Ly hôn vẫn không thoát khỏi kìm kẹp của người chồng ích kỷ
Nhiều cuộc hôn nhân sau khi chia tay họ lại trở thành bạn bè bởi cầu nối là những đứa con. Lại có khi họ quay lưng lại, trở nên thù hận nhau cũng vì mối giằng buộc đó.
ảnh minh họa
Tôi có dịp gặp Thuyên qua một người bạn trong một lần đi thực tế, vẻ bề ngoài của cô rất dễ cuốn hút người khác bởi sự nhanh nhẹn và cách ăn nói nhỏ nhẹ. Nhưng sâu thẳm trong cô lại có những nỗi đau không nói được bằng lời.
Từ ngày lấy chồng, không mấy khi cô được hạnh phúc bởi Hùng – chồng cô là một người đàn ông mê cờ bạc, lại có tính trăng hoa. Nhà có hai vợ chồng với một đứa con nhưng lúc nào cũng lục đục, cãi vã nhau.
Sau nhiều lần khuyên bảo nhưng Hùng vẫn chứng nào tật ấy, bất đắc dĩ, Thuyên đành nghĩ tới chuyện ly hôn, dù cô biết, người thiệt thòi sẽ là bản thân mình và nhất là đứa con gái còn nhỏ tuổi. Đơn ly hôn gửi đi được một thời gian thì cô được cử đi học nâng cao nghiệp vụ, ngày chuẩn bị lên đường cũng là lúc trát của tòa gọi hai người đến xử ly hôn.
Lúc này, Hùng bàn với cô, anh ta sẽ ở nhà chăm sóc con trong thời gian cô đi vắng, khi nào cô học xong thì đón con về nuôi, đổi lại Thuyên vay gia đình tiền để giúp Hùng trang trải nợ nần. Thêm một lần nữa cô tin tưởng vào chồng cũ của mình, mà không đòi hỏi giấy tờ nào về pháp lý.
Nhưng Thuyên không ngờ bản chất của con người nhỏ nhen, ích kỷ của Hùng lại trỗi dậy, vì sự sĩ diện hiếu thắng, anh ta nghĩ đàn ông thật mất mặt khi bị vợ bỏ, nên đã nuôi ý định sẽ làm Thuyên phải hối hận về quyết định đó. Sau khi có tiền của gia đình Thuyên giúp giải quyết xong chuyện nợ nần, thời gian đầu Hùng vẫn để Thuyên thăm đón con như đã thỏa thuận nhưng càng về sau Hùng viện đủ lý do để không cho hai mẹ con gặp nhau. Ích kỷ hơn Hùng còn thường xuyên nói xấu Thuyên với con gái và cấm không cho con bé được giao lưu với họ hàng bên vợ.
Video đang HOT
Trong khi đó, dù đã không còn là vợ chồng nhưng mỗi khi gia đình chồng có việc hay dịp lễ tết, cô đều qua lại thăm hỏi gia đình Hùng, nhưng Hùng vẫn kiếm cớ để không cho con gặp mẹ.
Mọi người trong gia đình và ngay cả đồng nghiệp đã lần khuyên Hùng nên nghĩ đến con trẻ mà bỏ đi tính ích kỷ tầm thường đó, nhưng Hùng bỏ ngoài tai và vẫn tìm mọi cách chia lìa tình cảm hai mẹ con cô.
Mỗi lần nhớ con, Thuyên chỉ còn cách đến trường để gặp con trong giấy lát ngắn ngủi rồi lại lủi thủi ra về, vì sợ nếu Hùng nhìn thấy sẽ la mắng con gái.
Đến nay, Thuyên đã ly hôn được gần 2 năm rồi, nhưng vì do suy nghĩ nhiều nên cô bị mắc chứng đau nửa đầu. Còn con bé, vắng tình yêu thương của mẹ, lại sống trong sự kìm kẹp của bố, bỗng trở nên lầm lì, ít nói.
Thiết nghĩ trong cuộc sống có rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng đừng vì sự hẹp hòi, ích kỷ của bản thân mà chia rẽ tình cảm thiêng liêng mẫu tử để làm ảnh hưởng đến suy nghĩ non nớt của con trẻ.
Theo Phunusuckhoe
Người đàn ông đó từng là chồng mình?
Khi tôi nói lời chia tay, đôi mắt anh đỏ hoe, bảo:
Ngày ly hôn, nhìn những điều kiện anh đưa ra, tôi ngỡ ngàng tự hỏi người đàn ông ích kỷ, trẻ con kia có phải chính là người mình từng chọn trao cả cuộc đời.
Tôi thích câu nói của nhà văn Trang Hạ: "Muốn nhìn khuôn mặt thật của đàn bà, chỉ cần đợi sau khi họ tẩy trang, cởi trang sức và quần áo thời trang. Còn muốn nhìn khuôn mặt thật của đàn ông, phải đợi tới sau khi chia tay nhau". Đàn ông tử tế hay không, chia tay rồi đàn bà mới biết.
