Ly hôn bằng được cô vợ quê mùa, nghèo rách nát, thất kinh khi chưa đầy 5 năm sau gặp lại
Ly hôn được cô vợ quê mùa, nghèo rách nát ấy, cứ tưởng làm sao. 5 năm sau gặp lại, tôi mới thất kinh khi nhìn thấy chủ nợ của mình không ai khác mà chính là cô vợ quê mùa ngày nào.
Tôi đã nhất quyết ly hôn cô vợ. (Ảnh minh họa)
Tôi là chàng trai công tử đào hoa, nhiều tiền, gia đình có bề thế chẳng thua kém ai ở cái đất Hà Nội. Nói sơ qua như vậy là đủ hiểu gia đình tôi khấm khá đến mức nào.
Tôi yêu em, 1 cô gái sống ở vùng quê nghèo lên thủ đô học tập. Tôi yêu thương cái sự hiền dịu, nhẹ nhàng, chân thật đó của cô gái thôn quê. Rồi hàng ngày tôi đều theo em đến lớp, có em ở trường thì tôi cũng sẽ có mặt. Em là sinh viên cùng trường tôi, cũng chính vì thế mà tôi tiếp cận em khá dễ dàng. Rồi tôi cuối cùng tôi cũng cưa cẩm được cô gái đó rồi lấy em về làm vợ.
Nhưng rồi sống với nhau tôi mới hiểu, em hiền lành, em không biết nhiều thứ và cuộc sống của tôi và em bắt đầu lệch nhau, chúng tôi không có cùng chung chí hướng, càng không thể hòa hợp được cái cuộc sống quê mùa của em và của tôi vào với nhau được.
Ngày đó, cưới em về, tôi vẫn cảm thấy vui vẻ khi cưới được cô vợ ngoan ngoãn, hiền lành về. Vậy mà còn chưa đầy nửa năm chung sống, tôi đã chán ngán em đến tận cổ. Không chỉ vì sự tiết kiệm của em mà còn vì em quê mùa không chịu nổi. Dù tôi có cố gắng cho em xem nhiều tạp chí thời trang hay dẫn em đến những cửa hàng quần áo thời thượng thì phong cách của em vẫn quê mùa chẳng thay đổi.
Có hôm bạn tôi đến chơi thấy em đang hì hục lau nhà, mặc cái quần hoa, nó cười khẩy: “Mày có đứa ô sin trẻ thế, ra gì phết, hôm nào cho tao mượn dùng”. Tôi vừa tức vì thằng bạn vô duyên vừa bực mình vì em biết nhà có khách mà không có ý tứ chút nào.
Em mang bầu sau cưới được nửa năm, cũng chính cái lúc tôi cảm thấy ghét bỏ em hơn cả. Em luộm thuộm 1 cách quá đáng, tôi có nói, có dặn dò em nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy nên lại thôi. Rồi em sinh con, đứa con gái đầu lòng. Sống với em thấm thoắt đã gần năm, khi đó con gái tôi cũng đã 1 tuổi. Tôi ly hôn, nhất quyết ly hôn bằng được em. Tôi đã tìm được cho mình cô nhân tình xinh đẹp và quyến rũ hơn em rất nhiều, chẳng có lý do gì tôi phải cố chịu đựng người không cùng đẳng cấp như em sống trong nhà mình nữa.
Video đang HOT
Nào ngờ ly hôn em xong chưa lâu thì công ty bố tôi phá sản, tất cả đều bị đem đi cầm cố, gia đình tôi sắp phải ra đường ở. Tôi cảm thấy cuộc đời mình vô cùng đen tối, gia đình thì kiệt quệ tài chính, vừa ly hôn, nhân tình thì bỏ đi. Những tháng ngày đen tối nhất cuộc đời tôi mới bắt đầu, lúc này tôi nghĩ đến em. Nhưng tôi không còn có thời gian để đi tìm em nữa, vì tôi phải chật vật để lo cho gia đình, để trả nợ, còng lưng lên trả từng khoản nợ cho bố, nếu không ông sẽ bị tống tù.
