Luôn sống trong ám ảnh vì từng bị bạo lực học đường
Gia đình lúc ấy khó khăn, ba mẹ phải lo kiếm tiền nên một cô gái như tôi chỉ biết im lặng để một bầy con trai đánh đập, hù doạ, cô lập, chửi bới hơn 5 năm liền.
Tôi 25 tuổi, đã đi làm, xuất thân từ vùng quê khốn khó, quanh năm chỉ bão lũ, mưa nắng thất thường. Hiện tại, tôi có cuộc sống khá ổn vì thu nhập cao, các mối quan hệ xã hội cũng bình thường, chỉ có điều quá khứ khi còn bé không bình thường nên tôi nhận thấy nhiều lúc mình có vấn đề. Lúc còn tiểu học, tôi phải sống trong những ngày lo sợ, nơm nớp vì bạo hành học đường, gia đình bên nội, hàng xóm coi thường vì tôi là bé gái (nơi tôi ở rất phân biệt chuyện sinh con trai con gái). Đó những chuỗi ngày đáng sợ mà đến giờ, hơn 15 năm, tôi vẫn còn bị ám ảnh. Gia đình lúc ấy khó khăn, ba mẹ phải lo kiếm tiền nên một cô gái như tôi chỉ biết im lặng để một bầy con trai đánh đập, hù doạ, cô lập, chửi bới hơn 5 năm liền. Tôi bị chặn đánh giữa đường, túm tóc… rồi sự làm ngơ của giáo viên chủ nhiệm nữa, chẳng ai dạy tôi cách bảo vệ bản thân. Gia đình tôi lúc ấy quá khốn khó, cuộc sống mưu sinh của ba mẹ khiến tôi thương ba mẹ lắm.
Ảnh minh họa
Tôi không nói với ai về vấn đề này, ngoại trừ suốt ngày thủ thỉ với cún con (đó là một chú chó tôi nuôi từ lúc còn bé đến 11 năm sau), đó cũng là người bạn duy nhất tôi có thể tâm sự, dỗ dành, tin tưởng một cách hoàn toàn. Hiện tại, tôi không còn giận ai trong số đó hay oán trách gì những bạn ấy, nhưng nhận thấy trong con người mình có khiếm khuyết ở hiện tại. Tôi luôn cảm thấy tự ti với bản thân, cũng hay tự cô lập, đồng thời không đủ niềm tin trong việc xây dựng tình yêu với bạn khác giới. Trong con người tôi là nỗi sợ bị tổn thương, nên việc tiến xa mối quan hệ thân thiết khiến bản thân lo lắng và không cho phép mình yêu một ai đó quá sâu đậm.
Tuổi thơ với những lo lắng mưu sinh của ba má, sự phân biệt nam nữ, bị bạo hành học đường là nỗi ám ảnh tôi không thể quên (mặc dù không hề muốn vậy). Hôm nay tôi đã cho mình khóc, vì bản thân cảm thấy bất lực. Đôi khi tôi nghĩ có thể sẽ sống một mình như vậy suốt đời, tôi sợ làm chính mình và người mình yêu tổn thương. Tôi không biết sau này như nào nữa dù giờ mọi thứ rất ổn. Không phải tôi sợ mình không lấy được chồng, chỉ là trong sâu thẳm con người mình chẳng biết về sau có tìm được người đàn ông bao dung, kiên nhẫn với mình không? Nhiều người phải chịu hoàn cảnh éo le hơn mà họ vẫn giữ được sự tự tin trong cuộc sống, tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Video đang HOT
Ám ảnh tiếng gõ cửa đêm đêm của mẹ chồng quyền cao chức trọng
Sau gần một năm chung sống, tôi luôn trong trạng thái đề phòng mẹ chồng gõ cửa khi buổi đêm.
Thuở còn yêu nhau, mỗi lần đến nhà anh chơi, tôi luôn cảm thấy ngưỡng mộ mẹ anh. Đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty xây dựng cỡ lớn, có tới hàng trăm nhân viên. Nhưng khi về nhà, bà vẫn không bỏ sót việc nội trợ nào. Bà đi chợ, nấu nướng, chế biến món này cho anh (người chồng hiện tại của tôi bây giờ), nấu món canh theo sở thích của đứa em anh.
Nhìn bà ngồi bóc từng vỏ quả trứng chim cút cho con trai hay vắt nước cam hàng ngày cho các con, tôi luôn nghĩ bà là một bà mẹ tuyệt vời mà hiếm bà mẹ bận rộn nào có thể làm được.
Tôi cũng khâm phục bà biết bao vì hiếm thấy có người phụ nữ nào có ý chí nghị lực như bà. Mất chồng từ khi hai con trai còn đang học tiểu học nhưng bà đã một mình không những nuôi dạy các con trưởng thành mà còn gây dựng sự nghiệp thành đạt.
Tôi cũng cảm nhận bà là người phụ nữ cởi mở, dễ chịu khi mà mỗi lần đến nhà bà chơi, tôi đều được bà đón tiếp chu đáo và tạo không khí rất thoải mái chứ không soi mói hay để ý này nọ.
