Luống cuống, chồng tôi nhét bao cao su vào ngực… ôsin
Thấy tôi xô cửa xông vào, anh giật bắn mình, luống cuống nhét vội chiếc bao cao su vào áo ngực con bé ô sin đang nằm thưỡn trên giường…
Thật chẳng ngờ, con bé ôsin chỉ biết cắm mặt vào việc nhà lại dụ được chồng tôi lên giường. Ảnh minh họa.
Từ thời sinh viên, chồng tôi đã nổi tiếng sát gái. Đức đào hoa tới mức cô bán hàng ở căng tin cũng phải mê mệt. Mấy đứa bạn cùng phòng tôi kháo nhau, anh ta từng sàm sỡ một chị khóa trên ngay giữa sân trường, nên bị xơi vài cú tát trời giáng trước sự chứng kiến của bao người. Hồi ấy, tôi chúa ghét hạng đàn ông ong bướm như anh, chỉ cần trông thấy mặt là đã muốn tránh. Khổ nỗi, “ghét của nào trời trao của ấy”, tôi và Đức tuy học khác lớp nhưng lại là đồng hương, thậm chí hai nhà gần nhau tới mức nhà này hắng hơi nhà kia chắc cũng nghe thấy.
Video đang HOT
Tôi là một hoa khôi của lớp, đương nhiên không tránh khỏi ánh mắt dòm ngó của Đức. Nhiều hôm, đi dạy thêm về muộn, tôi bị anh ta chặn ngay tại cổng ký túc, tán tỉnh lăng nhăng. Dù đeo bám dai dẳng một thời gian, nhưng bị tôi lạnh nhạt, Đức đâm ra chán nản rồi cũng bỏ cuộc. Tới khi ra trường, tôi cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại gã đào hoa ấy nữa, nhưng số phận run rủi thế nào Đức lại làm cùng tập đoàn với tôi. Trông anh ta trưởng thành và có phần chín chắn hơn nhiều. Nhìn vẻ bề ngoài ấy, các cô gái trong cơ quan đều liêu xiêu rung động.
Trông thấy tôi, Đức chủ động chào hỏi rồi giới thiệu với đồng nghiệp rằng tôi là bạn học thời sinh viên. Ngày đầu tiên đi làm của tôi khá suôn sẻ, trừ mỗi chuyện gặp lại “của nợ” một thời.
Tôi và Đức làm việc tại hai bộ phận khác nhau. Tôi phụ trách nhân sự, còn anh ta chạy ngược chạy xuôi bên phòng marketing. Dần dà, thành kiến của tôi về Đức cũng giảm đi phần nhiều, bởi anh ta thực sự đã trưởng thành và đàng hoàng hơn hẳn. Tại cơ quan, tôi chưa một lần chứng kiến cảnh Đức trêu ghẹo, bông đùa nữ đồng nghiệp, càng không có chuyện người khác than phiền về thói xấu của anh ta. Có lẽ, môi trường làm việc nghiêm túc đã làm thay đổi bản chất con người.
Đức thường đợi tôi tại sảnh lớn rồi cùng nhau ra về sau giờ tan sở. Nhiều lần, chúng tôi rủ nhau đi ăn và hát karaoke cùng đồng nghiệp, rồi dần dà tách ra đi riêng. Cho tới một hôm, Đức chủ động mời tôi ăn tối và hóng mát bên hồ. Lúc cả hai đang sánh bước đi dạo, anh nắm vội tay tôi rồi nói lời tỏ tình. Tôi ngượng ngùng và hạnh phúc. Ngay trong phút ấy, tôi biết mình cũng đã yêu anh.
