Loạn luân với cả chị và cô ruột, đây là vị vua khiến lịch sử Trung Quốc khiếp đảm
Ông là kẻ khiến người ta ghê sợ bởi chứng nghiện quan hệ tình dục quái dị, ăn chơi trác táng, hung ác nhất lịch sử Trung Quốc.
Lưu Tống Tiền Phế Đế (449-465), tên húy là Lưu Tử Nghiệp là hoàng đế thứ sáu của triều Lưu Tống trong lịch sử Trung Quốc. Ông lên ngôi khi còn ở độ tuổi thiếu niên và chỉ trị vì trong một thời gian ngắn ngủi.
Lưu Tử Nghiệp lên ngôi hoàng đế vào năm 464, lúc ông mới 16 tuổi đã hoang chơi tàn phá, như lời chiếu lên ngôi của Tống Minh Đế mô tả: “Tử Nghiệp hung ác điêu ngoa, chống lại tính trời, mặt người lòng thú, lúc mới 8 tuổi mà đã phản đạo bại đức, từ những năm này, xâm vũ ngũ thường, bỏ trệ tam chính”.
Tử Nghiệp còn là người hoang dâm, trụy lạc và bệnh hoạn chưa từng thấy ở thời Trung cổ. (Ảnh minh họa)
Ông đã đích thân dẫn cận binh đi tấn công và giết chết chú mình là Lưu Nghĩa Cung cùng bốn vương tử của người này. Tử Nghiệp còn sai người sát hại Lưu Nghĩa Cung một cách man rợ. Thậm chí đôi mắt của Nghĩa Cung còn bị đem cho vào ngâm rượu. Chưa hết, Tử Nghiệp rất ghét em gái của mình là Tử Loan mới lên 10 tuổi, vì Loan được cha yêu, nên đã hạ lệnh giết Tử Loan. Hai người em cùng mẹ khác cha của Tử Loan còn rất nhỏ cũng bị giết cùng.
Những người chú của ông không bị giết thì cũng bị nhốt vào lồng tre thả trôi sông.
Bên cạnh đó, Tử Nghiệp còn là người hoang dâm, trụy lạc và bệnh hoạn chưa từng thấy ở thời Trung cổ. Ông từng thông dâm với chị là Công chúa Sơn Âm Lưu Sở Ngọc, tuy xinh đẹp nhưng cũng khát khao chuyện ấy vô độ.
Theo ghi chép của sử sách, vốn bản tính ham mê dục vọng, coi khinh luân thường đạo lý, Lưu Sở Ngọc thường chủ động vào cung, cùng ăn cùng ngủ với Lưu Tử Nghiệp. Vẻ quấn quýt như đôi sam của chị em họ chẳng khác nào cặp phu thê đang mặn nồng tình ái. Trong vòng tay của chị gái, Lưu Tử Nghiệp càng trở nên u mê, nghe theo mọi lời xúi bẩy của chị mà làm càn.
Video đang HOT
Lưu Tử Nghiệp tàn bạo và dâm loạn (Ảnh minh họa)
Khi người anh rể biết chuyện, tìm cách giết người em lẫn cô vợ, Lưu Tử Nghiệp liền hợp mưu với Sở Ngọc giết hại luôn anh rể của mình.
Sau đó Tử Nghiệp lại lấy một người cô ruột là công chúa Tân Thái. Xét theo huyết thống, Tân Thái công chúa là cô ruột của Lưu Tử Nghiệp, đã kết hôn cùng tướng quân Hà Mại. Để chiếm đoạt cô mình, Lưu Tử Nghiệp mời công chúa vào cung rồi giữ rịt bên mình, ngày đêm hưởng lạc.
Tới khi đức phu quân của Tân Thái công chúa là tướng Hà Mại vào cung tính chuyện phải trái để đòi vợ, vị vua bạo tàn đã vội bức tử một cung nữ, cho vào quan tài mang trả cho dượng, rồi loan tin Tân Thái công chúa đã yên giấc ngàn thu vì cảm mạo.
Nổi giận đùng đùng, Hà Mại bèn lập mưu tạo phản, nhưng bất thành, cả nhà bị giết dưới tay Lưu Tử Nghiệp. Từ đó, Tân Thái công chúa đổi tên thành Tạ thị, lưu lại chốn thâm cung.
