Lưng bố đã còng
Cô đứng im, ánh nắng từ phía sau chiếu lại, cô chợt phát hiện lưng bố cô đã còng từ bao giờ? Cô còn nhớ trước kia bố là một người cao to khỏe mạnh, nhưng giờ bố đã già yếu như vậy rồi vẫn muốn đi phía sau cô để nhắc nhở cô nếu có gặp nguy hiểm gì…
Khi mới 2 tuổi, cô bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Nửa đêm bố bế cô chạy đến bệnh viện. Trên đường đến viện, cô đang hôn mê bỗng mở mắt và gọi rất rõ: “Bố ơi!”.
Sau này bố thường nhắc lại chuyện này với cô, từng chi tiết nhỏ đó được bố nhắc đi nhắc lại nhiều lần đã khắc sâu vào tâm trí cô thành những hồi ức đẹp về tuổi thơ. Lần nào kể xong bố đều nói thêm: “Con nói xem, lúc đó con còn nhỏ thế, lại hôn mê lâu như vậy rồi mà sao lại tỉnh lại được?”, và lúc đó trong ánh mắt bố tràn đầy tình yêu thương. Nhưng bố cứ kể đi kể lại nhiều lần làm cô không muốn nghe nữa, vài lần cô cướp lời bố, bố cũng không bận tâm, chỉ cười vui vẻ và đầy mãn nguyện. Tính cách kiêu ngạo và ngang ngược của cô cứ lớn dần lên trong sự bao dung độ lượng của bố.
Thật ra bố cô là một người rất nóng tính. Bình thường chỉ vì những chuyện rất nhỏ nhặt mà ông cũng mắng chửi mẹ cô, mỗi lần như vậy, họ lại cãi nhau một trận kinh thiên động địa. Bố nghiện rượu, lần nào uống cũng phải uống say, mà đã uống say là sẽ chửi mắng mẹ cô. Từ khi cô bắt đầu biết nhận thức, trong nhà rất ít khi có những giây phút bình yên êm ấm, mà luôn ẩn chứa một bầu không khí căng thẳng ngột ngạt.
Chỉ có cô là nhận được tình yêu thương và sự dịu dàng của bố. Bố rất ít khi cãi nhau với mẹ trước mặt cô, nếu vô tình bị cô bắt gặp, thì cho dù đang cãi nhau căng thẳng thế nào, chỉ cần cô hét một tiếng: “Đừng cãi nhau nữa!”, thì bố dù đang cáu giận đùng đùng cũng im lặng không nói gì nữa. Từ đó về sau, mỗi lần bố mẹ cãi nhau là anh trai cô lại gọi cô, mọi người đều biết chỉ có cô mới có thể thuyết phục được bố.
Tình cảm cô dành cho bố rất phức tạp, một mặt cô cảm thấy buồn thay cho mẹ, cô từng nghĩ sau này tìm người yêu, yêu cầu đầu tiên là tính tình phải khoan dung ôn hòa, tiếp đến là không nghiện rượu nghiện thuốc. Cô quyết tâm sẽ không yêu người giống bố, tính khí nóng nảy, nhỏ nhen, ích kỷ, chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt cũng chửi mắng vợ con. Thế nhưng, cô cũng biết là mình rất hạnh phúc khi làm con gái bố.
Cô cứ nghĩ rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi, cho đến một ngày, bố đột nhiên thông báo với cô sẽ sống cùng với bố. Sau đó cô mới biết là mẹ cô yêu cầu ly hôn. Mẹ nói bà đã mệt mỏi với cuộc sống cãi vã nhau bao năm nay rồi, bố cũng làm căng không chịu ly hôn, nhưng cuối cùng bố đã nhượng bộ, yêu cầu duy nhất bố đưa ra là cô sẽ sống với ông.
Video đang HOT
Từ đó cô trở thành một đứa trẻ lạnh lùng cô độc, từ chối sự quan tâm chăm sóc của bố, cô lặng lẽ chuyển đến sống trong ký túc xá của trường học. Bố đến trường tìm cô, đem theo hộp thức ăn đầy ắp, là món sườn xào chua ngọt mà cô thích ăn. Cô cúi đầu, không nhìn bố, ra sức xúc cơm đút vào mồm, hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi nghẹn và nước mắt chảy ra giàn giụa. Bố thở dài, cầu xin cô quay về nhà ở. Mặt cô lạnh tanh, cô không nói câu nào. Bố đưa tay lên xoa đầu cô, giọng nói đầy yêu thương: “Con xem, mới có mấy ngày mà con đã gầy thế này rồi”. Cô gạt tay bố ra và hét lên: “Con không cần bố quan tâm!”, do hất mạnh nên tay cô gạt phải hộp thức ăn trên bàn, đổ ăn đổ tung tóe vương vãi khắp sàn, cả căn phòng nồng nặc mùi thức ăn.
