Lời cuối của người đàn bà điên
Nỗi nhớ anh giăng kín trái tim em, đi đâu và làm gì em cũng nhìn thấy bóng hình anh. Em không biết bức thư này em có mail cho anh hay không nhưng em đã viết nó cùng những giọt nước mắt và nỗi đau giằng xé.
Mổi khi đêm về đối diện với chính mình em lại khóc. Em khóc bởi những gì mà cuộc sống cho em, em khóc bởi những day dứt trong lòng. Thật lòng em không muốn mình là “người đàn bà điên”, em không muốn bị gia đình và xã hội chê trách hay ruồng bỏ, em không muốn con em phải xấu hổ khi có người mẹ như vậy, em không muốn, em không muốn anh ạ…em sợ điều đó lắm. Nhưng ánh mắt của anh, khuôn mặt anh cứ ăn sâu vào trong tâm trí em. Càng cố quên em lại càng khắc đậm hơn hình bóng anh. Anh đã vô tình đi vào cuộc sống em, hiện hữu một cách vô thức.
Những ngày qua thật khó khăn đối với em, em không biết mình sẽ tiếp tục như thế nào? Em muốn mọi thứ biến mất hoàn toàn trong tâm trí em, trong suy nghĩ của em, trong cuộc sống của em. Em muốn em của những ngày tháng trước, những ngày chưa gặp anh. Dù cuộc sống có tẻ nhạt, có bất công với em nhưng em không thấy đau khổ, không day dứt hay mãi khóc vì nhớ thương.
Em sẽ lại cố gắng và cũng chỉ mình em lẻ loi trong đơn độc. Chẳng thể khác được phải không anh?Tình yêu của em chẳng bao giờ chạm được đến trái tim anh, nó chỉ khiến anh càng xa lánh em thêm mà thôi. Bởi vậy nên không bao giờ anh hiểu hết những giọt nước mắt trong em. Em đã sống như vậy đó…cảm ơn anh về những cảm xúc.
Anh à, hãy cho em giữ mãi những phút giây ngắn ngủi khi được bên anh nghe. Với anh nó chẳng là gì cả nhưng với em đó là tất cả. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em có được, đó cũng là phần ký ức ấm áp nhất ở nơi trái tim em.
Cứ mỗi sáng thức dậy em tự hứa với lòng rằng: “Hôm nay là ngày cuối cùng em nhớ đến anh…” vậy đó và hôm nào cũng là ngày cuối cùng em nhớ đến anh hết. Nhưng lá thư này có lẽ là lá thư cuối cùng em viết cho anh và vì anh. Chỉ mong anh luôn nhớ rằng: “Có những thứ dù đổi thay thì vẫn là mãi mãi…”. Tình yêu trong em mãi mãi vẫn vậy, dù lớp bụi thời gian có phủ mờ đi tất cả, dù những đau khổ có đè nặng lên trái tim em hay sự hững hờ và vô tình của anh chẳng thể thay đổi được lòng em.
Anh biết không, nhiều lúc em thầm ước sao mình là một người phụ nữ xinh đẹp, chẳng để làm gì cả chỉ mong được anh yêu một lần mà thôi. Nhưng nếu ước mơ là sự thật thì em đã không khổ đau đến vậy. Có những lúc nhớ anh đến điên cuồng, em chỉ biết vào face ngắm nhìn hình anh, vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh rồi khóc. Không biết em khóc vì mừng vui trước hạnh phúc anh đang có hay em khóc cho tình yêu không lối thoát của mình. Lần đầu nhìn thấy anh em biết rằng mình sẽ sai nhưng em không biết hết những đau khổ mà em phải chịu…
Video đang HOT
Em không biết vì sao bản thân em lại cố chấp đến vậy, sao em lại không thể quên được anh? (Ảnh minh họa)
Kí ức về đêm 30/4 với em thật là kinh khủng. Em đã chạy hơn 80km để rồi một mình tự uống 2 ly cà phê và lang thang khắp thành phố với hy vọng rằng anh sẽ đến…Anh biết không, đêm đó em đói và lạnh lắm nên em đã nôn ngay ở bàn mà anh và em đã từng ngồi đó. Nhìn mọi người trong quán lần lượt ra về em không biết mình sẽ đi đâu nữa. Em lại chạy xe lòng vòng nhưng không biết vào đâu để ngủ, trời khuya lắm rồi anh ạ và mọi thứ trỡ nên mù mịt đối với em. Và rồi em cũng gặp được người tốt, có một dì chỉ cho em nhà trọ. Em nằm dài ngước mắt nhìn trần nhà để mặc nước mắt rơi… thời gian chậm chạp trôi qua, em không thể nhắm mắt lại được. Lần đầu tiên trong đời em biết thế nào là tận cùng của sự tuyệt vọng và đau khổ. 3h sáng em vào kêu bà chủ lấy CMT, bị bà nạt vì vào muộn mà đi quá sớm. Đêm đó anh ngủ ngon lắm à, anh đâu cần biết có người vì anh mà chạy gần 100km, có người vì anh mà lang thang như kẻ điên, có người vì anh mà bỏ lại tất cả…tất cả vì anh đó anh biết không? Vì những ảo tưởng về một hạnh phúc không có thật và con tim đã lấn át lý trí. Anh tàn nhẫn và độc ác với em vậy đó.