Tương truyền, Tử Nghiệp còn mắc chứng thị dâm, ra lệnh bắt các vương phi, công chúa ra đứng đầy sân rồi cho đám nô bộc ra hành hạ họ, còn vua đứng xem để lấy hứng. Tử Nghiệp còn bắt các cung nữ khỏa thân chạy khắp sân để xem, rồi giết khi cô gái đã kiệt sức.
Sau đó, Tiền Phế Đế lại mơ thấy nữ quan bị chặt đầu chửi rủa mình. Ông nghe một bà đồng nói rằng trong hoàng cung có “quỷ”. Do đó, ông đã quyết định tổ chức một lễ diệt trừ yêu ma vào đêm hôm sau. Ông luôn lo sợ và thường hay cầm cung tên đi khắp nơi trong cung để bắn “quỷ”, kết cục ông đã bị giết chết.
Khi Lưu Tử Nghiệp bị giết ông ta mới 17 tuổi, mới lên ngôi được 1 năm. Trước đó, Lưu Tử Nghiệp thường mơ thấy một người đàn bà chửi rủa: “Ngươi quá hung bạo và vô đạo đến nỗi ngươi sẽ không thể tiếp tục sống để thấy vụ thu hoạch lúa mì vào năm tới.” Sự thật đã diễn ra đúng như giấc mơ của vị vua này. Đến bây giờ, lịch sử Trung Quốc vẫn nhắc lại tên Lưu Tử Nghiệp với danh phong là vị vua dâm loạn nhất thời phong kiến.
Theo Khám phá
Đắng lòng cảnh làm dâu nhà có cô ruột ế sưng
Tôi bỗng dưng biến thành con thuyền chông chênh giữa 2 dòng nước, nghiêng bên nào cũng khổ.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi yêu nhau khi 2 đứa đều là sinh viên năm nhất. Anh ở một huyện ngoại thành Hà Nội, còn tôi ở tận Nghệ An.
Trong thời gian yêu nhau, nghe anh kể về gia đình, tôi cũng hiểu sơ sơ về hoàn cảnh nhà anh. Bố mẹ anh đều là giáo viên, sống cùng nhà còn có cô ruột anh, cô ốm đau bệnh tật từ nhỏ, lớn lên không lấy chồng mà ở vậy. Khi cô già hơn, đau ốm liên miên nên bố anh đón cô về nhà chăm sóc.
Ngày ra mắt đầu tiên, tôi run lắm, dù đã được anh chuẩn bị tinh thần từ trước. Tôi không phải là đứa quá kém trong khoản giao tiếp, ý tứ, nhưng anh vẫn phải dặn dò tôi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, anh bảo cô anh khó tính lắm.
Về đến nhà anh, tôi bắt đầu thấy hoảng, vì có đủ bố mẹ, cô anh ngồi chờ sẵn ở bàn uống nước. Tôi chào hỏi, đặt túi hoa quả lên bàn, may mắn buổi đầu không có gì sơ suất xảy ra. Chỉ có điều, lúc đề cập tới chuyện lâu dài, mẹ anh chặc lưỡi: "Nghệ An xa quá, lấy nhau về rồi vất vả đủ đường". Tôi nghe vậy chỉ biết cúi mặt cười trừ. Cô anh bỗng lên tiếng: "Ảnh hưởng gì, nó làm dâu thì nó về nhà mình ở, chứ mình có phải về nhà nó đâu". Tôi được lời bênh thì nhẹ nhõm hẳn ra.
Sau đó ít lâu, chúng tôi quyết định kết hôn. Bạn bè tôi có đứa bảo, tìm hiểu cho kỹ đã, người ta làm dâu 1 mẹ còn thấy khổ, mày làm dâu 2 mẹ chồng, tha hồ mệt đấy. Tôi biết chứ, nhưng tôi và anh yêu nhau, hơn nữa tôi chỉ cần khéo léo một chút thôi là ổn thỏa mà. Thế nhưng, tôi quả thực đã chủ quan, cưới nhau về, sống chung một nhà tôi mới thấy được sự đấu đá ngầm giữa mẹ chồng và em cô. Tôi bỗng dưng biến thành con thuyền chông chênh giữa 2 dòng nước, nghiêng bên nào cũng khổ.
