Lỡ “yêu” chồng chị mất rồi em phải làm sao?
Tôi không thể hiểu được, tại sao mình lại bị cuốn vào những lời nói ngọt ngào của anh.
Tôi năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và đang trong thời gian xin việc. Tôi cũng trải qua một mối tình đẹp với người yêu được ba năm… nhưng giá như tình yêu cứ bình dị như thế mãi thì hạnh phúc biết bao! Vậy mà không ngờ cuộc đời tôi đã rơi vào bi kịch khi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Khi vừa nhận bằng tốt nghiệp, tôi quyết định sang Nga chơi với bố tôi một thời gian. Ở đây, tôi gặp chị bạn ở cùng khu phố đã hơn 10 năm xa cách. Dù xa nhau lâu như vậy nhưng khi gặp nhau, chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ và chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc, tình yêu. Trong thời gian này, tôi vẫn giữ liên lạc với người yêu mình và không nhận thấy có điểm gì đó khác biệt từ anh. Nhưng khi về đến Việt Nam, có những chuyện đã bắt đầu xảy ra mà chính tôi vẫn không thể nào lý giải được.
Từ đây, mỗi khi tôi và bạn trai nói chuyện lại bắt đầu có những cuộc cãi vã khiến hai đứa cứ thế lạnh nhạt dần. Không hiểu sao, cứ nói chuyện được vài câu là cả hai lại sinh hiểu lầm và to tiếng với nhau. Rồi từ đó, chúng tôi mặc kệ nhau, không ai nói chuyện với ai bất cứ lời nào.
Tôi cũng cảm thấy rất lạ khi thời gian này, chồng của chị cùng phố tôi gặp ở bên Nga lại thường xuyên vào facebook nói chuyện và hỏi han tôi. Chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt nhau ở ngoài, chỉ biết nhau qua người thân của mình. Gia đình chị ấy và bố tôi làm ăn bên Nga lâu năm nên cũng có một mối quan hệ khá thân thiết. Hỏi ra thì tôi mới biết, anh chồng của chị vẫn ở Việt Nam, chưa qua bên đó, còn chị qua trước để lo mọi thủ tục cho chồng.
Lúc đầu tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao anh ấy lại hay nói chuyện với mình như vậy? Nhưng lâu dần thì tôi cũng nghĩ đơn giản, chẳng qua là vì anh em nên anh ấy mới nói chuyện vui vẻ như vậy mà thôi. Khi tôi vừa về Việt Nam, anh đã vội vàng hỏi thăm và xin số điện thoại của tôi, tôi cũng vui vẻ cho anh số như bình thường. Từ đó, anh nhắn tin cho tôi nhiều hơn và anh em tôi cũng bắt đầu nói chuyện với nhau thân mật hơn.
Nhưng bỗng một hôm, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh: “Sau 9 năm lấy vợ, em là người đầu tiên khiến anh rung động sau lần gặp gỡ đầu tiên”. Và ma xui quỷ khiến thế nào lại tôi đã cuốn theo những tin nhắn mật ngọt ấy của anh, khiến trái tim tôi dần dần rung động trước những tình cảm anh dành cho mình.
Hình Minh Họa
Dù đã cố gắng phân tích mọi mối quan hệ và những lý do khiến anh không thể như vậy được nhưng sao một người cả tin và ngu dại như tôi lại bị anh “thôi miên” như vậy chứ? Tôi đã cứng rắn được vài lần… nhưng sau những tin nhắn ngọt ngào đó, tôi lại bị mềm yếu và cuối cùng, tôi cũng đáp lại những tin nhắn quan tâm chăm sóc của anh, mặc kệ người yêu mình đang giận dỗi.
Được vài ngày sau thì anh sang Nga. Trước khi đi anh cũng hẹn gặp tôi cà phê và chào tạm biệt. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng rất vui vẻ và anh hẹn ngày sớm nhất sẽ được gặp lại tôi. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ cướp anh ra khỏi tay chị ấy, cũng không nói anh bỏ vợ để lấy tôi hay tôi sẽ chia tay với người yêu mình cả. Và anh cũng vậy, anh không có ý định bỏ vợ mà anh chỉ muốn làm quen tôi để có bầu bạn tâm sự cho vui.
Khi anh sang Nga, tôi và anh cũng không liên lạc với nhau nữa vì tôi biết anh cũng có cuộc sống riêng của anh, và tôi cũng đang có người yêu của mình. Nhưng hơn một tháng sau thì bỗng có tin sét đánh đến với tôi, đó là khi tôi nhận được cuộc điện thoại từ chị vợ anh. Với giọng điệu tức giận, chị hỏi tôi về những tin nhắn tôi gửi cho anh và sỉ nhục tôi như một kẻ cướp chồng chị! Không những thế, chị còn nặng nề mắng nhiếc: “Cô thích thì tôi biếu tặng nó cho cô luôn đấy”.
Video đang HOT
Hôm sau, chị lại tiếp tục điện về bảo rằng: “Những tin nhắn này tôi sẽ lấy làm bằng chứng để đưa ra tòa cho tôi bỏ nó”. Tôi thật không ngờ rằng, với bản tính nhút nhát, ít nói, không bao giờ cãi vã hay to tiếng với ai mà giờ đây, tôi lại rơi vào trường hợp đi phá hoại gia đình và cướp chồng người khác. Nhưng tôi biết chị đang mất bình tĩnh nên đã giữ cách im lặng.
