Lý giải vì sao học cao vẫn… ế
Nhiều bằng cấp đàn ông sợ đấy! Nên chị em đừng có dại mà học quá nhiều khi chồng mình còn thua xa mình về học thức.
Đàn ông rất ưa những người phụ nữ nhanh nhẹn thông minh, nhưng với nhưng người học quá cao, họ thật sự ái ngại. Nhất là những người mà họ có ý định tìm hiểu, lấy về làm vợ. Đàn ông thường rất sợ mình bị thua kém vợ, họ sợ những người phụ nữ giỏi hơn mình, sợ vợ kiếm tiền được nhiều hơn mình và sợ người khác gièm pha rằng, họ chỉ là thằng chồng bám váy vợ hay ngửa tay xin tiền vợ. Cũng có thể, họ sợ xét về trình độ, mình thua vợ một bậc rồi vợ về nhà làm &’thầy cãi’ của chồng.
Nói chung, với phụ nữ, cái gì cũng chỉ nên vừa phải. Hoặc là khi đã giỏi rồi, hãy lấy một người đàn ông hơn mình, hơn cả về trình độ và cách làm việc, kiếm tiền. Có như thế thì may ra gia đình mới hạnh phúc. Rất nhiều gia đình tan nát vì chuyện vợ giỏi hơn chồng, vì chuyện vợ học cao hơn chồng dù rằng trước đó, họ cũng đã từng yêu nhau tha thiết, từng hiểu và rất trân trọng nhau. Nhưng sống với nhau rồi nảy sinh nhiều vấn đề, thời thế thay đổi và con người cũng dần có những nhận thức khác nhất là khi thiên hạ lắm lời gièm pha…
Cô bạn tôi đang đi nước ngoài học tiến sĩ. Trước khi đi, nhiều bạn bè tham gia với cô ấy, họ bảo, một là lấy chồng xong rồi hãy đi, hai là ở nhà lấy chồng rồi sinh con. Vì năm nay cô ấy đã 29 tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung để mà đi mấy năm nữa học ở xứ người rồi mới tính tới chuyện lập gia đình. Giá như cô ấy còn trẻ thì không nói làm gì, nhưng học được tới trình độ tiến sĩ, 29 tuổi đã là quá trẻ rồi.
Sau này về, 3 năm nữa mà chưa có người yêu, liệu rồi việc tìm kiếm một nửa có dễ không. Mà nếu tìm được thì lúc, việc sinh con thật sự cũng hơi muộn màng. (ảnh minh họa)
Đàn bà con gái quan trọng nhất vẫn là gia đình, là một người chồng để mình dựa vào và có một đứa con là ít nhất. 29 tuổi vẫn còn bôn ba thì đến bao giờ mới ổn định được. Không nhưng thế, bố mẹ cô ấy cũng chưa có cháu nội ngoại, cô ấy là chị cả trong nhà nên ai cũng mong ngóng con gái lấy chồng. Sau này về, 3 năm nữa mà chưa có người yêu, liệu rồi việc tìm kiếm một nửa có dễ không. Mà nếu tìm được thì lúc, việc sinh con thật sự cũng hơi muộn màng.
Video đang HOT
Thế mà cô ấy vẫn quyết đi trong khi bạn bè cũng đã yên bề gia thất, con cái đầy rồi. Bây giờ, nhìn bạn bè đi lấy chồng, có con có cái hết, cô ấy cũng chạnh lòng. Nhưng đi con đường đó, cô ấy chấp nhận phải tạm gác lại chuyện chồng con. Nói chung, phụ nữ nếu không có mục đích rõ ràng thì không nên học quá cao làm gì. Và đôi khi cũng nên biết chừng mực về chuyện học thức. Công việc đòi hỏi phải vậy thì mới nên, hoặc là cũng nên có một gia đình rồi tính chuyện tiến thân sau, tùy vào điều kiện của người chồng. Một người chồng đã lo được kinh tế gia đình tốt rồi thì người vợ cũng nên vừa phải, không cần phải kiếm quá nhiều, chỉ cần kiếm đủ chi tiêu hoặc ít ra không phải ngửa tay xin tiền chồng, bình đẳng về kinh tế.