Tưởng rằng vì tủi nhục và đau khổ mà em có thể quên được anh nhưng em đã nhầm. Hôm anh đưa người lên coi sửa điện…chỉ nhìn thấy anh thôi thì mọi căm hờn và tủi khổ trong em biến mất. Em chỉ muốn đến ôm chặt lấy anh, kể anh biết em đã nhớ anh như thế nào. Đối diện với anh em như kẻ ngốc vậy đó, chẳng hiểu được lý trí là gì.
Những ngày anh đi mổ mắt về là những ngày lòng em ngôn ngang lắm. Em rất muốn gặp anh nhưng lại sợ anh bực mình, sợ anh căm ghét em hơn. Có mấy bữa em ở rất gần anh, gần cơ quan mình lắm nhưng lại không dám vào. Em sợ sự im lặng của anh…Em cũng sợ khi gặp anh rồi thì mọi kìm nén trong em sẽ trỡ nên vô nghĩa nhưng em đâu biết không được nhìn thấy anh em lại khóc nhiều hơn. Nỗi nhớ anh giăng kín trái tim em, đi đâu và làm gì em cũng nhìn thấy bóng hình anh.
Em không biết vì sao bản thân em lại cố chấp đến vậy, sao em lại không thể quên được anh? Thời gian ư? Nó chỉ khiến tình cảm trong em ngày càng đầy thêm mà thôi.
Anh có nhìn thấy những giọt nước mắt em rơi không? Anh có thấy tim em đang run rẩy không? Hơn nữa đời người rồi sao em vẫn cứ mụ mị như cô bé mới lớn vậy? Để được sống là chính mình thì em sẽ mất đi tất cả hả anh? Và em đã nghĩ sẽ đánh đổi tất cả chỉ để được anh yêu một lần, một lần thôi là đủ lắm rồi. Em thật ngốc, “người đàn bà điên” như em làm sao có được tình yêu của anh chứ, làm sao có được hạnh phúc của cuộc sống này chứ?
Mọi người tuy nói là bình đẳng nhưng mỗi người một số phận mà. Em sẽ không ngốc nghếch để cứ mãi hỏi rằng: sao anh không hiểu em, sao anh không yêu em khi biết em yêu anh nhiều đến vậy. Sẽ chẳng bao giờ em hỏi nữa anh ạ, bởi mãi mãi chỉ là nổi đau mà thôi. Cuộc sống của em sao chỉ toàn nước mắt vậy anh? Mong sao cuộc đời này chỉ mới bắt đầu với em, sẽ không bao giờ em chọn con đường này để bước đi. Bởi chẳng ai thật lòng với em cả, dù chỉ một câu. Anh cũng vậy- “người để em tâm sự ” ạ, anh đã nói với em như thế rồi bỏ mặc em với những ngổn ngang của cuộc sống…
Chẳng trách anh đâu, chẳng thể trách anh được, mãi mãi chỉ có yêu thương mà thôi. Cầu mong hạnh phúc và bình yên ở mãi bên anh, hãy trao em những bất hạnh, đau khổ và ưu phiền của cuộc sống…em sẽ giữ nó thật chặt để những người xung quanh em luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy em khóc. Không biết ngày mai gặp anh em sẽ như thế nào nhưng em sẽ không “làm phiền” đến cuộc sống của anh nữa. Yêu anh.
Em tuyệt vọng và có ai đó đã nói rằng: “Hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng để thấy nó cũng đẹp như một bông hoa…” điều đó có đến với em không?
Theo VNE
Không dám giữ tình yêu vì mất trinh
Với tôi, việc không còn trong trắng giống như một tội lỗi ghê gớm ngăn tôi không dám níu giữ anh.
Tôi và anh yêu nhau đã gần 3 tháng. Thời gian tuy không dài nhưng đủ để tôi yêu và nhớ anh rất nhiều. Tôi làm kế toán của một công ty xây dựng. Vì mới ra trường nên tôi phải đi theo công trình làm việc. Còn anh vì nhiều lý do nên phải về làm cho một công ty gần nhà. Khoảng cách địa lý ngăn cách chúng tôi. Tôi ở Sài Gòn, còn anh mãi tận Nghệ An.
Trước khi gặp và yêu anh, tôi cũng đã yêu một anh bạn cùng cơ quan nhưng tôi không may mắn. Người đó không yêu tôi mà chỉ lợi dụng tôi thôi. Tôi đã chủ động chia tay. Khi đó tôi và anh (người yêu của tôi bây giờ) chỉ là đồng nghiệp bình thường. Anh không để ý gì tới tôi và tôi cũng vậy.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi dần dần quên được người phụ tình. Tôi đã quyết định sẽ không tin vào bất kỳ người đàn ông nào nữa. Nhưng cuộc sống chẳng nói trước được điều gì. Tôi không nghĩ là chúng tôi có thể yêu nhau vì tôi đã trao cái quý giá nhất cho người yêu cũ và giờ cứ yêu ai, tôi lại thấy mình có lỗi.
