Má tôi
Có thể nói hầu hết chúng tôi đều thành đạt từ gánh cá, mắm, sơri nặng oằn vai của má.
Má về! Một thông báo của ai đó khiến cả gia đình bật dậy và chạy ùa ra bờ kinh, nơi má tôi đặt gánh nặng khoảng sáu bảy mươi ký bao gồm cá, tôm và cua. Ai nấy đều vui mừng. Người thì trải tấm bao phân urê ra đất, người mang rổ, người đổ cá ra, rồi cùng nhau lựa cá.
Rác và vỏ ốc, vỏ sò bị loại ra; cua và ghẹ được bỏ vào một rổ riêng; cá lớn nhặt ra riêng để bán hoặc phơi khô. Nhanh chóng, cá mắm, cá ăn và cua ghẹ được rửa sạch. Để mặc má và chị tôi loay hoay đem cá đi phơi, đi bán quanh xóm và bỏ cá vào hũ để ướp, tôi và anh em trai đem mớ cua, ghẹ, sò, ốc vừa mới phân loại và nhà luộc và quây quần nhau ăn ngon lành. Đôi khi chúng tôi quên cả việc để dành phần cho má, chị và em gái. Lúc chúng tôi, cánh con trai, đang ăn ngon lành, má, chị và em gái tôi còn nhọc nhằn với công việc “hậu má về”.
Má về! Chúng tôi lại bật dậy từ các ngóc ngách trong và ngoài nhà ùa ra đón má. Lần này quang gánh má nhẹ nhàng hơn bởi vì trong hai rổ lớn không còn mắm, khô và nước mắm nữa. Nhưng thay vào đó, lúc thì trái cây, lúc thì bánh bò, bánh da lợn, bánh ú và cốm. Không để ý tới những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt của má, chúng tôi hồn nhiên chia quà má mua về, sau khi đã gánh đầy mắm, khô và nước mắm đi bán quanh các xóm từ sáng sớm đến xế chiều.
Ruộng vườn không nuôi nổi gia đình đông con, má phải làm thêm nghề mua cá làm mắm để bán.
Video đang HOT
Má thức dậy từ bốn giờ sáng, lúc cả nhà còn đang ngủ say. Lặng lẽ, má sửa soạn, xếp đôi quang gánh và đi bộ hơn mười cây số đến Vàm Láng để tranh thủ mua những mẻ cá đầu tiên đánh bắt được ngoài khơi. Để tiết kiệm tiền, má đi bộ. Nhiều mẻ cá má mua có đến gần trăm ký do gánh nặng, lúc về má đi xe lam đến đầu Gò Một. Thế nhưng từ nơi xe lam dừng đến nhà, má phải gánh mẻ cá nặng oẳn vai kọt kẹt trên quãng đường quê khoảng ba cây số.
Dù mưa hay nắng, về đến nhà má gần như kiệt sức vì đói và mệt (Ảnh minh họa)
Giữa trưa nắng chang chang, gánh nặng trên vai, má tôi đã ráng hết sức mình tải mẻ cá mua được về nhà. Sự vui mừng của lũ bọn tôi đã tiếp sức cho má. Nhiều lúc mưa dầm, mà ráng đi qua con đường đất lầy lội, đôi dép mòn được cởi ra, giắt kèm vào một bên quang gánh. Má đi chân không trong sình bùn để tải gánh nặng về đến nhà. Dù mưa hay nắng, về đến nhà má gần như kiệt sức vì đói và mệt (má không bao giờ ăn cơm trưa bên ngoài), nhưng thấy chúng tôi tíu tít, má như hồi phục sức lực (ấy là sau này má tôi mới nói).
