Lỗi lầm ngày chồng đi công tác
Diệp bất lực nhìn 2 người đàn ông mang đứa bé chưa đầy 1 tuần tuổi đi làm xét nghiệm AND để tìm cha cho nó…
Diệp vui mừng báo tin mang thai với Vĩnh, chồng cô. Anh ôm cô, cười hạnh phúc. Cô biết, anh rất yêu trẻ nhỏ và luôn mong chờ đứa con này.
Nằm trong vòng tay chồng, Diệp bỗng gợn một chút lo lắng: “Có khi nào…?”, nhưng cô lại gạt ngay đi: “Không đời nào! Chắc chắn là con của Vĩnh”.
Sở dĩ Diệp có những lo lắng ấy là vì câu chuyện xảy ra cách thời điểm cô biết tin mang thai 6 tuần, đúng bằng số tuần tuổi của con cô. Lần đó, Vĩnh đi công tác miền Nam 3 ngày. Trùng hợp thay, Dũng, người yêu cũ, đã 1 vợ 2 con, lại gọi điện cho cô hỏi han, ôn lại chuyện xưa rất tình cảm.
Ngày trước, chính Dũng đã bỏ cô theo tình mới. Trong lòng cô còn chất chứa oán hận và tiếc nuối. Có lẽ cũng chính vì thế mà cô không thể quên được anh ta, cầm điện thoại, tay cô run run, nói cũng ấp úng.
Khi Dũng bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô thì Diệp không làm chủ được mình nữa. Với bao nhiêu yêu thương, nuối tiếc của mối tình không trọn vẹn, cô nhào vào vòng tay ấy, chỉ mong tìm lại những cảm giác say mê xưa. Cả ngày bên anh ta làm cô quên hết mọi thứ, nếu không có cuộc gọi của chồng chắc cô không thể tỉnh lại.
Về nhà, nhìn thấy chồng cười yêu thương với mình, cô như người say tỉnh mộng. Diệp lao vào “yêu” chồng như muốn bù lại cảm giác tội lỗi. Và cô đã mang thai, đứa con mà cô vẫn đinh ninh là của Vĩnh.
Video đang HOT
Khi Dũng bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô thì Diệp không làm chủ được mình nữa (Ảnh minh họa).
Những ngày tháng mang thai, Vĩnh cưng Diệp như trẻ nhỏ. Mỗi khi cô cằn nhằn anh chăm cô kĩ quá, anh lại âu yếm: “Ai thèm chăm em, đây là anh chăm con anh chứ!”
Ngày “người đàn ông bé nhỏ” của cô chào đời, Diệp và chồng hạnh phúc rơi nước mắt. Nhưng vợ chồng cô chưa kịp khép nụ cười trên miệng thì Dũng xuất hiện. Anh ta lấy danh nghĩa bạn bè mang theo túi quà to đùng đến bệnh viện, thản nhiên chào hỏi, cười nói với Vĩnh.
Cô tưởng muốn ngừng thở, chẳng lẽ cái điều viển vông kia lại là sự thật. Từ lúc nhìn thấy anh ta bước vào, trong lòng cô lo lắng không yên.
Dũng bế đứa bé, ngắm nhìn nó, thốt lên: “Ôi, cái môi cong này không lẫn đi đâu được!”
Vĩnh hết nhìn cô lại nhìn Dũng. Đến lúc này, trong anh đã có dự cảm chẳng lành. Nhưng anh không muốn tin vào ý nghĩ vừa lướt qua đầu mình. Anh đến đón lấy đứa trẻ trong tay Dũng, như muốn giành lại hạnh phúc của mình.
Nhưng lạ thay, Dũng lại ôm chặt đứa bé, vuốt ve khuôn mặt hồng hồng ấy, chầm chậm nói: “ Sao nó lại giống tôi thế này chứ! Của anh đúng không Diệp?”
Vĩnh chết đứng. Tia hy vọng mong manh về cái điều kinh khủng kia không phải là sự thật đã tan tành.
“Em nói đi, là con anh đúng không Diệp? Nếu em không thừa nhận thì anh sẽ nhờ các bác sĩ kiểm tra. Đứa con trai này anh mong đợi lâu lắm rồi!” – Dũng lại tiếp tục.
Diệp bàng hoàng không tin vào tai mình. Hóa ra anh ta muốn “gửi” cô một thằng cu. Nếu cô sinh con gái chắc anh ta cũng chẳng vác mặt đến đâu, có khi một lời hỏi thăm cũng chả có. Nhìn điệu cười đểu giả trên khuôn mặt ấy, cô muốn cho anh ta ngàn vạn cái tát.
