Ly hôn nhưng tối tối chồng cũ vẫn vén ri-đô sang “hừng hực”
Lỗi tại ri-đô khi hai anh chị ly hôn nhưng chẳng bên nào để đi nên vẫn chung nhà. Tối tối, anh bức xúc nên len lén mò sang khều chị, còn chị cũng buồn bực nên mặc kệ chồng cũ muốn làm gì thì làm.
Lấy nhau được 7 năm thì anh Hoàng chị Hoa đánh nhau vài chục bận, cãi nhau vài trăm lần. Anh Hoàng làm nghề xe ôm nhưng lại lười, sáng ngủ dậy muộn, chiều lại đợi hết nóng mới ra đường. Còn chị Hoa có hàng quà vặt trước cổng trường cấp 1. Tuy cũng đủ chi trả cho cuộc sống trong nhà nhưng lại quá bận rộn. Anh Hoàng không giúp vợ, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu.
Vì thế, chị Hoa suốt ngày cằn nhằn, anh Hoàng lại nổi đóa, đá thúng đụng nia. Nhưng anh chị cũng kịp yêu đương ra trò, kịp sinh được 2 đứa con, một đứa 3, một đứa 5 tuổi. Sau 2 lần lỡ có thai, đành bỏ, chị Hoa sớm biết đường đi thắt ống dẫn trứng, nếu không cũng “sản xuất” được đến nửa tiểu đội.
Ảnh minh họa
Ba ngày cãi nhau, năm ngày đánh đấm, sau nhiều lần thách thức nhau, chị Hoa đệ đơnly hôn. Ra tòa, Thẩm phán chưa kịp hỏi thì mạnh ai người đấy nói, kể tội nhau, còn xuýt đánh nhau ở Tòa, Thẩm phán chẳng hỏi thêm câu nào, đồng ý cho ly hôn ngay. Mỗi người nuôi 1 đứa con.
Tài sản duy nhất anh chị có là căn chung cư cũ có 40 m2. Hai anh chị thống nhất là ai có tiền thì “bù” cho người kia để lấy nhà. Nhưng tiền ăn còn chẳng đủ, lấy đâu ra mấy trăm triệu để bù. Hai anh chị cũng chẳng có nơi để đi nên thống nhất căng ri-đô giữa nhà. Anh bên ngoài, chị bên trong.
Nói là ly hôn, con lớn sống với bố nhưng chị Hoa thương con nên ngày ngày con vẫn ăn uống với mẹ. Nhiều lúc anh Hoàng đi làm về đói bụng, lại năn nỉ con gái “xúc trộm” cho bố bát cơm. Vậy là coi như ly hôn mà nhiều khi chị Hoa vẫn nuôi cả chồng con. Bù lại, chị Hoa hỏng xe, hỏng quạt đều quẳng sang cho anh Hoàng sửa.
Vì không phải vợ chồng nên hai bên có vẻ “nể” nhau hơn, cuộc sống chung êm ả, không đánh chửi nhau ầm ĩ như trước. Nhưng chỉ được một tháng thì anh Hoàng “bức xúc”, chẳng tìm được nơi để “giải tỏa”, trong khi chị Hoa có vẻ lại chú ý đến ăn mặc của mình hơn, nhìn có vẻ mát mẻ, tươi mát hơn xưa.
Video đang HOT
Trong một tối trời mưa, sấm chớp ì ùng, anh Hoàng dở mình đến mấy chục lần, bên kia chị Hoa cũng thở dài vài chục bận. Thế là anh Hoàng len lén vén ri-đô mò sang bên giường chị Hoa. Chị Hoa sợ con thức nên chỉ phản đối khe khẽ, đẩy nhè nhẹ, sau vài đợt khiêu khích của chồng cũ, chị Hoa đành “nằm im”.