Ngày không đi Vàm Láng, má tôi chất đầy gánh với mắm, khô và bình, chai đầy nước mắm đi bán quanh các xóm kế cận. Má đi lúc sáng sớm. Má không cần rao hàng, nhận ra gánh nặng kẽo kẹt của má, người dân các xóm gọi lại mua. Người mua mắm, mua khô, người mua nước mắm, cũng có người mua cả ba, nhưng không ai mua nhiều bởi vì họ đều nghèo, có ít tiền và bởi lẽ má tôi đi bán thường xuyên. Đến gần xế chiều thì gánh nặng sáu bảy chục kí lúc sáng sớm hầu như hết sạch. Trên suốt đường đi, lúc ngang qua vườn ổi, vườn xoài hay lò bánh bò, má luôn để ý mua về làm quà vặt cho các con. Về đến nhà, má ngồi nuốt suất cơm trưa khô nguội và vui nhìn nét mặt hớn hở của các con chia nhau những phần quà mà má gom góp về.
Mùa sơ ri đến. Loại trái cây này có rất nhiều và rất rẻ ở Gò Công. Muốn kiếm thêm ít tiền, má không ngại khó khăn và sự mạo hiểm, gánh sơ ri vượt biển để bán cho người dân ở Đồng Hòa, huyện Cần Giờ. Tôi để ý thấy mỗi lần đi Đồng Hòa về, má hay cúng ông Địa một nải chuối. Có lẽ má cảm ơn ông Địa đã phù hộ cho má đi đò gặp sóng yên biển lặng để kiếm tiền nuôi lũ con ở nhà. Hồi đó, chúng tôi hồn nhiên chẳng biết gì.
Và cứ thế, chúng tôi lớn lên và ăn học từ những số tiền ít ỏi nhưng thấm đậm mùi cá, mắm và mồ hôi của má. Anh em tôi có người thành cán bộ lãnh đạo, có người là chủ doanh nghiệp,… và tôi – một giảng viên. Có thể nói, hầu hết chúng tôi đều thành đạt, thành đạt từ gánh cá – mắm – sơri nặng oằn vai của má tôi.
Theo 24h
Cô đơn là gì?
Người ta nói nhiều về sự cô đơn, như nó đã trở thành một phần của cuộc sống, nhưng chẳng ai có thể chấp nhận được. Tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân mình và những người bạn của tôi, cô đơn là gì?
Cô đơn là khi tôi nằm trong góc phòng, lắng nghe tiếng mưa rơi cùng những bản nhạc cổ xưa phát ra từ radio, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, về những kí ức đã qua, kỉ niệm của người trước còn đọng lại, về những điều hiện tại tưởng chừng rất hiển nhiên nhưng lại quá chông chênh. Nếu cô đơn là như vậy thì tôi chịu được cái sự một mình ấy, cô đơn hay là bình thản.
Đôi khi giữa cái dòng đời đầy bon chen và xô bồ này, có những phút lặng như thế, có những góc tĩnh như thế, để nước mắt chảy trôi, nghe mặn chát nhưng thấm thía, rồi lại đứng dậy, thản nhiên mà bước tiếp qua những ngày cô đơn.
Cô đơn là khi tôi rời khỏi vòng tay người mình yêu, lang thang vô định, góc phố này, con phố kia, nơi những kỉ niệm không dành riêng cho một ai, nơi thành phố của tôi, lắng nghe tiếng xe cộ thúc giục nhau, nhìn ngắm cái cảnh thư thả nơi một góc công viên, nhâm nhi một tách cà phê thơm nồng, chẳng phải cô đơn là vậy, khi ở giữa những người thân quen vẫn cảm thấy lạc lõng, nằm trong vòng tay ấm áp vẫn thấy chút cô quạnh.
Cô đơn hay không là từ lòng mình, chẳng thể hạnh phúc nếu trái tim không mở cửa, vòng tay không giang rộng đón lấy yêu thương. Bản chất con người là cá thể độc lập, vị kỉ, cá nhân nhiều, cho đi hay nhận lại bao nhiêu cũng không thấy đủ, người ta cứ tự khiến bản thân mình cô đơn hụt hẫng vậy thôi.
