Ly hôn vợ trưởng phòng, chồng nhất quyết cưới cô bán trà đá
Sau một hồi chết lặng, tôi giật lấy tờ đơn ly hôn mà chồng đang cầm trên tay, vò xé, giật nó ra từng mảnh nhỏ rồi gào lên tức tưởi “anh đòi bỏ tôi để đi lấy một con bé bán trà đá ở bến xe, anh hạ nhục tôi phải không?”.
(Ảnh minh họa)
Những tưởng với một người vợ tháo vát, nhanh nhẹn, có địa vị xã hội như vậy, chồng tôi sẽ “mát mặt”, sẽ cúc cung tận tụy chăm sóc, phục vụ vợ con. Ai ngờ anh có bồ và thẳng thắn nói với tôi việc anh muốn ly hôn để cưới cô bồ kia.
Sau một hồi chết lặng, tôi giật lấy tờ đơn ly hôn mà chồng đang cầm trên tay, vò xé, giật nó ra từng mảnh nhỏ rồi gào lên tức tưởi “anh đòi bỏ tôi để đi lấy một con bé bán trà đá ở bến xe, anh hạ nhục tôi phải không?”…
Tôi và chồng lấy nhau đã 12 năm, chúng tôi có một con trai năm nay học lớp 6, chồng tôi 40 tuổi, hơn vợ 5 tuổi và làm nhân viên đường dây của công ty điện lực quận.
Còn tôi tốt nghiệp đại học ngành tài chính – ngân hàng, sau 7 năm công tác, nhờ những cố gắng nỗ lực trong công việc, tôi đã được cất nhắc lên chức trưởng phòng của một chi nhánh ngân hàng. Tôi được đồng nghiệp và các sếp đánh giá khá cao khả năng làm việc, có lần một sếp lớn của ngân hàng mẹ trong một cuộc họp đã nói với tôi rằng chiếc ghế giám đốc của chi nhánh tôi đang làm chắc chắn sẽ vào tay tôi nếu tôi cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Video đang HOT
Vì những lý do này nên tôi càng miệt mài gắn bó và hết lòng với công việc. Vì con trai cũng đã lớn, không phải bận mọn việc bú mớm nên gần như tôi “khoán trắng” cho chồng khoản đưa đón con đi học, dạy dỗ con và nhiều khi cả việc cơm nước, tắm rửa cho thằng bé.
Tôi về nhà muộn thường xuyên vì phải đi gặp gỡ đối tác, vì cố thêm những việc không tên nhưng ngồn ngộn chờ tôi ở cơ quan. Những bữa cơm nhà do tôi nấu thưa thớt dần, thậm chí cả sự có mặt của tôi trong bữa cơm tối mà chồng đã nấu nướng, bày biện sẵn cũng ít dần.
Đôi lần chồng tôi nhắc vợ về việc nên dành thời gian cho gia đình, con cái, rồi còn các việc đối đãi nội ngoại, thăm hỏi gia đình hai bên, nhưng nghe những lời ấy của chồng, tôi chỉ gạt phắt đi, còn bảo chồng phải để thời gian cho tôi phấn đấu vì sự nghiệp, và tôi còn kiếm tiền để lo cho cả gia đình.
Một lần thấy chồng bảo tôi xin nghỉ làm hai ngày để cùng bố con anh về quê dự đám cưới em con chú ruột, tôi đã gạt phắt đi vì “bận việc” và mở ví đưa cho anh một xấp tiền, bảo anh cầm lấy hai bố con tự lo liệu và bỏ tiền mừng vào phong bì.
Chồng tôi nhìn xấp tiền tôi bỏ ra bàn như nhìn những vật thể lạ rồi quay mặt đi, chẳng hề nói câu nào.
Những tưởng với một người vợ tháo vát, nhanh nhẹn, có địa vị xã hội như vậy, chồng tôi sẽ “mát mặt”, sẽ cúc cung tận tụy chăm sóc, phục vụ vợ con. Ai ngờ anh có bồ, và thẳng thắn nói với tôi việc anh muốn ly hôn để cưới cô bồ kia.
Anh cũng chẳng giấu giếm gì tôi khi nói cho tôi biết cô bồ anh bán trà đá, nước giải khát ở bến xe bus, cô ấy thua tôi cả về hình thức, cả địa vị xã hội, cả việc kiếm tiền.
Tôi đã lồng lộn như con thú bị thương khi thấy chồng chìa ra trước mặt mình lá đơn xin ly hôn. Tôi bảo anh là “hết khôn dồn đến dại, vợ đẹp con khôn không muốn, lại ngu si đần độn chọn một đứa bán trà đá vỉa hè để cưới làm vợ”.
Nghe những lời lẽ ấy của tôi, chồng tôi chỉ lẳng lặng đi thu xếp quần áo của anh và trước khi rời khỏi nhà, anh nói đúng một câu “anh xin lỗi em, nhưng anh cần một người vợ chứ không cần một quý bà có quyền chức. Cô ấy bán trà đá ở vỉa hè nhưng cô ấy cần anh, biết tôn trọng và mong muốn có anh trong vai trò một người chồng”.