Anh đã đến bên và chia sẻ với tôi mọi chuyện. Anh bảo tôi: "Hãy xem chuyện bị phản bội như một tai nạn. Sẽ có người tốt hơn đến bên em và giúp em đứng dậy". Nghe được câu nói đó từ anh, tôi dường như mạnh mẽ hơn nhiều. Lòng tôi như được tiếp một nguồn sức mạnh để có thêm nghị lực bước qua.
Anh - một người con trai hiền lành, thật thà, không cao, không đẹp trai nhưng tấm lòng lại rộng lượng và bao dung lắm. Còn tôi được những người trong công ty nhận xét là ngoan hiền, chăm chỉ, có ngoại hình dễ nhìn và cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Không hiểu sao tôi lại đồng ý yêu một người như vậy.
Thời gian làm việc với nhau, anh không có biểu lộ gì cho thấy anh thích tôi. Ngược lại, anh luôn trêu đùa tôi. Anh thích tôi tức và giận anh. Chỉ như vậy anh mới có được cơ hội làm lành với tôi vì anh biết xung quanh tôi có biết bao nhiêu người hơn anh muốn tôi để ý. Còn tôi thì bắt đầu để ý tới anh từ đó.
Ngày 8/3, anh không hề chúc tôi, thậm chí một tin nhắn cũng không. Tôi nghĩ tôi và anh là đồng nghiệp, thậm chí là rất thân mà anh lại vô tâm đến vậy nên đã thấy giận anh vô cùng. Anh gọi điện mời tôi đi ăn chè nhưng vì giận nên tôi đã không nhận lời. Khi đứng trên cửa sổ, tôi nhìn thấy anh nói chuyện với người con gái khác, bất chợt thấy lòng buồn và đau lắm. Tôi đó, về nhà, tôi đã khóc rất nhiều. Khóc như chưa từng được khóc. Nhưng anh đâu để ý tới tôi vì anh đâu biết tôi có tình cảm với anh.
Ngày hôm sau đi làm, chúng tôi không nói chuyện hay cười đùa như bình thường. Nhưng có một điều tôi đã không ngờ tới. Tối hôm đó, anh chính thức tỏ tình với tôi. Quá ngạc nhiên, tôi không nói được câu nào và đuổi anh ra khỏi phòng. Tôi còn bảo anh đừng đưa tình cảm ra đùa với tôi.
Còn anh, đêm về, nhắn cho tôi cái tin: "Anh đã yêu em lâu rồi nhưng vì có quá nhiều người theo đuổi em nên anh sợ mình không có cơ hội. Giờ anh sắp xa em, anh không muốn mình phải hối hận. Thà nói ra dù không có được tình cảm của em thì anh cũng vui và chúc em hạnh phúc". Nghe những lời đó trái tim tôi dường như đập sai một nhịp.
Anh đã viết đơn xin nghỉ việc trước đó một tháng. Giờ đã đến hạn anh rời khỏi công ty. Tôi không muốn mất anh và tôi cũng có tình cảm với anh trước, chỉ có điều là tôi đã không dám nói ra. Tôi sợ anh sẽ không đồng ý yêu một người không còn trinh tiết như tôi. Chúng tôi có thời gian ngắn ngủi một tháng bên nhau nhưng tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc và anh cũng vậy.
Ngày xa nhau, anh ôm tôi và dặn tôi giữ gìn sức khỏe để chờ ngày gặp lại. Tôi chỉ biết khóc và khóc. Tôi và anh đều nghĩ khi xa nhau chắc chúng tôi sẽ không chịu nổi vì nhớ nhau. Ngày nào chúng tôi cũng gọi điện, nhắn tin.
Nhưng có lẽ người ta nói đúng: "xa mặt cách lòng", tình cảm của chúng tôi cũng phai nhạt dần. Tôi hỏi anh vì sao ít gọi điện thì anh chỉ nói: "Anh mới về quê, gặp lại nhiều bạn nên em thông cảm". Có lẽ anh cũng cần một người yêu bên cạnh để chăm sóc và tôi lại không thể làm được điều đó. Trong tôi bây giờ thật nhiều mâu thuẫn. Một phần muốn giữ anh nhưng phần khác lại sợ mình không xứng với anh. Chuyện trinh tiết làm tôi suy nghĩ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sốc khi phát hiện người yêu từng "qua tay" nhiều người Đằng sau sự tinh tế, nhã nhặn của em là cả một quá khứ quá kinh khủng, nếu đọc được câu chuyện này, em bảo tôi phải chấp nhận thế nào đây? Trở về Việt Nam sau 4 năm du học ở Anh, tôi tự tin rằng mình sẽ có được cô bạn gái hoàn hảo. Thực ra tôi cũng từng trải qua...