Lời chia tay đau lòng nhất chính là sự im lặng
Có một kẻ vừa rời đi trong lặng thinh, còn người ở lại ôm giữ trái tim vỡ tan với mảnh tình găm sâu. Kỳ thực làm gì có ai không đau khi vẫn còn yêu mà phải buông tay, thế nhưng trên đời này có những chuyện chỉ chân thành thôi cũng chẳng thay đổi được kết cục.
Làm gì có ai cam tâm rời đi khi vẫn còn yêu sâu đậm? (Ảnh minh họa: Cẩm Vi)
Cho đến giây phút cuối cùng mình còn gọi nhau là người yêu, mọi thứ tưởng chừng như nhẹ bẫng, không một lời oán trách, cũng chẳng có câu chia tay nào được thốt ra. Có lẽ đơn thuần chỉ là người ta cảm thấy đối phương không còn quan trọng trong cuộc đời họ nữa, có hay không cũng trở nên dư thừa.
Vốn dĩ yêu một người chưa bao giờ dễ dàng và chia tay lại là chuyện tổn thương hơn rất nhiều. Buông tay người ấy, để họ ra đi khiến trái tim ta quặn thắt, nhưng sự lựa chọn đã được an định. Vốn liếng sau cuối mà em giữ lại cho riêng mình có lẽ là những kỷ niệm tựa như thước phim tua chậm, cứ từng chút một cào xé tâm can.
Rốt cuộc trong hai chúng ta chẳng ai hiểu tại vẫn còn yêu mà có thể dễ dàng buông tay như thế. Sau những lần chia tay “hờ”, đến cuối cùng người mỏi mệt, kẻ chán chường, hay là giải thoát nhau để tình yêu không còn đọng tiếng thở dài?
Người ta thường rượt đuổi nhau trong tâm thế cái tôi quá lớn, để rồi tình yêu dần rạn vỡ, tựa như những lưỡi dao sắc cứa sâu vào tim. Cảm giác nỗi bi thương xâm lấn hiện tại, câu chuyện từng hạnh phúc ấy kết thúc lại đầy nước mắt. Em vốn từng tin rằng yêu bằng lí trí thì sẽ không đau, nhưng thật ra chẳng có tình yêu nào được xây nên mà không có cảm xúc nồng nhiệt.
Video đang HOT
Im lặng nhìn tình yêu đứt gãy, lòng người có bình thản? (Ảnh minh họa: Cẩm Vi)
Thật ra, im lặng là tận cùng của nỗi đau, khi người ta bất lực, chẳng biết mình nên làm gì. Những nghi vấn đè nặng như tảng đá khổng lồ, người ta không vì tình yêu mà cố gắng thêm một chút, không vì nước mắt em rơi mà đau lòng, thì cũng chính là thời điểm nên mọi thứ đã kết thúc. Tình yêu không xa vời như những ước vọng của con người, đó chỉ đơn giản là được bên nhau, cùng vui cười, sẻ chia. Nhưng khi tình yêu đứng trước bờ vực chênh vênh, với cô đơn giày xéo, một kẻ hững hờ còn một người cố chấp lặng im, đành rơi vỡ tan tành.
Dẫu chính em hiểu rằng dù đi hay ở lại thì niềm đau vẫn trú ngụ, chỉ là nỗi đau chất đầy, thay vì khóc lóc, buồn bã, em chọn cách im lặng. Sự hồi đáp từ người cũng trống hoác và mỏi mệt. Mạnh mẽ đến bao nhiêu thì em cũng chỉ là con gái, gồng gánh những suy tư rồi thu mình vào một góc tối, khóc cho hả hê rồi ngày mai vẫn phải rạng ngời bước chân ra ngoài.
Tình yêu tuổi trẻ suy cho cùng mà nói, nồng nhiệt nhưng mỏng như hơi sương. Ngày hôm nay có thể cười nói bên nhau, nhưng chỉ một thời khắc ngắn ngủi sau đó đã chia ly đường ai nấy bước, cuộc đời ai nấy sống. Và tưởng chừng những kẻ từng nói yêu sâu đậm cũng đi ngang nhau như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của nhau.
Có chăng lời chia tay đau lòng nhất chính là sự im lặng, bởi người ta không kịp níu lại dù chỉ một câu chúc phúc, cứ thế mà rời đi. Đôi lúc em tự hỏi, suốt ngần ấy thời gian bên nhau, đã bao giờ người thực tâm nghĩ đến em? Nếu còn yêu người ta sẽ không để mặc em trong những nỗi hoài nghi không có câu trả lời, nhớ lấy!
Theo doanhnghiepvn.vn
Nếu một ngày em phải xa nơi này
Đó cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác nhưng lại mang một nỗi buồn man mác đến hư hao.
Khi gắn bó quá lâu với một nơi nào đó người ta sẽ chợt nhận ra không phải mình không thể rời đi mà là chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Không đành lòng bỏ lại những thứ lạ đã thành quen, không đành lòng bỏ lại một thành phố ồn ào vội vã và thứ lớn nhất là không đành lòng bỏ lại một người mà ta yêu.