Cứ nghĩ cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại người vợ cũ nữa, nhưng tôi gặp lại em trong 1 hoàn cảnh thật trớ trêu. 5 năm sau, tôi vẫn đang còng lưng lên trả nợ.
Vậy mà tôi gặp lại em trong hoàn cảnh không ngờ, em xuất hiện với tư cách là chủ nợ của tôi. Số tiền gần 2 tỷ đó em nói với tôi rằng sẽ không lấy lãi, hãy cứ trả dần để còn dành tiền lo cho bố mẹ. Tôi không biết em đang thương hại tôi hay muốn dạy cho tôi bài học bằng 1 cách khôn khéo đến thế. Nhưng rồi, tôi cũng không thể thắc mắc hơn, nhìn em vẫn hiền lành như thế nhưng giờ lại trở thành chủ nợ của mình khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng.
Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra mỗi tháng tôi đưa tiền em đi chợ, em đều dành lại được quá nửa. Trong khi đó bữa nào cũng đủ món, đủ dưỡng chất. Em không tiêu hoang phí mà lại dành dụm số tiền đó, sau rồi em được 1 người anh họ cũng thuộc hạng giang hồ thương tình giúp đỡ và mở lên 1 cơ sở vay nặng lãi thế này.
Tôi đã trở thành con nợ của người vợ cũ quê mùa, rách nát đó như thế. Nghĩ mà tủi nhục, cay đắng, đúng là đời không biết được ngày mai sẽ ra sao. Tôi chỉ hối hận duy nhất 1 điều rằng mình đã không đối xử tốt với em hơn. Và thầm nghĩ giá như ngày đó mình không đánh mất 1 người phụ nữ hiền thảo như thế, nhưng giờ thì mọi thứ đã quá muộn, tôi trở về căn nhà hiu quạnh càng nghĩ càng thấy cuộc đời mình tăm tối.
Theo blogtamsu
Thất kinh đọc dòng tin nhắn đòi đưa đi vá trinh của người cũ
Cô ta nhắn tin thế này: 'Dù sao anh cũng là người đầu tiên phá đời em. Muốn chia tay thì đưa em đi vá trinh lại đi để em còn lấy chồng'.
Tôi năm nay đã 26 tuổi, cái tuổi có thể lập gia đình được. Nhưng sự ám ảnh từ mối tình đầu khiến tôi khó khăn trong việc yêu thêm lần nữa. Nói thẳng ra, tôi bị ám ảnh bởi cách suy nghĩ và cả cái 'màng trinh' của con gái thời nay.
Tôi yêu Ngọc khi tôi 24 tuổi, khi đó tôi đã đi làm trong một công ty nước ngoài, lương khá cao. Ngọc nhỏ hơn tôi 5 tuổi, khi đó còn đang là sinh viên năm 2. Ấn tượng đầu tiên về Ngọc là một cô gái hiền lành, dịu dàng, đúng chất 'thôn quê'.
Vì hoàn cảnh gia đình nên vừa học, Ngọc vừa đi làm phụ bếp cho một nhà hàng. Thương bạn gái vất vả, tôi bảo cô ấy nghỉ, học phí và mọi chi phí sinh hoạt cứ để tôi lo cho. Cứ thế, tôi chi tiền cho cô ấy không thiếu thứ gì. Thậm chí, tôi còn thuê nguyên một phòng trọ riêng để tiện ghé đến mỗi khi muốn mà không bị dòm ngó.
Theo lẽ tự nhiên, Ngọc cũng đền đáp tôi bằng sự quý giá nhất của cô ấy: trinh tiết. Trước khi yêu Ngọc, tôi cũng từng chơi bời với vài cô gái khác nhưng chưa bao giờ được là người đàn ông đầu tiên của họ. Vì thế, khi nhìn thấy những vệt máu hồng trên ga giường sau đêm đầu tiên, tôi đã rất hãnh diện.
Ảnh minh họa
Sau đêm đó, tôi trân trọng và yêu thương bạn gái nhiều hơn. Thậm chí, tôi còn dẫn cô ấy về giới thiệu và dự định cưới ngay khi Ngọc ra trường. Bố mẹ tôi cũng thương Ngọc nên quan tâm hỏi thăm nhiều.
