Lúc nào chồng cũng lo “sểnh cái là mất vợ”
Chị giỏi giang, năng động bao nhiêu thì chồng thích an phận, trì trệ bấy nhiêu. Thu nhập của chị gấp 3 lần chồng nhưng chị không được sống theo cách mình muốn mà vẫn phải nhìn sắc mặt chồng để sống.
Khi chị hơn 40 tuổi, con cái đã lớn, lẽ ra chị được thoải mái đi giao lưu bạn bè, vậy mà chị luôn vắng mặt ở các cuộc vui. Chị luôn viện lý do có việc bận để thoái thác. Nhìn bạn bè tung tẩy đi cà phê, đi picnic cùng nhau, chị vô cùng thèm muốn. Chị tủi thân và chạnh lòng khi thấy những bức ảnh bạn bè khoác tay nhau tung đầy trên facebook. Đó thực sự là những khoảnh khắc để ôn lại những kỷ niệm tươi đẹp thời thanh xuân mà chị không có.
Thu nhập cao gấp 3 chồng nhưng chị không được sống thoải mái, không được làm những điều mình thích. Ảnh minh họa
Chồng chị không cho vợ ra khỏi nhà vào buổi tối. Lúc nào anh cũng lo “sểnh cái là mất vợ”. Anh có tính ghen tuông vô đối. Chỉ cần vợ đứng cạnh cười nói với người đàn ông nào thì anh nghĩ ngay là “vợ cặp bồ”, “họ có tình ý với nhau”. Thậm chí, anh còn ghen với cả người đàn ông bán cá ngoài chợ.
Chị khổ sở khi anh lúc nào cũng “kèn kẹt” vợ. Không muốn không khí trong gia đình căng thẳng nên chị luôn phải nhìn sắc mặt chồng để sống. Chị không được làm những việc mình thích nếu thấy anh chau mày, không thoải mái. Nhiều hôm, chị muốn cả nhà đi ra ngoài “đổi gió” nhưng anh lại chỉ thích ở nhà. Bởi, chỉ ở nhà, anh mới cảm thấy an tâm vì có thể “quản lý” được vợ.
Video đang HOT
Nhiều lúc, chị cũng chán nản với người chồng “đồng sàng dị mộng”. Ảnh minh họa
Thế nên, khi ở cơ quan và khi ở nhà, chị như hai người hoàn toàn trái ngược. Ở cơ quan, chị vui vẻ, rạng rỡ, hòa đồng bao nhiêu thì ở nhà chị ức chế bấy nhiêu. Điều mà chị vô cùng bất mãn với chồng là anh không có chí tiến thủ. Anh hoàn toàn hài lòng với mức lương “hẻo”, chỉ bằng 1/3 thu nhập của vợ. Chẳng phải anh không có cơ hội tăng thêm thu nhập nhưng anh không muốn mình vất vả. Thế nên, mình chị phải gồng gánh chi tiêu, từ việc học hành của con đến việc đối nội, đối ngoại. Có vợ giỏi giang nên anh vô tư ỉ lại, mặc kệ vợ phải làm mấy nơi, “chân trong chân ngoài”.
Nhiều lúc, chị cũng chán nản với người chồng “đồng sàng dị mộng” này. Để duy trì cuộc hôn nhân, chị luôn tự động viên mình bằng việc nhìn những điều tốt đẹp từ chồng. “Anh ấy yêu vợ nên mới ghen và quản lý sát sao như thế”, chị đành tự an ủi vậy.
Theo giadinh.net.vn
Trước phút lâm chung, chồng nắm tay vợ dặn: Nếu có đi bước nữa hãy đợi con lớn hẳn hoặc gửi con về nhà nội!
Hẳn là chồng em vĩnh biệt cõi đời ra đi về bên kia thế giới vẫn chẳng yên lòng về đứa con trai nhỏ anh yêu thương.
7 năm qua em đã từng sống rất hạnh phúc bên người chồng bình dị của mình. Chồng em chỉ là công nhân mỏ nhưng anh luôn sống có trách nhiệm với gia đình và yêu thương vợ con hết mực. Anh chẳng bao giờ cờ bạc, rượu chè. Anh cũng rất biết đối nội, đối ngoại và tâm lý với vợ. Vì thế, em chưa bao giờ có thể than vãn bất cứ điều gì về anh.
Kết hôn được 1 năm thì em chào đón đứa con trai bé nhỏ của mình. Hạnh phúc của vợ chồng như được nhân lên. Chồng em càng có trách nhiệm hơn với gia đình. Những lúc rảnh rỗi, anh thường thay em chăm sóc con. Vì thế con trai em quấn bố hơn quấn mẹ. Anh thường bảo, vợ chồng phải cố gắng cho con một mái ấm hạnh phúc và cho con tất cả những gì mà nhiều đứa trẻ khác có.
