Ly thân 3 tháng, vợ tìm tôi đưa tờ giấy khám thai…
Tôi chết lặng nhìn vợ xách vali ra khỏi nhà, tờ giấy khám thai của cô ấy rơi trên nền nhà. Tâm hồn tôi đổ vỡ và tan nát. Tôi đã để hạnh phúc tuột qua tầm tay theo một cách ngu ngốc như thế…
ảnh minh họa
Hơn nửa năm nay, cuộc sống của vợ chồng tôi không êm đềm. Câu chuyện của chúng tôi chẳng dám nói cho ai biết. Bố mẹ hai bên vẫn nghĩ chúng tôi đang hạnh phúc nhiều lắm. Cái bi kịch này, chỉ mình chúng tôi biết…
Nào có phải chúng tôi không tìm hiểu kĩ càng, hai đứa cũng yêu nhau đển vài năm trời mới cưới. Nhưng cuộc sống hôn nhân hoàn toàn không như chúng tôi tưởng tượng. Cả tôi và vợ và đều cá tính mạnh, khi về sống cùng nhau, chúng tôi không chịu nhường nhịn. Tôi lao vào làm việc. Số tiền tôi kiếm được hàng tháng tỉ lệ nghịch với thời gian vợ chồng bên nhau…
Hơn 1 năm đầu sau khi cưới, cô ấy cãi cự với tôi rất nhiều. Những buổi tôi tan làm, cô ấy ầm ĩ lên trách cứ tôi vô tâm không chịu về sớm. Tôi mệt mỏi với cô vợ không thông cảm cho mình… Chán nản, tôi đóng cửa phòng làm việc và không thèm tiếp chuyện.
Tình cảnh đó cứ diễn ra đều đặn cả năm trời. Ra ngoài, chúng tôi vẫn đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc sánh bước bên nhau, nhưng tối về, tôi vùi đầu vào chiếc máy tính với mớ công việc ngổn ngang, tôi thậm chí còn chẳng biết vợ mình làm gì trong khoảng thời gian đó.
Cách đây 3 tháng, cô ấy mang chăn màn sang một căn phòng khác. Vợ tôi nói rằng cô ấy cần thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Tôi đoán vợ mình lại giận dỗi, tính cô ấy vẫn trẻ con như thế… Tôi mặc kệ. Ừ, nếu em thích, thì tôi để em làm theo cái mà em muốn.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống ly thân theo cách đó. Tôi bận rộn đến độ chẳng cả biết mình và vợ đang ly thân. Tôi hài lòng với cuộc sống tan làm, về nhà được yên ổn trong căn phòng riêng của mình mà không bị vợ cằn nhằn…
1 tháng, 2 tháng qua đi… tôi bắt đầu thấy sự cô đơn. Nhiều đêm đi ngang căn phòng vợ nằm, tôi muốn bước vào, ôm lấy vợ làm lành nhưng rồi tính sĩ diện, tôi lại quay đi. Tôi thấy cô ấy trẻ con khi hờn dỗi, giờ nếu muốn hàn gắn, cô ấy phải là người chủ động chứ không phải tôi. Cứ lần lữa, lần lữa mãi, tôi không nói nổi một lời yêu thương.
(Ảnh minh họa)
Cho đến hôm ấy, tôi buồn… và nhớ vợ mình quay quắt. Tôi muốn trở về nhà thật nhanh sau vụ công việc đổ bể. Thứ mà tôi mong đợi chỉ là được lao vào nhà, ôm lấy vợ mình và ngủ vùi trong vòng tay cô ấy. Ngoài kia, mặc kệ mọi thứ diễn ra…
Nhưng… khi tôi về đến cửa, cũng là lúc cô ấy xách chiếc valy toan rời khỏi nhà. Tôi giật mình hoảng hốt, ôm ghì lấy vợ. Nước mắt cô ấy lã chã rơi…
- “Tờ đơn em kí rồi, em đi…”
Tôi như người phát điên, tôi nói mà giọng nghẹn lại. Tôi còn chưa kịp hiểu gì, cô ấy đưa cho tôi tờ giấy khám thai:
- “Em có bầu rồi, nó là con của em, đứa con mà em mong đợi suốt bao năm qua… Niềm hạnh phúc mà em trông chờ nơi anh nhưng anh quá bận rộn. Em xin lỗi vì đã lựa chọn cách này, nhưng em khao khát được làm mẹ và em thấy cô đơn trong ngôi nhà của mình…”
Video đang HOT
Tôi chết lặng nhìn vợ xách vali ra khỏi nhà, tờ giấy khám thai của cô ấy rơi trên nền nhà. Tâm hồn tôi đổ vỡ và tan nát. Tôi đã để hạnh phúc tuột qua tầm tay theo một cách ngu ngốc như thế…
Giờ thì cô ấy đi rồi, còn lại tôi trong căn nhà lạnh lẽo này. Có lẽ, đó cũng là thứ mà vợ tôi phải trải qua suốt bao năm chúng tôi làm vợ chồng.