Sáng ra hai anh chị lại “tỉnh bơ” như không, việc ai người nấy làm. Rồi quen mui, tối tối anh Hoàng lại vén ri-đô tìm sang, có lúc chị Hoa cũng chủ động “mời gọi”. Anh Hoàng cũng chịu khó đưa tiền cho vợ cũ nuôi con nhiều hơn. Chị Hoa cũng yên ổn làm ăn, có bạn bè rủ chung vốn “lướt” được mấy cái chung cư nên kiếm được vài trăm triệu. Hai bên đều thấy cuộc sống chung ổn thỏa, không cãi cọ, kinh tế dư dả hơn mà tối tối vẫn có người “ấm giường”, không hề có ý định đi đăng ký lại.
Sau hơn 3 năm năm “già nhân ngãi non vợ chồng”, chị Hoa gom góp tiền mua được một mảnh đất. Nhưng hôm đi giao tiền, chị Hoa lại bị ốm nên đưa tiền cho anh Hoàng đi mua. Đương nhiên giấy trắng mực đen người mua bán đất phải là anh Hoàng. Chị Hoa cũng nghĩ dù không đăng ký nhưng hai người vẫn là vợ chồng, không quan trọng ai đứng tên. Anh Hoàng cũng nói sẽ sớm “sang tên” đất trả chị.
Nhưng trong khi chị đang chờ anh Hoàng làm thủ tục “sang tên” thì anh Hoàng lại phải lòng một chị bán cá. Tình mới nên hai người xoắn xuýt lấy nhau. Chị Hoa không khó nhận ra khi thấy anh Hoàng tối tối không còn vén ri-đô mò sang giường mình. Chị rình và bắt gặp anh Hoàng dẫn người tình vào nhà nghỉ. Thế là chị Hoa bù lu bù loa, đánh ghen ngay giữa đường.
Nào ngờ, anh Hoàng đẩy chị ngã sấp xuống đất và sỗ sàng: “Tôi và cô ly hôn giấy trắng mực đen đã bốn năm, cô lấy tư cách gì đánh ghen?”.
Ừ, chị lấy tư cách gì đánh ghen?. Chả nhẽ nói là lấy tư cách của người “ly hôn mà vẫn ngủ với nhau” sao? Chị Hoa bẽ bàng, đòi đất. Nào ngờ, anh Hoàng đã bán mảnh đất ấy từ lúc nào.
Chị muốn đòi mà chẳng biết làm cách nào để đòi lại khi không hề có bằng chứng đã giao tiền cho anh ta. Chị phải làm thế nào đây?
Theo eva.vn
Chẳng lẽ chúng tôi lại ly hôn lần nữa?
Quyết định quay lại với chồng cũ của tôi là sai lầm lớn, niềm vui nhanh quên chứ niềm đau hằn sâu lắm.
Tôi tái hôn với người cũ sau bốn năm ở riêng. Mừng nhất là ba mẹ tôi, ông bà luôn lo lắng tôi làm mẹ đơn thân sẽ vất vả. Giờ còn trẻ không sao, mai kia về già một mình cô quạnh ốm đau ai lo. Mà lấy chồng mới thì liệu người mới có thương yêu con trai tôi không, hay lại dằn hắt đánh đập thằng bé. Bao nhiêu tấm gương trước mắt đó, để rồi ân hận.
Quay lại với chồng cũ, thứ gì cũng chung, đã hiểu nhau quá nên những vấn đề đó không còn gì đáng lo. Và đã một lần tan vỡ, đã một lần đau đớn thì cả hai sẽ biết nâng niu trân trọng hạnh phúc mới.
Ảnh minh họa
Nhưng người buồn nhất lại là con trai tôi, thằng bé lên mười, bắt đầu ương bướng khó dạy. Từ ngày ba nó về chung nhà, thằng bé không vui, ít nói chuyện, khác hẳn vẻ hồ hởi ngày trước khi hay tin chiều nay ba đến đón. Hóa ra thời gian đó, anh đưa con đi ăn những món nó thích, mua sách báo đồ chơi nó yêu cầu, có khi còn cho thêm tiền để con mua quà vặt. Nay về ở chung, vì gặp con thường xuyên nên anh không còn mua cho con những thứ như vậy nữa, có khi còn trách mắng thằng bé. Tôi nghe con trai làu bàu: "Sao không ở nguyên như trước đi!".
