Lời cầu hôn “phũ phàng”
Khi tôi giật mình vì anh đột ngột ngỏ ý làm đám cưới, anh bảo: ‘Anh mà không cưới thì làm gì có thằng nào dám cưới em’.
ảnh minh họa
Cách đây hơn 10 năm, một cô gái 27 tuổi như tôi được xếp vào hàng “gái già”, có ai lấy cho là may mắn lắm lắm. Tôi và anh cũng yêu nhau được hơn 7 năm, thời gian quá dài với một tình yêu và ít khi chúng tôi đề cập đến chuyện đám cưới.
Thời tôi và anh quen rồi yêu nhau, chúng tôi còn thiếu thốn lắm, công việc lại chưa ổn định nên hai đứa quyết tâm tạo dựng kinh tế thật vững rồi mới cưới. Lúc đó, những lần đi chơi với nhau, anh vẫn đèo tôi trên chiếc xe đạp cà tàng. Những buổi “chơi sang”, chúng tôi mới dám đi ăn chè bưởi hay ốc luộc, còn bình thường là ra bờ đê ngồi hóng mát và nhìn tàu bè chạy qua lại.
Bảy năm yêu nhau, chúng tôi cũng nhiều lần cãi vã, tưởng chừng như chia tay, vấn đề cũng chỉ vì cuộc sống quá khó khăn mà chuyện đám cưới thì cần rất nhiều tiền. Gia đình hai bên không ngăn cấm gì chúng tôi yêu nhau, nhưng chuyện đám cưới, bố mẹ đều bảo phải tự lo thôi, bố mẹ không có nhiều để cho chúng tôi.
Tôi lúc đó cứ nghĩ, chắc phải chờ đến già mới được làm đám cưới mất, vì đến bao giờ mới có đủ tiền cưới cơ chứ. Bỗng một hôm, trên bờ đê lộng gió, một buổi đi chơi như hàng trăm buổi đi chơi khác bỗng có dấu hiệu khác thường khi anh quay sang tôi nói:
- Hai ngày nữa mẹ anh qua nhà em chơi đấy nhé!
Video đang HOT
- Sao lại thế hả anh?
- Thì sang hỏi cưới em chứ còn làm gì nữa.
Tôi hơi sững người trước câu nói của anh. Bây giờ nghĩ lại, tôi cho rằng đây là một lời cầu hôn thật nhất mà anh dành cho tôi, còn lúc đó, tôi thấy tự ái lắm, hỏi lại anh:
- Sao anh chưa hỏi ý kiến em xem có đồng ý cưới anh hay không mà đã bảo mẹ sang?
Anh cười phá lên giữa bãi cỏ không người ở triền đê:
- Anh mà không cưới thì làm gì có thằng nào dám cưới em!
Tôi không cười cùng anh mà bắt đầu với mối lo của mình. Tiền đâu để làm đám cưới? Anh như hiểu được điều đó, khẽ kéo tôi vào lòng mình rồi nói:
- Em đừng lo. Anh dành dụm được một ít, mình chuẩn bị những đồ thật cần thôi. Còn chuyện cỗ cưới, người ta đồng ý cho mình trả sau đám cưới, lúc đó lấy tiền mừng bù vào là được mà.
Tôi tin tưởng vào sự lựa chọn cũng như tính toán của anh. Điều đó vẫn đúng sau hơn 10 năm chúng tôi sống bên nhau. Đám cưới của chúng tôi diễn ra, không bị lỗ chút nào, vừa đủ tiền để trả các khoản nợ. Giờ đây, khi đang hạnh phúc với con nhỏ, với cuộc sống khấm khá hơn, tôi mỉm cười nghĩ về lời cầu hôn “phũ phàng” anh dành cho tôi.
Minh Thương
Theo VNE
Mẹ vợ mất, chồng tôi cũng không về
Đúng là tình huống trớ trêu, tôi cũng không biết nên làm thế nào với người chồng này nữa.
Lúc này, đầu óc tôi quay cuồng, tôi còn chưa nguôi nỗi đau mất mẹ thì lại thêm sự thất vọng về người chồng. Chồng tôi là một người đàn ông đê tiện, thực sự là tôi phải dùng từ ấy mới xứng với anh.
Tôi và anh lấy nhau được 3 năm. Ngày đầu, tình cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt. Anh cũng không phải là người đàn ông ki bo hay khó chịu gì. Chỉ là anh có tính vô tâm. Điều này thì từ khi yêu nhau, tôi cũng đã biết. Nhưng thiết nghĩ, đàn ông thì ai chẳng vô tâm. Mấy ai quan tâm hết mọi thứ của phụ nữđâu, nên tôi cũng tạm cho qua. Và rồi, cứ thế, mọi điều kiện đều thuận lợi nên chúng tôi lấy nhau.
Chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái. Cháu rất ngoan và biết nghe lời bố mẹ. Vì nhà tôi ở xa nên trước khi lấy nhau, tôi đã thỏa thuận với chồng rằng, chúng tôi sẽ thường xuyên về thăm gia đình tôi. Vì như thế sẽ công bằng hơn, chứ không có chuyện, con gái đi lấy chồng là coi như bố mẹ mất con. Với lại, tôi cũng là con, cũng muốn làm tròn bổn phận của người con chứ. Anh đồng ý yêu cầu của tôi.
Nhưng không như thỏa thuận, từ ngày lấy nhau, anh gần như không về nhà tôi. 3 năm làm vợ chồng, anh mới về nhà tôi được 1 lần, đúng là như vậy. Chỉ thi thoảng, tôi giục thì anh mới gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi. Nhưng mà, dần dần, anh cũng không làm việc đó nữa. Bố mẹ tôi cũng góp ý rất nhiều nhưng mà anh không thay đổi. Dường như anh chẳng quan tâm tới chuyện đó, vì là, gia đình xa nhau nên lấy được tôi, anh coi thế là xong. Anh cũng không cần quan tâm nhà vợ nữa vì nghĩ, không về thì thôi, cũng không có gì. Không về thì sau này chẳng giáp mặt nhau, nên không cần thiết.
Đúng là số tôi quá khổ. Con thì nhỏ mà phải li dị chồng nhưng làm sao sống được với người chồng như vậy. (ảnh minh họa)
Anh sống ích kỉ, tôi thì chán nản vì suy nghĩ ấy của anh. Nên lần nào về nhà, tôi cũng tự khắc về. Anh chẳng cản trở tôi, anh bảo tôi có tiền thì cứ về, anh không cấm. Mỗi lần như vậy tôi đều tủi thân vô cùng, vì về xóm làng, họ hàng, hàng xóm đều hỏi tôi sao chồng không về. Họ còn nghĩ tôi bỏ chồng mà giấu họ. Nhưng mà, tôi nghĩ, chuyện này cũng không có gì. Thôi thì cười trừ cho xong.
Tôi mệt mỏi vì thái độ của anh với gia đình tôi. Thôi thì không nói được thì tôi mặc kệ, anh muốn ra sao thì muốn. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này, coi như anh không phải là con rể của bố mẹ tôi, là người tách biệt với gia đình tôi. Tôi đã chán ngấy anh rồi, không còn nhắc nhở chuyện phải quan tâm gia đình tôi làm gì.
Nhưng mà, sau 3 năm làm vợ chồng, chuyện mà tôi không thể làm ngơ được đó là, anh đã không về nhà tôi khi mẹ tôi mất.Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Cả họ hàng chắc như đinh đóng cột là tôi bỏ chồng. Tôi đành gật đầu như vậy vì còn lý do nào nữa đâu, còn lý do nào mà con rể không về viếng mẹ vợ. Tôi cũng xác định, đó là lần cuối cùng tôi gọi anh là chồng, không còn vợ chồng gì với anh nữa. Tôi quyết định từ bỏ tình cảm này, quyết định ly hôn sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Đúng là số tôi quá khổ. Con thì nhỏ mà phải li dị chồng nhưng làm sao sống được với người chồng như vậy. Tôi hỏi tại sao thì anh bảo, bây giờ anh không muốn quan hệ gì với nhà vợ nữa, để sau này không phải đi lại nhiều. Lấy được tôi, vậy là xong, cần gì phải đi lại này kia. Nếu tôi thích thì tôi tự giác mà về thăm, làm tròn chữ hiếu, anh không cấm.
Đúng là một người chồng đê tiện, tôi không còn lời nào để nói với anh nữa, tôi quá chán rồi. Giờ đây, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi khi chờ đợi ngày ra tòa ly hôn. Chồng gì mà như vậy, thà không lấy chồng còn hơn!
Theo VNE
Ở với bố chồng, chỉ được ăn rau và đậu phụ Tôi đã chán ngấy cuộc sống hiện tại, thật sự với tôi nhiều lúc nó không khác gì địa ngục. Tôi tự hỏi sao trên đời này lại có ông bố chồng keo kiệt chi li như thế. Ban đầu tôi cũng thấy mình may mắn và hạnh phúc. Tôi là một đứa con gái tỉnh lẻ, nhan sắc bình thường không có...