Tôi, sẽ không để cô ấy đi. Ngày mai, tôi sẽ qua nhà đón cô ấy về. Đứa bé là cũng là con tôi… Nó không phải thứ tình thương ban phát hay bố thí. Nó là thứ tình yêu mà tôi mong được vợ thứ tha đón nhận mình…”
Theo Eva
Nghe tin vợ từng làm gái, tôi tiễn em về nơi sản xuất để rồi 3 tháng sau phải..
Nghe ban be noi vơ tưng lam gai, tôi lôi xông xôc cô ây vê phong chưi bơi rôi đuôi đi 1 cach tan nhân. Đê rôi 3 thang sau phai ngôi trơ ra khi nghe câu noi như tiêng set bên tai ây.
Ảnh minh họa
Ngay găp Hoa trên chuyên xe tôi đa mên cô ây rôi, ngươi gi ma xinh đep noi chuyên lai co duyên. Hoi ra mơi biêt chung tôi cung quê, sau lân đo tôi xin sô va quyêt tan tinh em băng đươc.
Ngay quay vê Ha Nôi tôi găp Hoa thương xuyên, noi đung hơn la sông chêt trông cây si trươc nha tro em chi mong em đông long. 3 thang sau chung tôi la 1 căp khoi phai noi khi ây tôi đa hanh phuc nhiêu đên nhương nao. Tôi nghi bung phen nay minh mơ may mơ măt vơi moi ngươi rôi đăc biêt la cô ngươi yêu cu vi Hoa con xinh đep hơn ca cô gai ma tôi tưng yêu.
Tôi cung phung chiêu chuông Hoa vô cung, lân nay tôi không muôn đê tuôt hanh phuc nưa. Tôi se lây cô ây lam vơ, yêu nhau hơn nưa năm nhưng chung tôi vân chưa đi qua giơi han. Vi Hoa noi cô ây chưa săn sang, tôi sương run lên vi nghi vơ vân con trinh, cai thơi nay thi kiêm đâu ra cô gai ven toan như vây nưa.
(Anh minh hoa)
Tôi quyêt đinh noi vơi bô me: "Con săp cươi vơ" khoi phai noi ông ba đa vui như thê nao. Tôi năm nay cung đa 30 tuôi rôi, con Hoa đa 27, cai tuôi vưa đep đê cung nhau tiên đên hôn nhân. Lê cươi đươc diên ra nhanh chong, chung tôi đinh cươi nhau rôi vê mơi đi đăng ki vi ca hai đêu ơ xa không co nhiêu thơi gian vê quê đê đi lam thu tuc, chơ cươi xong xin nghi it hôm rôi tranh thu lam luôn.
Đam cươi đang diên ra vui ve, ban be ai nây đêu đên chuc phuc va khen cô dâu xinh xăn tôi cung đươc phen nơ may nơ măt. Tiêp khach 1 luc thi tôi đi vê sinh, đung luc nay tôi nghe đươc 1 viêc đông trơi:
- Hinh như em Hoa nay tưng lam gai đung không may.
- Tao cung thây măt quen quen.
- A tao nhơ ra rôi, may co nhơ cai lân đi hat ơ đương Trân Khat Chân không?
- Đung rôi, cai em phuc vu măc vay xanh đung không?
- Ư hôm đo minh con khen em nay ngon cac kiêu, đang đinh ru đi tăng 3 thi co ông gia nâng mât ây.
- Ư thao nao tao thây quen quen, thăng Minh chăc không biêt chuyên nay đâu nhi? Tương thê nao hoa ra lây đi va lam vơ thê ma no ca ngơi hêt lơi đây.
- Nhưng co khi nao minh nhâm không?
- Nhâm thê nao đươc tao nhin chi co chuân.