Tôi nói chuyện với chồng, không những không nhận ra mình đã làm hư con, anh còn quát tôi: "Thì tôi đang cải thiện tình hình nè. Ngày trước cô nuông chiều chăm bẵm nên nó hư, nay đang về quy củ nè!".
Ảnh minh họa
Anh cứ "nè" mà không biết mình anh tạo thói quen, mình anh xóa thói quen sao được, ít nhất phải nói chuyện với con rồi hai cha con cùng thực hiện. Tôi nói chuyện với con, nó sầm mặt: "Mẹ muốn ba về nên bênh ba, hết thương con!", tôi giật mình. Quả thật từ ngày anh về, tôi xao lãng với con hơn, tôi ỷ y là từ nay con đã có đủ cả bố cả mẹ, được cả hai để mắt chăm sóc, không người này thì có người kia, không còn cô độc như khi ở với mẹ. Tôi cũng mắc sai lầm như anh, cứ tưởng mình nghĩ tốt là được mà không chú ý đến cảm nhận của con.
Hóa ra không phải, khi có hai mẹ con, cơm nước xong là mẹ con vào phòng, con học bài mẹ đọc sách rồi chuyện trò, cùng nhau phơi đồ, gấp đồ, lau dọn rồi cùng nhau đi ngủ. Nay có ba, con phải vào phòng học một mình vì tôi còn bận dọn nhà giặt giũ, thêm người thêm việc. Có hai mẹ con thì sao cũng được, bẩn tí không chết, nay có anh tôi đâu dám để nhà một ngày không lau chùi... Con trai cứ thế bị bỏ quên.
Ảnh minh họa
Và chúng tôi bắt đầu có những bất hòa, cái sảy nảy cái ung, hôm nay khui chuyện hôm qua. Lý do khiến chúng tôi ly hôn nay lại trở về rõ nét, cả hai đều không quên được chuyện cũ, thường tổn thương nhau dù trước đó nói sẽ quên hết để làm lại. Nhưng quên sao được khi tôi biết trong bốn năm ấy, anh cặp với ba cô, còn chung sống với một người mấy tháng. Anh nói đàn ông tự do có gì cấm cản và "phản pháo" rằng tôi cũng đâu trong sạch gì khi cũng có người theo đuổi gần hai năm trời. Và vừa công kích đối phương, trong cơn giận dữ, chúng tôi còn nhắm vào những cô bồ, anh người yêu của đối phương với những dè bỉu mát mẻ...
Tệ hại hơn, ngày trước con trai còn nhỏ, nay con đã lớn, đã hiểu chuyện. Ông bà nội ngoại hai nhà chưa kịp mừng đã vội thở dài.
Ảnh minh họa
Cả tháng nay vợ chồng tôi không ai nói với ai câu nào. Đến bữa anh cũng không về ăn cơm, cũng không thèm báo. Tôi chán cũng chẳng nấu, dắt con đi ăn ngoài. Thằng bé trở nên im lìm ít nói, nhưng khi gặng hỏi thì nó nổi cáu giận dữ. Quyết định quay lại với chồng cũ của tôi là sai lầm lớn, niềm vui nhanh quên chứ niềm đau hằn sâu lắm.
Chẳng nhẽ, chúng tôi lại ly hôn lần nữa?
Minh Thảo
Theo phunuonline.com.vn
Mất chồng, còn cha "Con cất đi để dành nuôi dạy con. Con về làm dâu khổ cực nhiều. Ba nhu nhược nhưng khâm phục nghị lực của con. Giá như hồi trẻ ba cũng có được quyết tâm như con. Giờ ba già rồi, thôi thì...". Về làm dâu, chị thấy ba chồng là người hiền lành ít nói, suốt ngày ông chỉ quanh quẩn với...