Mùa đông đến, thời tiết buổi tối gió lạnh, hết giờ tự học cô vừa bước ra khỏi lớp học thì nhìn thấy một bóng người thấp thoáng bên ngoài cửa sổ, cô hốt hoảng hỏi to: “Ai đó?”. Bóng người đó vội vàng lên tiếng: “Con à, đừng sợ, là bố đây.” Bố bước đến trước mặt cô, đưa cho cô một bọc đồ và dặn: “Trời lạnh rồi đó, từ lúc nhỏ con ngủ hay đạp chăn ra, con cẩn thận kẻo bị lạnh nhé”. Về đến ký túc, cô mở gói đồ bố đưa ra, trong đó là một cái chăn bông, cô áp má vào chăn, hít một hơi thật sâu, cô cảm nhận được hương thơm của ánh nắng tỏa ra từ chiếc chăn, cô biết chắc chắn là bố đã phơi chăn cho thơm rồi mới mang đến ký túc xá cho cô.
Một hôm, cô về nhà lấy đồ, khi mở cửa vào nhà cô thấy bố đang nằm ngủ gật trên ghế sofa, tivi vẫn đang bật. Tóc bố đã bạc đi nhiều, vẻ mặt mệt mỏi, chưa được một năm mà bố già đi nhiều. Cô bỗng chợt nhận ra bố cũng rất cô đơn. Cô đứng lặng đi một lúc lâu, rồi cô vào phòng lấy chăn ra đắp cho bố, đột nhiên bố tỉnh dậy. Nhìn thấy cô, bố vội vàng dọn dẹp đồ đạc bừa bộn trên bàn ghế, rồi như nhớ ra điều gì, ông hỏi đi hỏi lại: “Con ăn cơm chưa? Chờ chút, bố đi làm món sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhé…”.
Cô vốn định về nhà lấy đồ rồi đi luôn chứ không ở lại ăn cơm với bố, nhưng nhìn thấy vẻ mừng rỡ và hy vọng của bố, cô lại không nỡ đi luôn, cô liền ngồi xuống sofa. Bố vui như một đứa trẻ được quà, vội vàng đi vào bếp, cô nghe thấy tiếng muôi muỗng rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng bát vỡ. Cô bước vào bếp, giúp bố nhặt các mảnh bát vỡ, bố ngại ngùng nói: “Tay bố trơn quá…”. Hai mắt cô rơm rớm, bỗng nhiên cô thấy hối hận: tại sao mình lại làm tổn thương những người hết lòng yêu thương mình?
Nghỉ hè cô đưa bạn trai về thăm nhà. Tối hôm đó, sau khi mọi người đi ngủ, bố đến phòng cô, ông nói: “Con à, người bạn trai này không hợp với con đâu”. Tính ngang bướng của cô trỗi dậy: “Tại sao lại không hợp ạ? Ít nhất anh ý cũng không uống rượu, tính khí ôn hòa hơn bố rất nhiều, anh ý chưa bao giờ cãi nhau với con”…
Cô ngoan cố tiếp tục theo đuổi sự lựa chọn của mình, và sau khi đi ra trường đi làm được 2 năm thì cô kết hôn. Nhưng thật không may lại đúng như lời bố cô nói, hết chiến tranh lạnh, rồi ly thân và đến khi con gái được 2 tuổi thì cô ly hôn.
Sau khi ly hôn, một mình cô nuôi con, cô mất ngủ, tóc rụng nhiều, công việc lại không suôn sẻ, chỉ một thời gian ngắn mà nhìn cô già hẳn đi.
Bố điện thoại đến bảo nếu cuộc sống khó khăn, cô hãy về nhà sống với bố. Cô im lặng không nói lời nào, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô cứ nghĩ là bố không biết cô đang khóc. Hôm sau, bố đột nhiên đến, bố không nói lời nào, ông thu dọn đồ đạc của cô, bế cháu gái và nói: “Cháu gái về ở với ông ngoại nhé”.