Theo blogtamsu
Khốn đốn vì bị hạ nhục bằng ảnh nóng trên Facebook
Tôi không thể ngờ đến lúc đời tôi lại gặp chuyện điên rồ: em họ cặp bồ với chồng còn tung ảnh nóng của tôi lên Facebook.
Hôn nhân của tôi diễn ra khá êm đẹp. Nếu như không có một ngày câu chuyện tưởng ở đâu đó xảy ra với tôi.
Cô tôi có một đứa con gái hơn 20 tuổi, đã ba lần thi đại học đều không đỗ. Vì vậy, cô tôi quyết tâm gửi nó lên Hà Nội để học nghề. Tôi xin cho nó vào học trường nấu ăn, vừa không quá khó, ra trường cũng dễ xin việc, phù hợp với con gái. Thuỳ- tên con bé đó, đương nhiên ở nhà chúng tôi, được tôi bao ăn ở, thi thoảng lại cho ít tiền tiêu vặt.
Lúc đầu, Thuỳ cũng ngoan ngoãn, chịu khó giúp đỡ tôi việc nhà, chăm cháu. Chồng tôi bận bịu công việc nên thường xuyên vắng nhà. Tôi bớt việc mà trong nhà có thêm một chị em gái để tâm sự cũng thấy vui vẻ hơn. Nhưng tôi không biết từ lúc nào mà chồng tôi lại về nhà ăn tối hơn, anh rể và em họ thường đầu mày cuối mắt ngay trong bữa ăn, chồng tôi chịu khó mặc đẹp ngay cả khi ở nhà. Còn em họ có thêm nhiều đồ mới "do mẹ gửi tiền tặng". Đến khi tôi tỉ mỉ nhận thấy chồng thay đổi thì mọi việc đã rồi.
Một lần tôi ốm nặng, nằm bệt, chồng tôi phải ngủ ở buồng các con để trông con. Nửa đêm tôi sốt ruột nên mò sang nhưng không thấy chồng đâu. Còn buồng em họ lại có tiếng động lạ. Tôi chết lặng ở cửa khi nghe tiếng thì thào của chồng: "Uống thuốc cảm rồi ngủ say như chết. Không biết được đâu".
Tôi đuổi cả em họ lẫn chồng ra khỏi cửa. Tuyệt đối không nghe tiếng khóc lóc "em yêu anh ấy nhưng em không định cướp chồng của chị" của em họ hay lời van xin "anh chỉ nhất thời bị quyến rũ" của chồng. Hai vợ chồng tôi ly thân, tôi sẵn lòng "dâng chồng" cho cô em họ đó. Với tôi, không chỉ là việc chồng phản bội mà anh ta đạp lên ngưỡng giới hạn của tôi "cặp bồ với em họ của vợ". Tôi còn may mắn là ngôi nhà đứng tên bố mẹ tôi, còn chưa sang tên.
Những tưởng thế là yên thân, tôi gạt đau khổ để nuôi hai con. Nhưng chồng cũng cứ lấy cớ "đến thăm các con" mà ăn chực nằm chờ trong nhà tôi. Còn em họ lại xuất hiện, van xin chị "buông tha anh ấy", chị có tất cả còn em chỉ có mỗi anh ấy". Nực cười, tôi đâu còn tha thiết gì người chồng đó. Họ không quyến rũ nổi nhau lại đổ tội cho tôi. Tôi quyết liệt mời chồng ra khỏi nhà, muốn thăm con thì đón ra ngoài đi chơi.
Nào ngờ, trên địa chỉ Facebook của chồng tôi xuất hiện nhiều ảnh nude của tôi. Đây là chồng tôi chụp tôi từ hồi đang yêu nhau, cất sâu trong máy tính. Có cả những bức ảnh thân mật giữa hai vợ chồng. Nhưng bức ảnh tag cả tôi vào nên bạn bè, đồng nghiệp trên Facebook của tôi đương nhiên đều nhìn thấy. Tôi hứng đủ búa rìu dư luận, lãnh đạo cơ quan cũng gọi tôi vào chỉ trích về lối sống, thậm chí không cho tôi đứng lớp dạy sinh viên nữa.
Truy hỏi người chồng, anh ta nói anh ta không đăng ảnh của tôi mà "có lẽ là cô em họ". Vì anh ta đã cho cô ta password Facebook của mình. Em họ thì bảo "không có bằng chứng thì đừng đổ điêu".
Tôi cũng đã báo công an để hy vọng có thể chặn lại những bức ảnh tiếp theo. Nhưng dù xoá ảnh trên Facebook thì những bức ảnh của tôi đã bị phát tán đi khắp nơi. Tôi cũng đã phải trả giá đắt cho sự bồng bột của mình. Tôi ước đã không chụp ảnh nude, cũng không cưới phải người chồng suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không đưa em họ về nhà ăn học...
Theo Dân Việt
Lấy gái mất trinh chẳng khác nào hạ nhục mình Các cụ ta bảo rồi, con trai có quyền chọn, còn con gái chỉ có quyền lựa, vì thế phụ nữ đừng nên kén cá chọn canh và cũng đừng oán trách đàn ông, con trai Việt khi họ đòi hỏi một người vợ trinh tiết. Kính thưa bà vợ nào dám "bạo mồm" bảo rằng khinh đàn ông Việt vì cái tính...