Và tôi nghĩ rằng sau này tôi về nhà bà làm dâu chắc sẽ thoải mái chứ không như những gì tôi nghe các chị đi trước kể về cảnh làm dâu. Vậy mà nào ngờ, khi về làm dâu, tôi mới hiểu ra một điều rằng có lẽ vì bà quá yêu con trai nên bà thành ra không chấp vai trò mới của con dâu.
Có lẽ vì cả đời dành hết tình cảm cho con trai nên lúc nào bà cũng nghĩ con còn nhỏ dại và quan tâm chăm sóc con không khác gì một đứa trẻ. Nói nhiều người không tin, khó ai có thể hình dung con trai 30 tuổi, có vợ đàng hoàng rồi mà lần nào đi tắm mẹ chồng tôi cũng ở ngoài hỏi con đã mang khắn tắm chưa hay căn dặn tắm nước ấm kẻo cảm lạnh.
Cả ngày đi làm, bữa cơm tối vợ chồng mới có dịp ngồi trò chuyện, chăm sóc nhau nhưng mẹ chồng dường như chẳng bao giờ để tôi được thể hiện tình cảm với chồng. Bao giờ bà cũng dành phần gắp thức ăn cho chồng tôi và hỏi chuyện chồng tôi. Thành ra, bữa ăn tối gần như chỉ chỉ có mẹ chồng và chồng tôi trò chuyện. Tôi chẳng kịp xen vào lời nào.
Ảnh minh họa
Nhiều hôm, tôi cố ngồi gần chồng và gợi chuyện này nọ nhưng mẹ chồng tôi đều gạt đi và tỏ ý khó chịu. Nhìn thái độ của bà, tôi hiểu bà không hài lòng với chuyện tôi thể hiện tình cảm với chồng nên đành biết thân biết phận ngồi ăn lặng lẽ giống như người dưng.
Chồng tôi nhiều lần cũng an ủi tôi rằng mẹ cả đời vất vả nên giờ chiều bà chút để bà không phiền lòng. Và tôi cũng vui vẻ chấp nhận điều này và nghĩ chúng tôi sẽ còn nhiều thời gian ở phòng riêng để chuyện trò nữa mà.
Vậy nhưng, khoảng 1 tháng sau khi cưới, không hiểu vì lý do gì mà mẹ chồng tôi rất hay lấy cớ để gõ cửa phòng chúng tôi buổi đêm. Khi thì bà bảo bà mất ngủ, nhân thể bà có chuyện muốn bàn với chồng tôi. Khi thì bà nhờ chồng tôi dịch hộ một cái thư người nước ngoài gửi.
Nhiều khi tôi cũng lấy làm khó hiểu, tại sao một người giỏi giang, hiện đại như mẹ tôi mà lại có những hành động làm khó các con đến vậy. Rất nhiều lần khi vợ chồng đang ngủ, bà chạy xộc vào phòng khiến chúng tôi được phen thót tim.
Và nói thật, sau gần một năm chung sống, tôi luôn trong trạng thái đề phòng mẹ chồng gõ cửa khi buổi đêm. Nếu hôm nào tôi mở cửa chậm chút là mẹ chồng tỏ ra khó chịu. Những tiếng gõ cửa buổi đêm khiến tôi ám ảnh.
Có một chuyện thật mà như đùa, tôi chẳng dám kể với ai. Đến giờ này, khi con trai đã có vợ mà bà vẫn 'ôm' lấy nhiệm vụ mua quần áo, thậm chí cả quần sịp cho con trai. Không những đưa đồ cho con trai trước mặt vợ, bà thỉnh thoảng còn hỏi thăm chồng tôi rằng quần mặc có tốt không và khi phơi quần áo. Không thấy con trai mặc quần bà mua là bà lại hỏi lý do và tỏ ý buồn phiền.
Thấy cách xử sự của mẹ chồng chẳng giống ai. Lúc đầu tôi cũng nhỏ to với chồng, tìm lúc thích hợp nói với bà nhưng hầu như không có tác dụng.
Tuy nhiên, đến khi tôi sinh con mọi chuyện mới thật phức tạp. Bà lúc nào cũng chỉ đạo mọi việc. Bà quyết định từ việc cho cháu ăn sữa gì, dùng dầu gội, sữa tắm gì cho đến việc giờ giấc ngủ ra sao.
Cũng chính vì điều này, mà không khí gia đình tôi luôn căng thẳng. Và đến lúc không chịu đựng được nữa, tôi quyết định chuyển ra ngoài sống. Biết là mẹ chồng giận dỗi, biết chồng tôi sẽ buồn nhưng tôi vẫn quyết vậy bởi đó là cách duy nhất để tôi có thể bình tâm chăm con và làm việc.
Giờ đây, tôi đã ra ngoài ở riêng, chồng tôi vẫn chạy qua chạy lại giữa hai bên. Tôi có quá đáng không khi quyết định rời bỏ nhà chồng và gia đình ra ngoài ở riêng như vậy? Hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Người Đưa Tin
Đêm tân hôn ám ảnh với người chồng liệt nửa người Trước đây, tình yêu của chúng tôi rất đẹp, vậy mà một tai nạn đã cướp đi cơ thể anh. Anh, người chồng của tôi bây giờ là một người đàn ông liệt nửa người và đêm tân hôn đầy ám ảnh đó cùng anh suốt cuộc đời tôi sẽ không thể quên. Tôi và anh cùng học chung trường học cấp 3....