Vẫn là căn phòng của cô trước kia đã dọn dẹp sạch sẽ. Vào xuân, thấy cô mặc quần áo toàn một màu tối, bố kiên quyết đòi đưa cô đi mua quần áo mới, ông mở ví tiền của mình cho cô xem, trong ví là một sấp tiền mới tinh, đó là tiền lương hưu bố mới được lĩnh. Hai bố con đi trên đường, bố bảo, con đi trước, bố đi theo đằng sau. Cô cười hỏi, sao vậy, bố xấu hổ à? Bố nói, con đi trước, nếu có chuyện gì xảy ra, bố sẽ nhắc để con tránh ra. Cô đứng im, ánh nắng từ phía sau chiếu lại, cô chợt phát hiện lưng bố cô đã còng từ bao giờ? Cô còn nhớ trước kia bố là một người cao to khỏe mạnh, nhưng giờ bố đã già yếu như vậy rồi vẫn muốn đi phía sau cô để nhắc nhở cô nếu có gặp nguy hiểm gì…
Cô đi trước bố, vừa đi vừa nghĩ cả đời này liệu còn có ai có thể thương yêu lo lắng cho cô giống như bố cô không? Nghĩ đến đây nước mắt cô trào ra, cô không dám đưa tay lên lau nước mắt vì sợ bố đi phía sau sẽ nhìn thấy. Cô cứ thế ngẩng cao đầu và đi thẳng về phía trước.
Theo GĐVN
Suốt đời bố "không dám già", vì con!
"Từ trước tới giờ bố không dám già, bởi bố sợ rằng khi bố già, con sẽ không cho bố giúp nữa, không nhận sự yêu thương của bố nữa... Nhưng bố không ngờ là bố đã già thật rồi"
Bố tôi hơn tôi đúng 50 tuổi, tuổi già đã thực sự đến với bố. Trong ngày lễ mừng thọ của bố, cả nhà đã tổ chức một bữa tiệc khá linh đình. Bố vui đến nỗi mở cả chai rượu ngũ cốc để 20 năm không nỡ uống ra mời mọi người.
Khi tôi lên 8 tuổi, bố đưa tôi đi học đàn nhị, từ nhà đến cung thiếu nhi, đi xe đạp mất đúng một tiếng đồng hồ. Chờ tôi tan học, bố liền đưa tôi đến đó, 9h tối lại đón tôi về. Về đến nhà cũng đã hơn 10 giờ tối, tôi còn chưa ăn cơm, bài tập cũng chưa làm. Thế là, bố tôi quyết định mua một chiếc xe máy, như vậy tôi có thể đi ngủ trước 11h tối. Mẹ tôi nói: "Bố bằng này tuổi rồi, có học lái xe được không?". Bố nắm chặt tay, vừa để lộ ra bắp thịt trên cánh tay vừa hăng hái nói: "Bố thế này mà chẳng nhẽ một chiếc xe máy bé tí lại không chinh phục nổi?". Bố nhìn tôi một cái rồi che miệng cười thầm.
"Từ trước tới giờ bố không dám già, bởi bố sợ rằng khi bố già, con sẽ không cho bố giúp nữa, không nhận sự yêu thương của bố nữa... Nhưng bố không ngờ là bố đã già thật rồi"
Khi tôi 10 tuổi thì bố tôi 60 tuổi, ngày thứ hai sau khi chính thức nghỉ hưu, ông đã tìm một con phố đông người qua lại, mở một tiệm sửa giầy. Tiền công tuy thấp nhưng công việc lại khá tốt, bố thường bận đến mức không dứt ra để ăn cơm được. Các đồng nghiệp trước đây khi đi ngang qua tiệm của ông thường nói bóng nói gió rằng: "Anh Hoàng à, chẳng lẽ lương hưu không đủ tiêu sao? Anh cũng có tuổi rồi mà còn làm công việc này. Anh học nghề này bao giờ thế?". Bố cầm giầy khâu một cách nhanh nhẹn và khéo léo, miệng cười rất cởi mở: "Trẻ như vậy mà rỗi rãi, không khéo lại mang bệnh vào người". Nhìn ông, tôi bỗng nhiên cảm thấy khó xử.
Năm tôi học lớp 12, bố khăng khăng đòi thuê một phòng ở gần trường tôi để đồng hành cùng tôi đi học. Bố không nề hà vất vả chuyển cả tiệm sửa giầy đến đó. Khi tôi lên lớp, bố ở nhà nấu cơm. Khi tôi tan học, bố vội vàng ra tiệm sửa giầy. Cơm nấu sớm sẽ bị nguội vì vậy bố thường căn giờ rất chuẩn để tôi được ăn cơm nóng canh sốt, nhưng như vậy, bố lại bị đói bụng đi làm, khi được ăn thì cơm canh cũng đã nguội.