Sáu năm trước, sau khi đi qua vài mối tình và một lần thất tình "lên bờ xuống ruộng", tôi chọn anh làm chồng. Tôi còn nhớ rõ lý do là vì cảm thấy anh an toàn. Anh thuộc mẫu đàn ông không rượu chè, không cờ bạc, không hút thuốc, cũng không tham vọng trong công việc. Điểm yếu duy nhất của anh mà tôi nghĩ mình có thể chấp nhận được là kém giao tiếp. Khi đó, tôi nghĩ, điểm yếu ấy cũng là yếu tố an toàn, vì tôi rất sợ những người khéo miệng, chót lưỡi đầu môi.
Sau ba năm chung sống và có với nhau một đứa con, tôi nhận ra "sự an toàn" mà tôi từng nhìn thấy ở chồng thật ra là do chính tôi tự suy luận và gán ghép lên anh. Bên trong vỏ bọc "an toàn" ấy là một người đàn ông luôn nghi ngờ và lo sợ về mọi thứ. Anh và ba mẹ tôi không thuận nhau, không bao giờ anh cãi lại, nhưng đến khi tôi có bất đồng với gia đình thì anh thêm dầu vào lửa.
Một lần, khi con tôi đầy tháng, mẹ tôi đưa tôi về nhà chồng nhưng lại không vào nhà - chỉ đưa đến cửa rồi về. Mẹ nói, mẹ không thích nói chuyện với mẹ chồng tôi. Lúc đó tôi tủi thân và giận mẹ tôi lắm, tối nằm tâm sự với chồng, mong được chồng sẻ chia và an ủi. Nào ngờ, anh cười cười: "Thấy chưa, vậy mà em hay nói gia đình em tế nhị lắm". Nghe anh nói, tôi tỉnh cả người, không thể mở miệng hỏi lại xem liệu anh có ý thức mình đang nói gì không. Tôi nhận ra có gì đó sai sai trong cuộc hôn nhân của mình, từ đấy.
Ảnh minh họa
Lần khác, tôi và anh làm việc chung ê-kíp trong một dự án của công ty. Tôi được phân công lo chính nên trực tiếp làm việc với trưởng phòng. Anh trưởng phòng cũng là bạn thường cà phê sáng với chồng tôi. Không biết các anh nói chuyện với nhau thế nào mà chồng kêu tôi hỏi riêng: "Em có khó khăn tài chính không mà anh P. nói, lần này mục nào tính thù lao cho anh P. thì chuyển sang cho em?".
Tôi hoang mang trước cách đặt câu hỏi của chồng, rồi thảng thốt khi nhận ra đó là cách suy nghĩ của anh. Anh ấy có thể không hiểu, có thể ghen tuông vì tôi được trưởng phòng quan tâm đặc biệt, nhưng sao lại có thể hỏi "em có khó khăn về tài chính?". Anh là chồng tôi, là người sống chung, ăn chung, ngủ chung với tôi sao lại không biết tôi túng thiếu hay không để rồi nghĩ đến mức như vậy.
Mỗi khi tôi bệnh, anh cũng hỏi thăm và bảo "em đi khám đi", rồi thôi. Đau đớn nhất là giai đoạn tôi lãnh cảm, không thể gần gũi anh. Anh cũng chẳng ép uổng hay hỏi han gì, chúng tôi cứ sống nhạt nhẽo chăn gối như vậy suốt một năm dài. Anh không ra ngoài trai gái (hoặc có mà tôi không biết), anh dành gần như toàn bộ thời gian của mình cho việc học cao học. Anh giải thích là anh học vì tương lai của cả gia đình. Sau này, đến khi chia tay nhau, tôi hỏi anh không thấy lạ và lo lắng khi vợ chồng không gần gũi được hay sao, anh nói, "anh nghĩ em bệnh nên thôi".
Ảnh minh họa
Liệu tôi có đang so đo, tính toán quá không, nhưng tôi không hề cảm nhận được trong những suy nghĩ của anh có chút gì cho tôi. Chưa hết, anh tuyên bố sẽ không "giành con", anh sẽ đồng ý để tôi được nuôi con gái, nhưng với điều kiện là tôi... không được lấy chồng khác. Nếu tôi muốn đi bước nữa thì phải đưa con về cho anh. Tôi hỏi, vậy nếu anh đi bước nữa thì sao, anh trả lời: thì em nuôi.
Từng chuyện từng chuyện một trong cuộc hôn nhân tôi từng ngỡ sẽ rất hạnh phúc, giờ chỉ có thể kể ra chứ tôi không thể bình luận hay nói thêm gì nữa. Nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà tôi cạn nước mắt, cứng rắn hơn. Hôm nay, tôi đã đơn phương gửi đơn ly hôn. Tôi không chờ đợi người ta phán xét và góp phần quyết định cuộc đời mình nữa. Tôi thừa nhận mình đã sai và tôi sẽ làm lại từ đầu - một cách yêu thương bản thân mình hơn.
Theo Báo Phụ Nữ
Chồng bực bội khi thấy tôi mệt hoặc ốm Tôi cứ băn khoăn không biết hôn nhân chỉ có tình yêu từ một phía có tồn tại không. Tôi và chồng lấy nhau do tôi lỡ có thai. ảnh minh họa Trước khi cưới, chúng tôi cũng nhiều lần mâu thuẫn, do anh đã quá tuổi cần tìm một người để kết hôn hơn là tình yêu thật sự. Ban đầu chúng...