Lối mòn không dành riêng cho sự hạnh phúc
Nhớ lấy, tình yêu không phải mang tên-Ích kỷ-mà là cho đi và đừng mong nhận lại.
Cuộc sống ngoảnh đi ngoảnh lại sao thấy lẻ loi giữa cuộc đời. Ta thực sự là kẻ vô vị đi kiếm tìm những thứ – người-ta-cho-là-vô-vị.
Bất chợt thấy người ta quá tài giỏi, mà đời công bằng và có đôi lắm. Người tài giỏi sẽ yêu người tài giỏi, và người dở tệ thì cứ hẹn hò với những nỗi cô đơn cho đến khi nào người tài giỏi chọn gặp nhau xong đi, những kẻ còn xót lại cứ đến với nhau như một quy luật -cứ-phải-thành-đôi-mới được.
Tôi thì không, không là không có gì hết đấy. Người ta yêu nhau có hờn giận ghen tuông, cứ phải giữ lấy nhau bằng mọi cách. Duy chỉ có ta-độc-mà-lạ, ai gọi ta như thế, ta thấy ta như thế. Thật vậy, cứ dây dưa bao tháng năm rồi tự thân mình đau khổ, tự thân mình cứ chay lì với cảm xúc thương yêu. Chuyện, kể nhiều rồi sẽ chán, Buồn rồi sẽ thôi. Thế nên hãy trân trọng những nỗi đau và bước qua nhau như mặt trăng phải đi qua mặt trời để tuần hoàn giữa ngày và đêm người nhé!
Tôi-không phải tài giỏi. Tôi- không phải chuyên gia để có thể kéo người ta ra khỏi thăng trầm của những nỗi đau bằng lời nói. Vì thế, tôi chỉ có thể nâng bạn dậy, dìu bạn qua nỗi đau đó; như bức tường cho bạn dựa vào mỗi khi mỏi mệt.
Nỗi buồn thì ai cũng có, giống như người ta cần oxi để thở. Không có nỗi buồn thì phải thiếu đi một sắc thái, một gam màu trong cuộc sống thường nhật sao? Tôi thì nghèo trắng tay, vậy mà có ai giàu-nỗi buồn-bằng tôi đâu chứ? Vậy đấy, vậy mà tôi vẫn có thể vượt qua và nói không với tiêu cực-stress!
Video đang HOT
Dù biết rằng tình yêu là cảm xúc, nhưng đừng vì tình yêu mà hủy hoại chính mình (Ảnh minh họa)
Này này…tôi không phải tuýp người sến hay quá sành điệu, cũng chẳng dịu dàng mà ngồi hàng giờ nghe người ta huyên thuyên về nỗi buồn. Ấy vậy mà trải qua nỗi đau tôi lại có thể làm được điều ưa ghét đó. Sẵn sang làm cho người ta nhẹ lòng khi mà chẳng ai giúp ta vơi đi sầu khổ-cảm-giác mà ta đã phải trải qua một mình.
Vẫn hay thích tự độc thoại nội tâm, vậy mà vẫn vô tư đưa bộ mặt với đời-ta là kẻ vui vẻ hay cái mà người ta vẫn gọi -khìn khìn. Cũng có chút chạnh lòng chứ, có phải sắt đá đâu mà không chạnh lòng. Thôi thì thôi hết, hết rồi thì thôi. Chẳng biết nói gì thêm với nỗi đau người ta đang giữ. Hãy cứ buông để biết rằng mình đang nắm. Chỉ là có thể những thứ bạn nắm chưa thật sự thuộc về chúng ta.
Hãy cứ thả hồn và đi qua nỗi đau trẻ dạy bằng những bước chân chập chững đi không vững, té rồi lại đứng dậy nhưng đừng nằm lì trên mặt đất và ngước mắt ngơ ngác chờ ai đó đến nâng ta dậy. Phải không? Chẳng ai nâng bạn dậy đâu, khi bạn chẳng thể tự nâng dậy tiềm năng sống của mình. Ngủ ít một chút, để biết rằng mặt trời vẫn mọc vào buổi sáng, và những bộn bề của cuộc sống hối hả đang hiện diện xung quanh. Rất nhiều những cuộc sống cơ cực mà ta chưa tận mắt thấy, tại sao không cảm nhận nỗi đau cùng họ mà lại phí hoài thời gian ít ỏi ôm nỗi đau cho riêng mình?
Nhớ lấy, tình yêu không phải mang tên-Ích kỷ-mà là cho đi và đừng mong nhận lại. Cũng đừng vì nỗi đau của quá khứ lại nhẫn tâm làm tổn thương hiện tại, nghĩ mà xem, người ta không cha không mẹ, không gia đình không người thân. Người ta vẫn vượt qua, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất mát? Dù biết rằng tình yêu là cảm xúc, nhưng đừng vì tình yêu mà hủy hoại chính mình.
Trái đất vẫn quay điều theo từng nhịp thở bạn đang mang, có khi nào trái đất dừng lại đâu mà bạn cho phép bạn ngừng thở. Từng ngày trôi qua cứ xem là hạnh phúc, cứ tạo niềm vui đi, ai bắt bạn phải quên, hãy cứ nhớ, nhớ đến khi nào bạn không thể lưu được những thông tin về quá khứ, dám bước qua nỗi đau thì bạn đã thành công. Đường lối mòn không dành riêng cho hạnh phúc…
Theo VNE
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...