Loay hoay
Đất trời vào đông, cái thời tiết se se lạnh của những tháng cuối năm làm em chạnh lòng. Em với anh quen nhau được bao lâu rồi nhỉ? Những tháng ngày không tên ấy trong ký ức em vụt đi nhanh hút, cho đến khi anh ra đi, em lại loay hoay đi tìm anh.
Em không khóc, không buồn nhưng sao em lại thế này? Em lục tìm lại những gì thuộc về anh, những lúc anh nhìn em trìu mến, những lúc anh nhẹ nhàng mở cửa cho em bước ra, những lúc anh âm thầm bước sau em khi lên cầu thang… Không phải em vô tình đâu anh, em vẫn cảm nhận đựơc, vẫn bối rối mỗi khi đi lướt qua nhau, vẫn muốn sắp xếp cho những cuộc chạm mặt, vẫn thấy vui khi bước vào cổng thấy xe anh ở đó, vẫn muốn nhìn anh thật nhiều mỗi khi anh suy tư một mình…Nhưng vì đâu mà chúng ta lại để thời gian trôi qua không một chút hòai niệm?
Anh không còn ở nơi đây, anh đi mang theo sự kiêu hãnh của em, còn em ở lại xót xa cho chính mình, cảm giác vẫn cứ nhẹ nhàng nhưng sao thấy thổn thức chi lạ? Rồi một ngày, tự sắp xếp để tìm lại nhau trong dòng đời, anh bộc lộ cảm xúc với em vụng về, anh hỏi em những câu hỏi ở thì tương lai mà em không biết phải trả lời thế nào? Em vẫn kiêu hãnh thế, vẫn hờ hững thế…buông lơi như sợ anh biết được điều gì đó là lạ nơi em, trong lòng em bức bối khó tả, em muốn được cầm đôi bàn tay của anh để cảm nhận được sự chắc chắn, muốn đựơc ôm anh thật chặt để cảm nhận nơi nương tựa…em thèm lắm anh có biết không?
Anh à, đừng trách em, em không muốn làm thế đâu anh, em muốn anh mãi mãi thuộc về em, nhưng em không thể…không phải vì sự kiêu hãnh nơi em, nhưng là vì bóng hình ấy đã không cho phép em làm khác được. Em chưa một lần nghe anh giải thích, nhưng em cũng hiểu được anh quan trọng như thế nào với hình bóng ấy, và với em em xin trả anh ở lại nơi anh bắt đầu… Hàng xóm của anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho em một ngày
Thế là em viết, viết như để xua đi nỗi nhớ anh...Làm sao em chịu đựng được nhỉ? Đầu tiên là em đi làm, để quên, để không còn thời gian mà nhớ. Nhưng quên cũng chẳng được bao lâu. Tất cả chung quanh em chỉ có anh, duy nhất là anh thôi.
Em đâu ngờ được, một ngày nào đó, em phải sống trong khắc khoải mong chờ như thế này. Ngày xưa, những lời khen ngợi luôn làm em vui vẻ và sướng rơn thế mà giờ đây, em chạnh lòng nhiều lắm. Em có thua kém ai đâu, cũng đâu có thiếu những kẻ thật lòng đeo đuổi...vậy sao trái tim em chỉ mang hoài hình bóng anh thôi? Kể ra anh cũng hạnh phúc thật đó. Hạnh phúc vì được làm tình đầu của em, được em gửi trao trọn vẹn tấm lòng. Nhưng niềm hạnh phúc đó anh chẳng bao giờ biết được. Kệ em anh nhé, em sẽ khoá cửa trái tim thật chặt, để cho em bớt những nhói đau, để cho em bớt đi yêu thương và cảm xúc nhưng em sẽ...trao chìa khoá ấy cho anh! Đôi lúc em hờn trách tình yêu, nếu như em không yêu anh mà lựa chọn những người ngoài kia làm chỗ dựa hoặc nếu như em chẳng biết yêu ai thì có phải em đã sống nhẹ lòng hơn? Nhưng bây giờ, em đã biết yêu rồi đó, biết khóc khi anh buồn, biết lo lắng khi anh mỏi mệt và biết quan tâm thật nhiều đến cuộc sống của anh...em cũng biết yêu thương mang theo là khổ đau, khắc khoải nhưng em chấp nhận hết tất cả chỉ vì em yêu anh! Anh là gì mà quan trọng đến thế?
Nếu mọi người biết là em yêu đơn phương thì chắc hẳn ai cũng ngạc nhiên lắm đó, cũng sẽ tò mò không biết người đó là ai mà khiến một người như em phải hoài mong khắc khoải! Anh à, anh dạy em cách để quên đi! Tại sao anh đến rồi mang tình yêu của em đi như thế? Em biết phải làm thế nào với tình yêu anh đây? Bỗng dưng anh đến rồi mang tình yêu của em đi mất! Anh trước giờ vẫn thờ ơ như thế đó thôi! Vậy sao em lại thương yêu anh được nhỉ? Có mấy lần anh chủ động nhắn tin liên lạc hay hỏi han em đâu. Chỉ có em lo lắng cho anh trước, chỉ có em nhớ anh không chịu nổi, chỉ có em mà thôi... Bỗng dưng em thấy cafe đắng ngắt, bỗng dưng em chán nản và buồn bã, cả tuần trôi qua rồi mà em đâu có làm được việc gì. Tại anh hết đó! Trời hôm nay rất đẹp, chỉ se lạnh đủ để em điệu đà trong một chiếc áo len mà thôi. Em cứ như thế này tới bao lâu nữa? Cứ cafe một mình, cứ sống âm thầm trong nỗi nhớ anh khôn nguôi, cứ yêu anh đắm chìm? Chao ôi, em chán em lắm rồi....Em ghét anh, ghét anh nhiều lắm! Em muốn bật khóc...Nhưng đâu có ai nghe em khóc? Mà dường như càng lớn thì người ta càng thích khóc hơn thì phải? Đành một mình nín lặng trong tiếng thở dài...
Em muốn quên anh đi nhưng sao không thể? 3 năm, 5 năm hay nhiều hơn thế nữa? Anh cứ đi như vậy để em lặng lẽ nơi đây chỉ có một mình. Anh trả lại cho em những vô tư ngày xưa đi! 4 ngày rồi em không liên lạc với anh, 4 ngày sao dài thế? 4 ngày em không nhắn tin anh cũng chẳng cần hỏi han gì. Thế đó, anh đâu có thương em! Tất cả những tin nhắn đáp lại của anh chỉ là phép lịch sự mà thôi. Em biết rồi mà vẫn cứ lao vào như con thiêu thân ham ánh sáng, như hướng dương dõi theo mặt trời xa xôi... Em kiêu kỳ ngày xưa đâu rồi? Em không muốn, thực sự không muốn cái tuổi đẹp nhất của em lại trôi qua trong âu sầu một mối tương tư như thế này? Em cũng chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được tình đầu của em lại chơi vơi và hoang mang, khắc khoải đến thế? Nếu có một điều ước, em mong sao mình đừng gặp nhau, đừng quen thân như thế! Anh à, nếu có thể thì cho em một ngày thôi anh nhé! Một ngày cho em để một đời nhớ mãi, được không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu ngày ấy Lúc trước có ai nói với em tình yêu là bất tận là nơi vĩnh hằng của cuộc sống. Anh biết không, lúc ấy em sẽ không bao giờ tin và em sẽ phản đối lại rất khốc liệt. Nhưng anh ơi! Từ khi gặp và yêu anh đến nay chính em- chính em chứ không phải ai khác luôn bảo vệ câu...