Bi kịch của nhiều gia đình có vợ giỏi hơn chồng là li dị, nhiều người chồng không chịu được cảnh vợ huênh hoang kiếm tiền giỏi nên đã tự tan rã gia đình. Nhiều người còn không chịu được điều tiếng của thiên hạ, cảm thấy hèn và anh ta tự từ bỏ cuộc sống của mình. Nếu vợ làm tiến sĩ mà chồng chỉ là học viên trung cấp thì thật sự, có ai mà không nghĩ? Một sự so sánh quá khập khiễng về trình độ. Hai người đó mà lấy nhau thì sao tránh khỏi lời của thiên hạ?
Đàn ông sẽ không lấy một người quá tài, chức quyền vì họ nghĩ, người phụ nữ như thế thiếu gì người yêu, không dành cho mình. (Ảnh minh họa)
Nếu đã lấy nhau rồi, người vợ nên biết nhìn người chồng của mình mà tiến thân. Không phải là chồng không làm được tiền nhiều thì mình cũng không dám, chỉ là về việc học thức, phụ nữ nên biết tế nhị nhìn chồng mình. Người nào ham bằng cấp, ham trình độ quá sẽ khiến gia đình bị lung lay.
Bà chị tôi cũng chia tay chồng chỉ vì lý do chị ấy học quá cao, còn chồng thì ít học. Chị này là giảng viên đại học, còn anh này là sửa xe. Họ yêu nhau từ thời chị này còn chưa là sinh viên, bao nhiêu năm vẫn cưới nhau. Nhưng cuộc sống như vậy, hàng xóm dị nghị, vợ thì học cao, thạc sĩ, thế nên họ xích mích, khó chịu. Người chồng cảm thấy mình hèn kém, người ta chê bai khiến anh mệt mỏi và họ chia tay.
Vậy đó, với những người phụ nữ lắm bằng cấp, đàn ông rất sợ. Ví như, đàn ông sẽ không thích tán những chị em đã là tiến sĩ nếu như họ không ngang trình độ hoặc không hơn, hay họ không giỏi kiếm tiền. Đàn ông sẽ không lấy một người quá tài, chức quyền vì họ nghĩ, người phụ nữ như thế thiếu gì người yêu, không dành cho mình.
Đó là đôi điều tâm sự, chia sẻ với chị em. Mong chị em hiểu và tìm được câu trả lời vì sao mình học cao, có công việc tốt, tài giỏi mà vẫn… ế?
Theo VNE
30 tuổi, bỏ người yêu tôi vẫn vui như Tết
Tôi chẳng sợ gì, chẳng lo lắng như mấy chị em bảo, 30 tuổi mà người yêu bỏ thì còn lấy ai. Bởi với tôi, cái tuổi 30 là cái tuổi đẹp đẽ, thơ mộng của đời người con gái.
Ở tuổi ấy, phụ nữ chín muồi hơn, chững chạc hơn và cũng đằm thắm hơn. Đừng ai bảo 30 là ế, 30 mới dịu dàng, 30 mới có cái chất của đàn bà, của người từng trải đời và mới là người am hiểu cuộc sống, có nhiều vốn sống hơn.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lấy chồng trước tuổi 30. Nhưng khi gặp anh, người đàn ông rất nhiệt tình, chân thành và tốt bụng, anh đã khiến trái tim tôi rung động. Những lời lẽ yêu đương, những câu nói ngọt ngào và cả vẻ từng trải của anh đã khiến trái tim tôi gục ngã. Tôi được anh chiều chuộng, được anh lý giải cho nghe rất nhiều điều mà trước giờ tôi chưa hiểu lắm. Tôi cảm nhận anh giống như người anh, người thầy và là người yêu.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. Anh hiểu biết nhiều lĩnh vực, anh cũng cho tôi những câu giải thích rất hay, kiểu khoa học và khôi hài. Người con gái như tôi cần những người đàn ông như vậy, vì khi họ ở bên cạnh mình, mình thấy được yêu thương, an tâm và cảm thấy bình yên rất nhiều.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ tôi yêu anh ít hơn là yêu trí tuệ, sự thông ming mà nhí nhảnh của anh. (ảnh minh họa)
Khi chúng tôi qua lại với nhau, tôi nghĩ, mình sẽ phá vỡ quy luật, sẽ tìm một người đàn ông như anh để lấy làm chồng. Thôi thì cũng gần 30, lấy anh cũng được. Người như anh sẽ che chở cho mình, cho mình thực hiện những công việc mình muốn làm. Nhưng không, đùng một cái, chúng tôi chia tay nhau vì lý do anh phải đi nước ngoài tu nghiệp.