Cuộc sống của vợ chồng em cứ đầm ấm như vậy trôi qua được 6 năm. Cho tới năm vừa rồi, khi con trai được 6 tuổi thì anh phát hiện bị ung thư phổi. Khi phát hiện ra cũng đã là giai đoạn cuối. Bác sĩ nói, anh chỉ có thể sống thêm được khoảng 4-5 tháng nữa.
Những lúc rảnh rỗi, anh thường thay em chăm sóc con. Vì thế con trai em quấn bố hơn quấn mẹ. Ảnh minh họa.
Chồng bệnh tật như vậy, là vợ em suy sụp lắm. Song em vẫn cố gắng tươi cười, gắng gượng chăm sóc và động viên anh. Em nói dối bệnh của anh không sao hết. Chỉ là do anh làm công nhân mỏ nên bị ảnh hưởng bởi đường phổi một chút. Cứ cố gắng chữa bệnh là sẽ có kết quả tốt đẹp.
Những ngày đầu, chồng em tin lời em nói là thật. Anh chỉ nghĩ chắc do anh làm ở môi trường độc hại nên phổi bị ảnh hưởng. Chỉ cần uống thuốc điều trị thì sẽ ổn thôi. Nhưng rồi những cơn đau ngực, đau vai thường xuyên tăng lên. Anh giảm cân bất thường kèm cả những cơn đau xương, đau nhức đầu không chịu nổi. Anh lờ mờ hiểu ra, bệnh của anh không đơn giản như em nói nữa. Anh đến gặp bác sĩ và được biết về căn bệnh của mình.
Từ hôm biết mình bị ung thư, anh chỉ nằm thở dài mệt mỏi. Anh bảo anh không sợ chết. Anh chỉ lo cho vợ và con sẽ sống thế nào nếu như không còn có anh bên cạnh đỡ đần. Rồi anh cũng chấp nhận bước vào cuộc chiến chống lại ung thư với đủ các phương pháp điều trị như: phẫu thuật, trị xạ, hóa chất, ghép tế bào gốc... Nhưng càng điều trị, sức khỏe và tình trạng của anh càng không thích ứng được.
Rồi cũng đến ngày bệnh viện bất lực khi điều trị và trả anh về nhà. Ngày hôm ấy, anh cứ ôm con và vợ khóc. Anh bảo rằng, đừng lo cho anh. Dù như thế nào 2 mẹ con em cũng phải sống thật tốt.
Về nhà được hơn 1 tháng thì sức khỏe anh yếu dần. Đêm trước ngày ra đi, dường như biết mình không qua khỏi, anh nắm lấy tay em và gắng hết sức dặn dò:
Đêm trước ngày ra đi, dường như biết mình không qua khỏi, anh nắm lấy tay em và gắng hết sức dặn dò. Ảnh minh họa.
"Nếu ngày mai anh không còn trên đời này nữa, em có muốn đi thêm bước nữa hãy đợi con trai lớn hẳn nhé. Hoặc nếu không thì phải gửi con về cho ông bà nội nuôi con giúp anh. Có như vậy anh mới yên tâm ra đi được".
Chồng em dặn dò vợ như vậy thì một lúc sau thì lặng lẽ ra đi mọi người ạ. Từ hôm mất chồng, em thấy cô đơn, lẻ loi trong căn nhà của chính mình. Đêm nào nằm ôm con nhỏ mà em trào nước mắt. Giờ chẳng còn anh, em nhìn đâu cũng thấy bóng dáng chồng.
Em còn yêu anh và thương anh nhiều như vậy, sao em lại có thể bỏ con lại để đi lấy chồng. Anh đã lo lắng quá xa xôi rồi. Em sẽ luôn bên con, nuôi dạy con nên người và yêu thương con thay cả phần của bố nó. Vì thế anh cứ yên tâm ở bên kia thế giới anh nhé.
Vân Anh (Vĩnh Phúc)
Theo phunusuckhoe.vn
Tôi vẫn níu kéo hôn nhân vì không muốn ai thương hại Chồng ngoại tình, muốn ly hôn, nhưng tôi vẫn níu kéo hôn nhân vì không muốn ai thương hại mình... Ảnh minh họa 2 năm nay vợ chồng tôi ly thân với nhau, vẫn sống chung nhà nhưng không chuyện trò, không chia sẻ nhau bất cứ chuyện gì và cũng không ngủ chung giường. Chúng tôi đã từng có những tháng ngày...