Cô đơn là khi kết thúc một ngày vất vả, về nhà đối diện với bản thân trong căn hộ tiện nghi, một mình, người ta sợ cảm giác về nhà, nấu cho mình ăn, hát cho mình nghe, không có ai vỗ về hay đợi để chăm sóc, nhưng cô đơn như vậy tôi lại thấy tự do, tự tại, người ta lao ra khỏi nhà, vào những pub, bar, coffe để chuyện trò, ngẫu hứng cho tới khi mệt nhoài về nhà, tôi vùi mình trong những cuốn sách, những bản tình ca, một vài ly rượu vang và nghĩ về người tôi yêu, điều tôi hạnh phúc.
Cô đơn như vậy kể cũng thú vị, khi tôi chẳng biết anh là ai, anh ở đâu, tôi chỉ cố chỉn chu bản thân thật tốt, tận hưởng những phút giây một mình cho trọn vẹn, trước khi anh đến, xáo trộn và đẩy vào đó "những bi kịch và hài kịch của tình yêu", nếu được chọn tôi sẽ chọn cách cô đơn thật tốt giữa cuộc sống nhộn nhịp này.
Có lẽ khi yêu nên học cách để cho nỗi cô đơn tồn tại (Ảnh minh họa)
Nhưng cô đơn cũng là khi có một người thật sự quan trọng bắt đầu bước vào cuộc sống của bạn. Bạn sẽ phải chấp nhận việc nghĩ đến người khác nhiều hơn bản thân mình, yêu họ hơn bản thân mình và đau vì họ hơn cả nỗi đau từ bản thân mình.
Hào hứng rồi hụt hẫng, yêu rồi hận, thương rồi hờn dỗi, tất cả những cảm xúc xoay quanh con người ấy đều khiến bản thân bạn sợ họ rời đi hơn bao giờ hết, bạn sợ cô đơn hơn bất cứ điều gì mà tình yêu mang lại, thậm chí ngay cả những cảm xúc mãnh liệt nhất của tình yêu cập bến thì trên hết, vẫn là nỗi âu lo mất mát, chia ly.
Tình yêu là điều khó cưỡng, mâu thuẫn và mệt mỏi, nhưng nếu vượt qua tất cả, của những hoài nghi và giận hờn, đó là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng trân trọng nhất. Có lẽ khi yêu nên học cách để cho nỗi cô đơn tồn tại. Chẳng phải một chút cô đơn sẽ khiến bản thân thêm trân trọng đối phương, cũng như một chút ghen khiến tình yêu thêm thi vị, nhưng một chút thôi, vì quá đi, bạn sẽ tự khép bản thân mình vào vỏ ốc của sự cô độc, dù là tình yêu chân thành, thiên trường địa cửu, cũng chẳng thể cứu vãn được tình yêu của bạn. Hãy cô đơn thông minh.
Cô đơn không phải là khi tôi chỉ có một mình, là khi có ai đó rời bỏ tôi mà đi, mà là khi tôi luôn thấy mình một mình trong mọi mối quan hệ. Như vậy đó, cô đơn hay không là do bạn chọn, cũng như hạnh phúc, nếu bạn chọn cô đơn, để cho nó gặm nhấm bản thân, làm tâm hồn mòn mỏi thì hãy chấp nhận nó, đừng than vãn hay mong chờ điều gì thay đổi được cuộc sống, không cơ hội, không cuộc hẹn nào với hạnh phúc ngoài trừ lựa chọn có hay không thay đổi suy nghĩ của bản thân mình.
Cô đơn là điều rất nhẹ và rất mỏng, nhưng ở một mặt nó cũng bất biến và khó buông, hãy sống cùng cô đơn như một cách để trưởng thành và tồn tại, cảm nhận nó hơn là để nó chi phối. Bạn sẽ thấy mình được yêu thương.
Theo 24h
"Dền ơi!" Tôi bỗng thèm được nghe tiếng gọi thân thương ngày nào: "Dền ơi"! "Dền ơi, đi học thôi kẻo trễ". Đó là tiếng gọi quen thuộc mỗi ngày của hắn. Nhà hắn ở cạnh nhà tôi, cách nhau chỉ một cái hàng rào trồng toàn cây vỏ ốc. Hắn thường giúp tôi bứt dây tơ hồng quấn chằng chịt trên hàng rào. Ngày...