có mẹ chăm sóc. Rõ ràng tôi được giao "trọng trách" sinh con cho bố mẹ chồng, nhưng đến khi cần hỗ trợ chăm nuôi cháu cho mẹ nó đi làm thì ông bà không giúp được tôi. Bố nó đi làm cả ngày, mẹ con tôi ở nhà với ông bà nhưng đến thời gian đi tắm giặt tôi cũng cảm thấy thiếu, vì ông bà không bao giờ chơi với cháu được quá 15 phút. Nó mới chỉ hơi khóc thôi đã thấy ông bà vác về "trả mẹ nó này".
Tôi nhận ra rằng trong mọi việc, dù lớn dù nhỏ, liên quan hay không đến tôi, tôi đều không có quyền quyết định. Cũng vì tôi không đi làm, không ra thu nhập nên tiếng nói của tôi không có giá trị trong gia đình. Dù tôi làm việc quần quật cả ngày, hết lau dọn, nấu cơm, chăm con, giặt giũ... (toàn việc không tên có kể ra cũng chẳng ai bảo đấy là "việc") cũng chẳng ai ghi nhận.
Trong mắt gia đình hay trong mắt cả những người ngoài, tôi là đứa ăn bám, chả biết làm gì ngoài việc đẻ. Họ không hiểu đóng cửa bước vào nhà thì người làm việc cật lực là tôi. Chồng tôi ngoài 8 tiếng ra ngoài làm việc "kiếm tiền nuôi vợ con" thì về nhà anh thực sự rất lười, không giúp đỡ gì cho tôi cả. Tôi không biết người ta chia sẻ công việc nhà, san sẻ gánh nặng, thể hiện tình yêu thương vợ chồng ở đâu chứ trong nhà tôi hoàn toàn không có.
Không phải nói quá chứ ăn cơm xong đến cái tăm tôi cũng phải lấy cho anh vì anh chẳng muốn nhúc nhắc chân tay làm việc gì. Anh nằm dài xem TV trong khi tôi dọn dẹp rửa bát. Nếu may thì con tôi chạy ra chỗ ông bà một lúc ông bà sẽ trông cho, chứ phải ngày nó tự nhiên bám mẹ chạy ra chỗ tôi thì hai mẹ con cứ thế mà lủi thủi trong bếp.
Gần đây ước muốn đi làm trở lại, giải phóng bản thân của tôi trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi sục sạo tìm việc qua mạng internet, cũng có mấy chỗ có hy vọng, nhưng tôi phải đến gặp họ để phỏng vấn, song tôi lại không còn quần áo để mặc ra đường, đi giao tiếp xã hội. Tôi muốn mua đồ mới, nhưng bạn hiểu mua bằng tiền ngửa tay xin chồng thì khốn khổ thế nào không? Anh căn vặn, can thiệp rất thô vào cả lựa chọn áo quần của tôi chỉ vì anh là người chi ngân sách.
Anh vẫn rót vào tai tôi những câu nói tỏ ý anh không tán thành cho tôi đi làm. Anh xót bố mẹ anh ở nhà trông cháu thì vất vả. Sao anh không hề nghĩ tôi ở nhà cũng vất vả ra sao? Tôi được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, đi lấy chồng để thành ra thế này sao? Tôi chẳng biết mình nên hy sinh thêm đến bao giờ nữa, hay cứ làm căng rồi nếu có ra sao thì bỏ chồng quách đi cho rồi? Chứ chồng người ta thì tâm lý, động viên, hậu thuận vợ đủ điều, còn ngẫm đến chồng mình tôi chán quá...
Theo VNE
Cứ ngỡ là tình yêu Ngày chia tay, anh bảo anh mắc nợ chị, rồi anh sẽ trả bằng cách yêu thương vợ mình sau này. Chị nghe, lòng tan nát, lại lẩn thẩn nghĩ phải chăng kiếp trước nợ nần gì anh nên kiếp này phải trả chừng ấy năm tháng con gái như thế. Với chị, anh có lẽ là cơn bão, một cơn bão lớn...