Nhưng Diệp chỉ biết bất lực nhìn 2 người đàn ông mang đứa bé chưa đầy 1 tuần tuổi đi làm xét nghiệm AND để tìm cha cho nó…
Ông trời không đứng về phía Diệp, đứa con ấy mang dòng máu của Dũng. Nhìn kết quả, Dũng cười rạng rỡ, còn Vĩnh tay nắm chặt, đôi mắt như lửa trừng trừng nhìn cô rồi đóng sập cánh cửa lao đi.
Diệp nằm trên giường bệnh, hết nhìn đứa con trong tay Dũng, lại nhìn theo bóng người chồng đang trong cơn hoảng loạn, giận dữ. ột nỗi sợ hãi tột cùng bủa vây cô. Cô phải làm sao để giữ lại con cho mình và níu kéo hạnh phúc gia đình đây?
Theo afamily
Chồng bạc
Bị đánh, Vi hết sức bất ngờ. Cô không tin được, một người trí thức, lịch thiệp như Hoàng vì nhân tình mà cũng có thể ra tay đánh vợ.
Nhẫn tâm đẩy vợ con ra đường
Có lẽ ngay cả trong mơ, Vi cũng không nghĩ được cuộc đời mình lại rơi vào hoàn cảnh không nhà, không cửa như thế này.
Là con gái đất Cảng, sau khi tốt nghiệp đại học ngành quản trị kinh doanh, Vi nhận được học bổng du học tại Nhật Bản. Về nước với tương lai đầy sáng lạn, Vi cùng Hoàng, một chàng trai Hà thành, là người yêu của cô trong 5 năm qua hùn vốn mở Trung tâm Tư vấn du học. Yêu nhau cũng đủ lâu, lại sắp kết hôn nên Vi tin tưởng để cho Hoàng đứng tên khi làm giấy tờ thành lập Trung tâm.
Sau khi kết hôn, trung tâm dưới danh nghĩa Hoàng là giám đốc, nhưng mọi hoạt động đều do Vi đảm nhận, bởi cô vừa có vốn ngoại ngữ tốt, vừa có trình độ chuyên môn vững vàng. Hoàng chủ yếu chỉ quản lý về mặt tài chính.
Những tưởng, khi trung tâm làm ăn ngày càng phát đạt cùng với sự ra đời của con gái, hạnh phúc của Vi sẽ được nhân lên gấp bội, nhưng sự thực lại hoàn toàn ngược lại.
Khi con gái được 15 tháng tuổi, Hoàng công khai ngoại tình với Bích - kế toán của Trung tâm - một cô gái vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp hơn Vi rất nhiều. Cứng rắng có, mềm mỏng có, nhưng Vi vẫn không thể níu giữ được trái tim của chồng. Thậm chí, khi việc Vi tìm Bích nói chuyện, yêu cầu nghỉ việc, buông tha chồng mình đến tai Hoàng, Vi đã nhận được một trận đòn nhừ tử.
Vừa đánh cô, Hoàng vừa quát: "Cô là cái thá gì mà dám yêu cầu cô ấy rời khởi Trung tâm chứ? Ai mới là giám đốc hả? Nếu cô còn dám bắt nạt cô ấy, đừng trách tôi vô tình".
Bị đánh, Vi hết sức bất ngờ. Cô không tin được, một người trí thức, lịch thiệp như Hoàng vì nhân tình mà cũng có thể ra tay đánh vợ: "Em làm thế có gì sai? Em chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc của mình".
Nghe cô nói, Hoàng lấy từ ngăn kéo tờ đơn ly hôn đã kí sẵn đưa cho cô: "Chúng ta ly hôn đi. Cô được quyền nuôi con, tôi không giành, hàng tháng tôi sẽ có trách nhiệm chu cấp. Còn Trung tâm đứng tên tôi, nên cô đừng có mơ tưởng. Cô cũng nhanh chóng dọn ra ngoài đi, tôi ghét phải thường xuyên nhìn thấy cô".
Không lay chuyển được chồng, Vi tìm mẹ chồng giúp đỡ nhưng cô chỉ nhận được sự thờ ơ của bà: "Chuyện vợ chồng, con tự giải quyết". Bà còn bảo: "À, tháng này con chưa đóng tiền ăn". Quá ngạc nhiên, Vi bảo: "Từ trước tới nay vẫn là nhà con đóng tiền ăn cho mẹ mà". Nghe thế, bà đáp lại: "Tháng này, nó chỉ đóng mỗi suất của nó thôi".