Mẹ chồng và cô không ưa nhau, chỉ tiếp xúc vài lần là tôi biết, nhưng vì cả 2 đều sợ cái uy của bố chồng nên không ai dám bộc phát ra bên ngoài, chỉ âm thầm chống đối lại nhau. Tôi đi chợ, mẹ chồng bảo thích ăn món này, tôi mua về nấu, đến bữa kiểu gì cô cũng không động đũa, mặt nặng mày nhẹ với tôi, bảo có mỗi bữa cơm nấu cũng chẳng ra gì. Mua toàn thứ cô không ăn được thế này, khác gì trêu tức cô. Hoặc ngược lại, những món cô tôi ưa thích lại là những món mẹ chồng tôi không bao giờ ngó ngàng. Thế là từ vụ đấy, tôi kinh nghiệm, mỗi lần đi chợ lại hỏi cả 2 người cho chắc, bữa cơm bỗng dưng cầu kỳ và mất thời gian vô cùng.
Về sống chung, tôi biết hôm đầu tiên cô bênh tôi cũng chẳng phải vì quý hóa gì tôi cả, là do cô thấy mẹ tôi phản đối thì bênh để chọc tức mẹ chồng mà thôi.
Trong nhà, 2 người lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, nhưng thực chất là bằng mặt mà không bằng lòng. Tôi làm theo lời người này, thì người kia lườm nguýt. Thành ra, về nhà chồng mấy tháng, tôi chả thân thiết được với ai. Trong đầu lúc nào cũng phải nơm nớp lo làm thế nào để làm vui lòng người này mà lại không mất lòng người kia.Mẹ chồng tôi vẫn đang công tác nên việc nhà thường do cô đảm nhiệm, từ khi tôi về làm dâu, 1 tôi tay quán xuyến tất cả mọi việc. Đi làm trên cơ quan về cái là tôi luôn chân luôn tay với việc nhà. Cô anh bảo, con gái về nhà chồng, như thế là đúng rồi. Còn mẹ tôi thấy cô không làm gì đâm ấm ức, bà xì xào với tôi: "Cả ngày chẳng được cái việc gì rồi còn lý lẽ, đúng là bom nổ chậm mà, không biết phải nuôi báo cô đến bao giờ nữa". Mẹ chồng nói thế cũng chẳng phải bênh tôi gì cho cam, chẳng qua thấy cô không làm gì, bà thấy khó chịu mà thôi.
Cô chồng tôi đau chân không đi lại được. Tôi lấy lá về đun rồi bóp chân cho cô. Mẹ chồng nhìn thấy nguýt lên nguýt xuống, bảo cháu dâu có hiếu với cô thế.
Đến khi tôi bầu bí, mẹ chồng và cô ngày càng căng thẳng. Ai cũng muốn chăm tôi theo ý mình. Mẹ chồng bảo, người có bầu thì phải ăn uống tốt, chịu khó đi lại vận động, sau này còn dễ đẻ. Nhưng cô thì bảo, hạn chế hoạt động càng nhiều càng tốt. Thế là cứ mỗi buổi chiều, mẹ chồng lại đứng dưới sân gọi con dâu xuống cùng đi bộ thì cô anh ngồi cạnh mặt sưng mày xỉa lên với tôi. Tôi khó xử vô cùng.
Nhiều lúc nghĩ tôi thấy căng thẳng và mỏi mệt lắm, đi làm cả ngày đã áp lực rồi, về đến nhà còn áp lực tinh thần hơn. Nói với chồng, anh bảo anh biết tính mẹ với cô mà, 2 người vẫn vậy từ ngày xưa, anh bảo tôi chẳng nên để ý. Nói vậy, nhưng anh là con trai, có làm sao cũng không ai nói. Còn tôi phận làm dâu, việc gì cũng tôi gánh chịu, bỏ qua mà sống sao được.
Nhiều lúc tôi nghĩ, chẳng lẽ sinh con ra rồi xin ra ở riêng, chứ cứ tình trạng này kéo dài, chắc tôi stress mà chết mất. Có mẹ nào rơi vào hoàn cảnh giống tôi, có thể cho tôi lời khuyên không?
Theo Kiến Thức
Bàng hoàng khi nhận ra mình là nạn nhân của những vụ loạn luân Có lẽ không còn chuyện gì đáng kinh tởm hơn chuyện loạn luân giữa bố chồng và nàng dâu. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ là nạn nhân của những vụ loạn luân mà tôi vẫn thường hay đọc trên sách báo. Tâm trạng của tôi rối bời khi mà tôi gặp phải chuyện này. Tôi năm nay 28 tuổi kết...