Lúc tôi giúp bố thu dọn tiệm, có một người phụ nữ trung niên đến sửa giầy nói: "Bố cháu lớn tuổi rồi, để con cái nuôi có phải tốt hơn không?". Tôi đứng đó mà mặt nóng phừng phừng, ra lệnh cho bố: "Từ sau bố đừng sửa giầy nữa, nhà mình đâu có nghèo đến mức thiếu ăn". Mặt bố liền sa sầm xuống, nhỏ nhẹ phần trần: "Bố vẫn còn trẻ, vẫn có thể kiếm thêm chút ít". Khi nói câu nói này, bố tôi đã 68 tuổi rồi. Phần lưng vốn cong nay lại cong thêm một chút nữa.
Bắt đầu vào đại học tôi phải sống xa nhà nên tôi và bố rất hiếm khi gặp nhau, tất cả mọi trao đổi đều qua đường điện thoại. Lần nào hai bố con chuyện trò ông đều dặn đi dặn lại: "Con muốn mua gì thì mua, đừng có ngại, bố vẫn còn trẻ, còn nuôi được con".
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại thành phố làm việc. Áp lực công việc và cuộc sống tất bật nơi đây đã làm cho khoảng cách giữa tôi và bố mẹ ở quê ngày càng xa cách hơn, đến điện thoại cũng ít gọi. Thỉnh thoảng gọi về, bố vẫn nói câu nói quen thuộc: "Ở nhà mọi việc đều tốt, bố vẫn còn trẻ, làm sao có có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Con ở trên đó cố gắng làm việc, đừng lo lắng gì cả".
Nghe bố nói vậy, tôi thật sự cũng thấy yên tâm. Ngay cả việc mua nhà cửa cũng hoàn toàn yên lòng nhận giúp đỡ về kinh tế từ bố mẹ. Bố tôi lúc này đã sắp 80 tuổi rồi, tôi biết bố không còn trẻ nữa, nhưng tôi lại luôn cho rằng ít nhất thì bố vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật gì. Cho tới một hôm mẹ tôi gọi điện lên báo, tôi mới biết có quá nhiều bí mật mà tôi không hề biết.
Bố tôi xuất huyết não, bị đổ bệnh ở trước tiệm sửa giầy. Ánh nắng buổi trưa chiếu vào nóng rát, đến thanh niên còn không chịu được nữa là ông lão gần 80 tuổi. Bố nằm trên giường, vóc người cao lớn bị thời gian mài mòn giống như chiếc lá khô, hốc mắt sâu hoắm, xương gò má nhô cao, mái tóc trắng xõa tung. Ấy thế mà lần gần đây nhất gọi điện cho tôi, bố vẫn khăng khăng là: "Bố vẫn còn trẻ mà...".
Nhìn thấy tôi, bố muốn ngồi dậy, cố gắng mở to cái miệng khô quắt, làm như vẫn còn trẻ lắm, nhưng cuối cùng, chỉ phát ra âm thanh cực nhỏ: "Từ trước tới giờ bố không dám già, bởi bố sợ rằng khi bố già, con sẽ không cho bố giúp nữa, không nhận sự yêu thương của bố nữa, nhưng bố không ngờ là bố đã già thật rồi".
Thì ra từ trước đến giờ bố luôn dùng hành động và lời nói để khích lệ tôi, bắt bản thân luôn giữ trạng thái trẻ trung để kiếm đủ tiền cho tôi, để giúp tôi nhiều hơn, yêu thương tôi nhiều hơn, để tôi không cảm thấy tự ti, oán trách vì có một người bố lớn tuổi. Ấy vậy mà tôi lại không hề hiểu tấm lòng rộng lớn như biển cả đó của bố, ngược lại mỗi khi bố khoe mình vẫn còn trẻ, tôi lại từng tỏ ra bất mãn và chán ghét. Giờ đây, khi đứng trước giường bệnh của bố, nhìn bố già cỗi như cây gỗ mục, tôi đã không kìm nổi lòng và bật khóc nức nở.
Theo GĐVN
Làm giấy khai sinh cho con thế nào khi cô ấy bỏ theo người khác Giờ em chẳng thèm nhìn mặt con thì làm sao làm được giấy khai sinh. Tôi là chủ nhân bài viết: "Em chối bỏ bố con tôi để đi theo tiếng gọi tình nhân", đến giờ cũng hơn nửa năm ngày em rời xa cha con tôi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đã nhanh chóng quên đi quá khứ để...