Tôi thuộc kiểu chơi bời nhưng một khi yêu ai là yêu sâu sắc. Tôi chăm Ngọc như chăm con gái, chiều cô ấy không tiếc một thứ gì. Cứ đinh ninh trước sau gì cũng là vợ mình nên tôi đâu lo nghĩ nhiều.
Cho đến khi vô tình nhìn thấy Ngọc phản bội mình, tôi mới sáng mắt ra.
Hôm đó là sinh nhật Ngọc, tôi nói dối cô ấy là đi công tác để tạo bất ngờ. Nghe xong, Ngọc khóc ló trách móc đủ kiểu, tôi vẫn quyết không hủy chuyến đi đó. Rồi tối, tôi bí mật đến phòng trọ với một bó hồng to và một chiếc nhẫn vàng.
Nhưng đến nơi, Ngọc không có ở nhà. Tôi cứ tưởng em đi chơi cùng bạn cho đỡ buồn nên mở cửa vào nhà rồi cất giày đi. Tôi định bụng sẽ núp ở trong tủ quần áo, đợi cô ấy về rồi tôi nhảy ra, để khiến cô ấy giật mình bất ngờ.
Nhưng tôi đợi mãi gần 10 giờ đêm, Ngọc mới về. Ngạc nhiên hơn, cô ấy không đi một mình mà đi cùng một người đàn ông nữa.
'Úi dào, anh ta đi công tác rồi thì sợ gì anh. Đến đây với em nào. Tối nay chúng ta cứ thoải mái mà không lo sợ gì nữa hết nhé... Anh thừa biết em không yêu anh ta mà. Nhưng anh ta có tiền. Nếu không thử hỏi tiền đâu em lo cho anh. Đợi ra trường, anh ta lo việc cho em xong, em đá anh ta đi rồi chúng mình dọn đến ở với nhau cho đường hoàng'.
Nấp trong tủ, những lời tôi nghe được từ Ngọc không sót một lời nào. Quá bất ngờ, thất vọng và đau đớn, sau bao nhiêu yêu thương, tôi nhận ra mình chỉ là cái mỏ cho bạn gái đào để 'nuôi trai' mà thôi.
Ảnh minh họa
Khi hai người bọn họ vồ vập ôm lấy nhau, ân ái ngay trên chiếc giường tôi mua cho cô ta. Tôi đã đạp tung cửa tủ và bước ra.
Khỏi phải nói, sự xuất hiện bất ngờ của tôi khiến Ngọc và gã đàn ông kia hoảng sợ thế nào. Ngọc tái mét, run rẩy, còn gã kia thì vội vã bỏ chạy.
Tôi cười mỉa rồi vứt bó hoa vào người Ngọc, sau đó đi về thẳng. Suốt đêm, Ngọc gọi điện rồi nhắn tin cầu xin tôi tha thứ. Nhưng tôi đâu phải gã điên mà có thể tha thứ được. Tôi cũng không muốn mắng chửi cô ta cho tốn 'nước bọt' vì cô ta còn không xứng để bị tôi mắng nữa.
Vậy mà, sau cả tuần tôi cạch mặt, cô ta lại nhắn tin thế này: 'Dù sao anh cũng là người đầu tiên phá đời em. Muốn chia tay thì đưa em đi vá trinh lại đi để em còn lấy chồng'. Quả thật, tôi sốc tận óc khi đọc dòng tin trơ trẽn ấy.
Quá tức, tôi gửi luôn video hôm đó quay được qua máy cô ta. Từ đó, cô ta mới để cho tôi yên. Nhưng tôi cũng mất hết niềm tin với con gái thời nay, sao trục lợi giả dối vậy chứ?
Theo Afamily
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thất kinh khi thấy người chồng sắp sửa ly hôn đang nhẹ nhàng... Tới nửa đêm thì tôi tỉnh giấc vì thấy lành lạnh, rõ ràng là trước khi đi ngủ đã đắp chăn rồi mà. Tôi vội quờ tay tìm cái chăn thì giật bắn mình vì cái quần của mình hình như đang bị ai kéo xuống. Có chồng cũng như không thì làm mẹ đơn thân còn sung sướng hơn tôi quyết định...