Nghe đên đo tôi chi muôn pha nat tât ca, tôi không tin nôi vơ tôi lai hư thân mât nêt như vây. Chăc cô ta sơ loi đuôi cao ra nên mơi to ve gia nai như thê. Đam cươi kêt thuc, tôi tưc giân keo vơ vê nha rôi het lên:
- Tôi không ngơ cô lai la loai ngươi như thê, cô cut đi tôi không muôn lây 1 ngươi như cô.
- Anh a, anh sao vây, em lam gi sai ma anh lai noi nhưng lơi như thê.
- Cô lam gi cô con không biêt sao, ngươi ta đôn âm cô tưng lam gai rot bia kia kia.
- Sao... lam gai, rot bia ư? Ai noi anh bao ai noi, goi ho đên đây 3 măt 1 lơi đi.
- Tôt đep lăm hay sao ma goi ho đên, mơi cô thu don đô rôi vê vơi nha gai luôn. Nha nay không nghênh đon 1 con đi như vây.
Bôp.
- Đô khôn, anh yêu tôi bao lâu con ngươi tôi thê nao anh con không hiêu sao? Loai đan ông như anh cung không xưng đê tôi chung sông, chia tay đi.
Hoa keo vali rơi đi trươc sư ngơ ngang cua moi ngươi, đam cươi xong nha tôi buôn như co đam tang vây. Tôi xâu hô bo lên thanh phô luôn con bô me cung không dam đi đâu vi sơ ngươi ta xi xao ban tan. Tư đo chung tôi không hê liên lac vơi nhau, duy nhât 1 lân tôi nhăn tin chưi bơi vao facebook thi bi cô ây huy va chăn kêt ban. Băng đi 1 thơi gian khoang 3 thang luc tôi đang ngôi ca phê thi găp câu ban. Thây tôi câu ta đên ngôi cung:
- Ông sao rôi.
-Vân ôn, ma thôi đưng nhăc đên chuyên đo nưa.
- Thât ra, ban đâu tôi cung không biêt vi sao 2 ngươi lai đi hai nga sau mây tiêng như vây. Nhưng khi găp Hoa thi tôi đa hiêu moi chuyên.
- Ông găp Hoa ư?
- Ưm, hôm đo tôi đi lê chua thi găp cô ây. Biêt tôi va ông la ban nên cô ây co ngôi noi chuyên. Hoa noi ông không tin cô ây la gai ngoan, cô ây không biêt thanh minh thê nao, biêt tôi la bac si phu khoa nên hôm sau cô ây tim đên tiêp.
- Cô ta tim ông đê lam gi?
- Đê kham phu khoa.
Tôi nhêch mep cươi nhat.
- Nat bet rôi con dam vac măt đên đo ma kham a, loai đi ây tôi khinh.
- Ông nhâm rôi, Hoa con trinh nguyên. Tôi không biêt ông nghe ai noi gi va tư đâu nhưng tôi khăng đinh cô ây con nguyên ven.
- Ông đua tôi chăc.
-Thât, không đua, tôi rât thương cô ga ây. Cang khâm phuc long tư trong va con ngươi cô ây.
- Ông biêt Hoa giơ đang ơ đâu không tôi muôn đên găp đê xin lôi cô ây.
- Không cân đâu, tôi se chuyên lơi, co thê trong tương lai ông se phai chuc phuc cho chung tôi đây.
- Y ông la.
- Tôi đang theo đuôi Hoa, tôi se mang lai hanh phuc cho ngươi con gai ây.
- Ông điên rôi sao, cô ây la vơ tôi.
- Hai ngươi chưa đăng ki va chinh ông đa rơi bo si nhuc cô ây. Ông không đu tư cach noi câu đo, thôi tôi xin phep.
Hung đi rôi tôi ngôi đơ ra như phat điên. Đâu oc tôi quay cuông, la do tôi sai chưa tim hiêu đa vôi vang phan xet đê giơ đanh mât hanh phuc như vây, đây la qua bao cho tôi. Giơ tôi phai lam gi đê câu xin cô ây tha thư đây xin hay cho tôi lơi khuyên?
Theo blogtamsu
Tôi đã phải ôm đứa con 3 tháng tuổi ra đi khi trong túi chỉ vỏn vẹn 500 ngàn đồng Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình chát đắng đến như vậy, thông minh, học hành tử tế nhưng đến cuối cùng tôi lại phải ôm đứa con đỏ hỏn vào nhà nghỉ với vỏn vẹn 500 nghìn đồng trong túi. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở huyện vùng sâu. Dù gia đình nghèo khó...