Trời ạ, bạn bè nhìn tôi bằng con mắt thương hại, họ hàng thì cảm thông. Người ta thi nhau mối lái cho tôi với hi vọng vớt vát cho nhanh vì ở cái tuổi này thì họ cho là tôi ế rồi. Bây giờ yêu nhau tính chuyện cưới xin mà đùng một cái người yêu bỏ đi nước ngoài thì còn gì nữa. Chờ làm sao được khi đã 30, cũng còn yêu ai được nữa khi đã già. Nên là, họ hàng phải mối thôi, phải làm sao để tôi có cơ hội tốt nhất, phải làm sao cho tôi lấy được chồng, dù là 1 tháng, 2 tháng, hay 3-4 tháng.
Nếu mà một cuộc hôn nhân lại được tính nhanh như thế thì lạ quá. Yêu 1 năm còn chưa hiểu gì về nhau, đằng này, khi cảm xúc về mối tình kia còn chưa dứt lại đi yêu và cưới người khác chỉ trong vòng vài tháng, ai chứ tôi thì không làm được. Tôi từ chối tất cả những cuộc tình như vậy, từ chối những người muốn mối lái cho tôi.
Hỡi những chị em tuổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi... (ảnh minh họa)
Họ bảo tôi bị điên, còn chờ đợi gì nữa. Tôi đâu có nói là mình chờ đợi. Tôi chỉ muốn nói là, mình sẽ sống độc thân, hoặc sẽ chờ chàng hoàng tử khác đến nữa. Với họ, con gái sắp 30 là ế, nhưng với tôi, tình còn dài. Tôi không thể ế chỉ bởi tâm hồn tôi thấy mình còn tươi trẻ. Tôi nghĩ, mình còn quá nhiều cơ hội để tìm người khác, để yêu đời hơn, sao phải buồn. 30 nhưng bạn sống lạc quan, vui vẻ còn gấp cả ngàn lần những cô gái mới ngoài 20 mà suốt ngày u mê chuyện lấy chồng. Tôi quan điểm rõ ràng, lấy chồng phải là người mình yêu và khi nào mình thích. Hãy sống, hãy đi đâu đó, du lịch hoặc là làm những việc mình thích hết đi, rồi tới 30 hoặc ngoài 30 thì cưới. Đừng vội vàng vì hôn nhân không dành cho những người nóng vội. Nóng vội rồi chẳng ích lời gì đâu. Rồi tình yêu cũng sẽ cạn nên phải tìm hiểu kĩ, phải yêu nhau sâu sắc, phải gắn kết yêu thương thì mới tính chuyện cưới nhau.
Hỡi những chị em tuổi 30, đừng sợ, đừng buồn, hãy là chính mình rồi nửa kia thế nào cũng tìm đến. Chỉ là ngày 1, ngày 2 mà thôi...
Theo VNE
30 tuổi, "không ma nào rước" Năm 22 tuổi, tôi nhận được thiệp hồng của một người bạn thân, tôi há hốc miệng và gào lên: "Trời ơi, mi điên à mà sao tuổi này đã lấy chồng?..." ... Đừng có lấy chồng sớm vậy, không sung sướng gì đâu, dại quá. Tội gì phải đeo gông vào cổ. Lấy chồng rồi là coi như chấm hết, đừng nông...