Đến Trung tâm làm việc, bị mọi người nhìn với con mắt thương hại, chồng thì công khai yêu đương với người tình; về nhà, chồng và mẹ chồng ngồi ăn cơm cùng nhau, cô không có suất đành bế con đi ăn cơm bụi. Vi tự hỏi: "Không biết cô đã sai ở chỗ nào?".
Biết là khó khăn, nhưng trong Vi nung nấu quyết tâm nhất định sẽ dành lại những công sức, tiền bạc mà cô đã bỏ vào Trung tâm bao năm nay.
Vi cắn răng chịu đựng, chấp nhận việc chồng có nhân tình bên ngoài (Ảnh minh họa).
Chồng đã "hoa tâm" còn vô tình
Không xuất sắc như Vi, tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, Thùy (thành phố Hải Dương) về quê dạy học. Qua mai mối, cô gặp Lưu - con giám đốc một doanh nghiệp xây dựng ở thành phố. Thời gian đầu, Thùy cũng lăn tăn bởi Lưu hơn cô những 12 tuổi. Nhưng sự ga lăng, hào phóng, sự quan tâm tỉ mỉ của Lưu đã làm Thùy rung động.
Sau hai tháng quen biết, Thùy lên xe hoa về nhà chồng.
Thế nhưng, kết hôn rồi, Thùy mới hiểu được vì sao giàu có, đẹp trai mà mãi hơn 30 tuổi, Lưu vẫn chưa có vợ, lại đồng ý lấy một người không xuất sắc, cũng không quá xinh đẹp như cô. Thì ra, sự ga lăng, hào phóng của Lưu không chỉ dành cho Thùy mà còn cho nhiều cô gái khác. Đến tuổi lấy vợ, bị bố mẹ giục giã, anh mới tìm một người hiền lành, công việc ổn định để lập gia đình cho bố mẹ yên tâm.
Cưới vợ chưa lâu, Lưu đã bắt đầu ra ngoài tìm thú vui. Khi Thùy chất vấn, anh thản nhiên: "Từ trước tới nay anh vẫn thế, giờ anh cũng không có ý định 'vì một cây mà phải từ bỏ cả khu rừng'". Em lấy anh không phải cũng vì nhà anh giàu sao? Nên em yên tâm, cứ an phận, anh sẽ không để em phải thiếu thốn".
Đến lúc này, Thùy mới hối hận vì đã không tìm hiểu kĩ trước khi cưới. Không muốn vừa cưới đã ly hôn, đường đường lại là giáo viên nên cô vẫn muốn xây dựng hình ảnh một gia đình hạnh phúc trong mắt đồng nghiệp và học sinh. Chính vì vậy, Vi cắn răng chịu đựng, chấp nhận việc chồng có nhân tình bên ngoài.
Khi đứa con đầu lòng ra đời, Thùy thầm hy vọng, vì con cái, Lưu sẽ quay đầu. Nhưng càng hy vọng, cô càng thất vọng. Sau khi cô có thai rồi sinh con, thời gian Lưu ở nhà càng ngày càng ít đi.
Sợi dây chịu đựng của cô cuối cùng cũng đứt khi con bị tiêu chảy, phải nằm viện cả tuần. Vậy mà ngoài một cuộc điện thoại hỏi thăm hôm đầu tiên, sau đó Lưu biệt vô âm tín.
Con ra viện, Thùy quyết định bế con về nhà mẹ đẻ, cô cần thời gian để suy nghĩ. Đáp lại việc cô bỏ về nhà mẹ, sau hơn 1 tháng, Lưu cầm đơn ly hôn đến tận trường cô dạy, lớn tiếng: "Tôi tưởng cô biếtan phận, thì ra gan cô cũng lớn, dám thách thức tôi. Nếu cô đã muốn về nhà mẹ, tôi cho cô thỏa mãn. Nhưng cô đừng mong nhận được một đồng từ tôi...". Hổ thẹn với đồng nghiệp, học sinh, Thùy chỉ biết im lặng nhìn chồng, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Theo afamily
Giọt mồ hôi trên má vợ Tùng thèm cái cảm giác lén ôm vợ từ phía sau lưng, lúc vợ Tùng chiên chiên xào xào trên bếp, đặt vào má vợ một nụ hôn và thích thú với vị mặn mặn vì giọt mồ hôi trên má vợ. Tùng bước vào nhà trong chếnh choáng hơi men. Xưa nay anh ít khi say, nhưng hôm nay Tùng say không...