Chúng tôi tìm hiểu thêm hai năm rồi tiến tới hôn nhân. Tôi yêu Đức chỉ vì con người anh hiện tại. Mong sao quãng thời gian quá khứ chẳng bao giờ tồn tại, để chồng trong mắt tôi là một nười đàn ông toàn diện. Lấy nhau chừng nửa năm, chúng tôi quyết định thuê ôsin để dành nhiều thời gian cho công việc. Tôi muốn về quê thuê một người trung tuổi cho an tâm, nhưng Đức thì nằng nặc đòi nhờ trung tâm môi giới việc làm tìm giúp. Thì đành vậy, tôi cũng chẳng thừa thời gian để bận tâm những chuyện lặt vặt. Xem đi xét lại, cuối cùng chồng tôi ưng mỗi cô ôsin tuổi còn mơn mởn, mới tròn 19 tuổi. Con bé trông mập mạp, khỏe khoắn, lại nhanh mồm khéo miệng. Thuê được nó chăm chút việc nhà, tôi cũng an tâm phần nào.
Từ hồi có ôsin, tôi đâm ra rảnh rang hơn nhiều. Sau giờ tan sở, tôi thường tới phòng tập thẩm mỹ, ở lỳ tới tận 7 giờ mới mò về ăn cơm. Chồng tôi thì tennis với đồng nghiệp, nhưng thường về sớm hơn vợ. Có hôm tôi lạch cạch mở cửa đã thấy anh ăn xong, đang ngồi vắt vẻo buôn chuyện với ôsin trong phòng khách. Nhìn chủ tớ thân mật như vậy, tôi cũng đâm lo, nên từ hôm ấy đâm ra cảnh giác hơn nhiều.
Con bé làm độ nửa năm thì tôi có tin vui. Vậy là ngoài việc dọn dẹp nhà cửa, nó kiêm thêm nhiệm vụ hầu hạ bà bầu. Nhiều lúc, tôi sai việc này việc nọ, nó khó chịu ra mặt. Cũng lạ cái thói đời, mất tiền thuê ôsin mà vẫn phải nịnh nọt, cưng nựng như ông hoàng bà chúa, đúng là cuộc sống hiện đại đảo lộn nhiều chiều. Tôi dù không ưng tính nết bướng bỉnh của con bé, nhưng nó là đứa biết việc nên cũng chẳng muốn thải.
Chuyện sẽ chỉ là vặt vãnh nếu tôi không “bắt tận tay, day tận trán” cảnh hú hí của chồng tôi với nó. Cuối tuần vừa rồi, tôi một mình đi khám thai vì chồng viện lý do bận đá bóng cùng cơ quan. Tôi cũng chẳng buồn kiểm tra xem thực hư thế nào, vì tâm trí tôi giờ đã dồn hết cho cục cưng trong bụng. Phòng khám đông nghẹt, xếp hàng mệt mỏi từ một giờ chiều, đợi dài cổ tới 5 giờ mới tới lượt khám và làm xét nghiệm.
Tôi phờ phạc trở về nhà lúc gần 7 giờ. Thật lạ, Đức bảo đi đá bóng nhưng giày vẫn xếp ngay ngắn trên kệ. Tôi lò dò vào phòng, chẳng thấy ai. Nhà cửa thì tối om, con bé giúp việc cũng biến mất tăm. Mệt quá, tôi định nằm vật xuống giường đánh một giấc, bỗng nghe thấy tiếng thì thào ở buồng ô sin, thoáng có tiếng chồng tôi trong đó. Linh tính mách bảo, tôi lao tới, đẩy cửa xông vào. Thật trơ trẽn, anh ta đang vuốt ve con nhỏ ngay trên giường. Thấy có tiếng động, Đức giật mình quay lại, tay chân loắng ngoắng thế nào bèn nhét vội chiếc bao cao su trong tay vào áo ngực ô sin. Con bé nhìn thấy bà chủ, cũng hốt hoảng nhổm dậy, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóc lóc thảm thiết. Sao nó phải khóc, oan ức lắm ư? Người đáng khóc là tôi mới phải.
Hóa ra tôi đã nhầm, bản chất con người thật khó thay đổi. Đức tử tế hồi còn yêu tôi, chẳng qua là anh đóng kịch quá giỏi. Có được tôi rồi, thói trăng hoa của anh lại phát tác. Đến cả ôsin anh cũng không tha. Tôi phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh trớ trêu này? Tôi thương đứa trẻ vô tội đang lớn dần trong bụng mình. Liệu khi sinh ra, con tôi có được hạnh phúc, nếu cha nó vẫn “ngựa quen đường cũ”…
Theo VNE