Lương tháng vài chục triệu mà đưa vợ có mấy chục ngàn đi chợ
Lương chồng tôi tháng hơn nghìn đô nhưng anh chỉ đưa cho vợ mỗi lần 200-300 nghìn để đi chợ. Ấy thế mà anh mở miệng ra cứ tự vỗ ngực khen mình giỏi, mình tài.
Từ ngày tôi xin nghỉ việc ở nhà chăm con, vợ chồng tôi liên tục cãi nhau. Phần lớn là do việc chi tiêu ăn uống, các khoản khác trong gia đình. Cũng bởi, chồng tôi cậy anh ấy là “lao động chính” còn tôi và các con là “mấy cái miệng chờ ăn” nên cho mình quyền quát mắng, chủ chi trong gia đình.
Nhiều người nhìn vào thì tấm tắc khen tôi lấy được chồng kiếm ra tiề.n. Cũng bởi đi đâu gặp ai, anh cũng khoe anh làm công ty liên doanh này nọ tháng kiếm mấy chục triệu/tháng. Còn khi nhắc tới vợ anh kêu lên “Úi xời, vợ con em cho ở nhà tất, em nuôi chứ còn ai”. Anh nói vậy mà chẳng cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ tí nào, cũng bởi anh mỗi tháng đưa cho vợ vỏn vẹn vài triệu tiề.n. Mà mỗi lần đưa anh chỉ vỏn vẹn vài trăm, thậm chí vài chục ngàn đồng.
Phải nói rằng chồng tôi là người tằn tiện, ki bo với vợ con hết mức (Ảnh minh họa).
Tôi nói chẳng hề oan cho anh một chút nào, cũng bởi từ ngày tôi ở nhà, tính tới nay cũng đã được gần 3 năm. Trong 3 năm đó, anh chưa hề đưa cho tôi thêm một khoản nào ngoài tiề.n ăn uống hàng ngày. Đến nỗi những bộ quần áo tôi mặc cũng là quần áo từ ngày tôi còn đi làm, thậm chí quần áo từ thời sinh viên tôi cũng phải đem ra để mặc tạm bợ.
Còn tiề.n đi chợ, mỗi lần anh chỉ đưa tôi 300 – 500 nghìn, hết anh lại đưa tiếp lần khác. Nhiều khi tôi muốn mua thêm cái này cái kia cho con ăn anh lại kêu lên “Lại hết tiề.n à? Mà mua gì để đấy, chiều tôi xem chỗ nào rẻ hơn tôi mua cho”. Anh nói vậy, chiều anh mua thật nhưng anh vẫn cứ kêu, chỗ này rẻ hơn chỗ kia hẳn 1000 đồng”.
Video đang HOT
Thậm chí quần áo con tôi mặc, toàn hàng xả, hàng siêu giảm giá mà anh đã mua chuẩn bị từ trước. Con tôi hiện tại đứa lớn 5 tuổ.i, đứa nhỏ mới hơn 1 tuổ.i, nhưng quần áo anh toàn mua rộng thùng thình lớn hơn vài tuổ.i với lý do “Mặc thế cho thoải mái, lớn lên còn mặc nữa không thì chẳng mấy chốc lại mua quần áo mới. Tốn kém lắm”.
Nhiều lúc tôi cảm thấy vô cùng chán nản, chẳng ngờ trên đời lại có người như chồng tôi “Ăn no, lo xa” cái gì cũng tính trước cả mấy bước. Ngay cả chuyện ăn gì hôm nay, hôm sau anh đã nhẩm hết rồi, sáng mai đọc vanh vách cho vợ phải mua như thế. Tôi chán, tôi muốn đi làm thì anh ta lại ngăn cản bảo tôi con thứ hai đi học tôi mới được đi làm trở lại, còn hiện tại tôi cứ phải ở nhà đã.
Tuy thế, chồng tôi lại thuộc diện “khôn nhà dại chợ” mọi người ạ! Với vợ con tằn tiện là thế, nhưng đi ra ngoài ai cũng khen chồng tôi thoải mái, anh với người ta có thể mời nhau bữa cơm, cốc bia mà chẳng tiếc, nhưng với vợ con thì còn lâu. Chưa bao giờ anh dẫn chúng tôi đi ăn nhà hàng, thậm chí từ ngày cưới anh tôi còn chẳng được bước chân vào cái siêu thị nào cả.
Khi tôi nói anh trừng mắt, gân cổ cãi “Người ta là mối làm ăn của tôi. Tôi có mời một vài bữa thì đã sao, mẹ con các cô giúp được gì tôi, có cho tôi hợp đồng, hay chữ ký để kiếm ra tiề.n không? Biết thân phận thì im mà hưởng thụ nhé. Cấm có bép xép cái mồm rồi nhịn đói hết cả lũ”.
Ấy thế mà khi tôi nấu anh ăn anh kêu “Đồ tươi thế, rẻ thế mà cô chế biến không ra cái gì cả” (Ảnh minh họa).
Rõ ràng anh biết, anh hiểu vợ vất vả chăm con nhỏ, đủ các khoản chi tiêu, nhưng anh vẫn cố tình để như vậy. Khi tôi khóc anh đậ.p bàn ghế “Tôi làm thế là muốn vợ con hiểu được sự vất vả của người chồng. Cô còn kêu thì từ nay tôi tự đi chợ lấy, chẳng cần đến cô nữa”. Anh nói vậy, anh làm thật. Từ hôm đó, sáng sáng anh đi chợ tôi chỉ việc nấu ăn. Nhưng nói thật đồ anh mua toàn đồ chẳng ngon, cá ươn, thịt thối thậm chí là rau của ngày hôm qua…
Ấy thế mà khi tôi nấu anh ăn anh kêu “Đồ tươi thế, rẻ thế mà cô chế biến không ra cái gì cả. Nấu nướng thế này thì chỉ vứt đi. Đúng là đàn và vụng thối vụng nát, thế này mà ngày xưa tôi cũng lấy cô được. Coi như tôi mù vậy..”. Anh nói rồi bỏ vào phòng ngủ khóa trái cửa nằm, mặc mẹ con tôi gọi, khóc lóc.
Tới nước này tôi hoàn toàn chán anh, tôi thật sự chỉ muốn li dị cho xong, chứ sống cùng người chồng như vậy tôi thật sự mệt mỏi lắm. Tới thời điểm này tôi vẫn gọi anh là chồng cũng bởi hai đứa con tôi thơ dại, tôi cần anh ta, cần cho chúng có một người cha theo đúng nghĩa “hợp pháp”.
Theo Blogtamsu
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuố.c trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi l.y hô.n với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổ.i, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuố.c, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn l.y hô.n thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...