Nhìn dòng người đông đúc đang qua lại cô chán nản thời dài rồi lại tiếp tục làm việc. Cô sợ khói bụi Hà Nội, sợ tiếng ồn ào khiến người ta rát tai mỗi khi ra đường. Thế nên hôm nào cô cũng chờ qua giờ tan tầm rồi mới ra về.
Biết cô thường mệt mỏi vì nhiều việc nên anh hay đến đón cô về, ít nhất cô luôn cảm thấy hạnh phúc vì có anh bên cạnh che chở, có những ngày cô còn ngủ gục một mạch trên bờ vai anh, cô vẫn cho rằng đó mới chính là điều quý giá nhất mà cô đang có.
Cứ tưởng tình yêu của cả hai sẽ bình yên như thế chẳng bao giờ rời xa thì cô bị điều chuyển công tác vào Sài Gòn. Đây là cơ hội không phải ai cũng có được, đi xa một tí đổi lại cô sẽ được thăng chức và tương lai rộng mở hơn.
Ngay khi biết được tin đó cô đã vui mừng gọi điện khoe anh thế nhưng đầu dây bên kia sau một hồi im lặng chỉ nói với cô một câu chúc mừng lạnh nhạt. Cô không hiểu tại sao anh lại có thái độ đó nhưng rồi cô cũng nhanh chóng bỏ qua vì tâm trạng cô đang rất tốt.
Chiều hôm ấy khi anh đến đón cô đôi mắt anh đầy ưu tư và buồn phiền, cô hỏi anh xảy ra chuyện gì nhưng anh nhất quyết không trả lời. Vậy là cô mặc kệ cũng tỏ vẻ giận dỗi lại với anh, mãi đến khi tới nhà anh mới chịu hỏi cô về chuyện chuyển công tác.
Trong khi cô hào hứng kể thì anh lại mang vẻ mặt trầm ngâm, câu cuối cùng vừa dứt anh đã nói: "Em ở lại được không? Anh không muốn xa em đâu". Cô hơi ngạc nhiên vì câu nói đó của anh, trước giờ cô làm gì anh cũng ủng hộ đây là lần đầu tiên anh đề nghị cô chuyện này.
Cô mỉm cười rồi nói mình sẽ suy nghĩ cả đêm hôm đó cô không thể nào chợp mắt được. Cô sợ làm anh buồn nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội thăng tiến cho bản thân. Cô nhắn tin cho anh để thuyết phục, song anh vẫn kiên quyết giữ cô ở lại chứ không để cô đi. Bỗng dưng cô cảm thấy anh ích kỉ chỉ biết đến mình mà chẳng nghĩ suy.
Trong lúc tức giận cô nói lời chia tay có lẽ đây là phương án tốt nhất vào lúc này, cô không thể hiểu sao anh lại như vậy và cô cũng không sẵn sàng để từ bỏ công việc của mình. Những ngày sau đó cô chuẩn bị kĩ lưỡng để vào Nam làm việc, cô háo hức đến nỗi ai cũng nghĩ đó chính là lựa chọn tốt nhất cho cô.
Đôi lúc cô cũng thấy nhớ anh nhưng mọi bận rộn đã khiến cô quên mất. Trước ngày đi một hôm cô nhắn tin cho anh song đầu dây bên kia chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Sáng hôm sau cô được mọi người tiễn ra sân bay nhưng vẫn luôn ngoái lại để xem anh có tới gặp cô không.
Đến khi mọi người về hết máy bay chuẩn bị cất cánh cô mới kéo vali đi ra, lúc này cô mới thấu cái cảm giác cô đơn, lạc lõng. Trước đây, mỗi lần cô đi xa anh đều đứng ngoài cửa chờ đến lúc máy bay cất cánh mới ra về.
Bước thêm một bước nữa cô lại thấy nhớ cái lạnh của Hà Nội, nhớ dòng người vội vã trên phố đông. Bước thêm một bước nữa cô nhớ những nơi mình và anh đã từng đặt chân đến. Bước thêm một bước nữa cô nhớ những buổi chiều được ngồi sau xe anh ngân nga vài câu hát về Hà Nội. Bước thêm một bước nữa cô quay lại thấy anh đã đứng từ phía xa, nước mắt cô lăn dài trên má, cô bỏ tất cả chạy đến ôm chầm lấy anh giọng cô nức nở: "Em không đi nữa vì ở đó không có anh".
Theo ilike.com.vn
Lúc còn yêu trông 'nghèo rách mồng tơi', chia tay mới biết anh thực sự là đại gia ngầm Tôi không muốn lập gia đình mà chồng nghèo, không lo được cuộc sống sung túc cho vợ con. Anh chỉ cười trừ, lúc nào cũng xuề xòa: "Em lo gì, trời sinh voi, sinh cỏ, ai đói mà em lo". Tôi thừa nhận mình là đứa con gái thực tế khi yêu. Có thể một phần lí do đó là do xung...