Hôm sau tôi lại nhận được cuộc điện thoại từ bố. Bố tôi không cần hỏi đầu đuôi ra sao đã mắng nhiếc tôi thậm tệ: “Sao tao cho mày bao năm ăn học mà mày lại ngu thế? Nó đã có vợ con rồi thì mày còn dính vào nó làm gì?”. Tôi chỉ biết im lặng và khóc… vì tôi biết, có thanh minh thế nào thì bố vẫn không tin tôi.
Còn mẹ tôi thì hiểu con gái hơn ai hết. Bà nhẹ nhàng hỏi han tôi, lắng nghe tôi nói và tôi cảm giác bà luôn thấu hiểu cảm giác của con gái. Tôi cảm thấy như trút đi được gánh nặng khi chia sẻ mọi chuyện với mẹ.
Đến lúc này, bạn trai tôi vẫn không biết chuyện gì. Tôi cứ tự động viên mình: “Thôi, thì cứ im lặng cho qua tất cả. Chắc vợ chồng anh chị ấy cũng sớm giải quyết được mọi chuyện thôi”. Nhưng tôi không thể ngờ được, vài ngày sau chưa yên chuyện thì chị đã chia sẻ một đoạn note dài trên Facebook cho tất cả mọi người thân quen, bạn bè và đặc biệt là bạn trai tôi biết về câu chuyện tôi và anh nhắn tin tình cảm với nhau. Tôi như chết lặng khi đọc được những dòng chữ cay nghiệt đó nên đã nhanh chóng thoát khỏi facebook để tránh nghe những lời chửi bới, miệt thị từ xã hội, từ những người đọc được nó mà không ai thực sự hiểu và thông cảm cho tôi.
Khi sự việc đã vỡ lỡ, điều tôi lo sợ nhất là người yêu tôi – người đã gắn bó với tôi suốt 3 năm nay sẽ bỏ rơi tôi. Và như những gì tôi dự đoán, tôi đã nhận được những câu nói nặng nề từ người yêu mình. Anh trách móc tôi: “Cô làm tôi xấu hổ với mọi người và không còn mặt mũi nào nhìn mặt bạn bè, người thân nữa. Tôi thù và hận cô suốt đời này. Tình cảm tôi dành cho cô cũng đã hết, vì thế cô đừng làm phiền tôi nữa. Tôi cảm thấy nhục nhã khi yêu một đứa con gái hư hỏng như cô”.
Vậy là cuộc đời tôi dường như đã kết thúc. Tôi đã đánh mất tất cả. Tôi nằm khóc triền miên vì đầu óc không suy nghĩ được gì, chỉ biết trốn chạy và sống khép kín một mình. Tôi không sợ xã hội chửi tôi là gì, mọi người khinh bỉ tôi ra sao vì lúc này đây, tôi rất cần những người thật sự hiểu và thông cảm cho tôi.
Tôi biết chị ấy đối xử với tôi như vậy cũng chỉ vì muốn trả thù tôi. Nếu chồng chị ngoại tình với tôi thì chị cũng phải phá bằng được tình yêu của tôi. Tôi không có quyền trách ai trong câu chuyện này cả vì một phần lỗi cũng vì tôi ngu dại nên mới rơi vào bi kịch như vậy!
Bây giờ tôi không còn mong mỏi điều gì hơn, ngoài mong bạn trai tôi quay lại và chúng tôi lại có thể vui vẻ được như trước… nhưng điều đó thật khó!
Tôi quyết định gửi những dòng tâm sự này để mong rằng, một ngày nào đó, anh đọc được và hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi. Tôi sẽ chờ đợi cho đến khi nào anh quay lại bên tôi. Và tôi chỉ xin nói một câu rằng: “Em rất xin lỗi! Mong anh hãy cho em cơ hội để được trở về bên anh nhé!”.
Theo VNE
Có bạn trai mới, tôi khôn nguôi nhớ người cũ
Mẹ anh tìm mọi cách chia rẽ và tôi chấp nhận xa anh, nhưng ngày đêm thương nhớ, khóc lóc, đau khổ, dù đã có người mới.
Cách đây hơn 1 năm, tôi và anh chia tay vì mẹ anh không chấp nhận tôi. Tôi là gái miền núi, gia đình lại khó khăn, học thức không cao. Vậy nên, những ngày mới yêu nhau anh cũng thừa biết gia đình sẽ không bao giờ chấp nhận một người con dâu như tôi. Anh cố gắng làm việc thật nhiều để lo lắng cho tôi thật tốt. Anh lo hồ sơ và mọi thứ để đăng ký cho tôi tiếp tục đi học. Thời gian ấy, tôi rất hạnh phúc, cữ ngỡ niềm vui ấy sẽ nhân đôi khi chúng tôi là của nhau thật sự.
Vì tôi dang dở ở năm học lớp 10 nên phải học hệ trung cấp 3 năm. Tôi nghỉ học cũng lâu lắm rồi nên đối với bài vở, tôi không còn nhớ và thậm chí là rất tệ. Nhưng vì có anh động viên và giúp đỡ nên tôi đã vượt qua được.
Quen nhau được hơn 6 tháng anh dẫn tôi về nhà ra mắt gia đình. Hôm ấy tôi về nhà anh, những lời mẹ tôi dạy, tôi không quên. Tôi biết gia đình anh là viên chức nhà nước nên sẽ không thích với những cách ăn mặc hở hang, thế nên hôm ấy tôi chọn cho mình một bộ đồ rất kín đáo, quần jeans và áo sơ mi trắng. Vừa bước vào nhà anh, tôi đã không quên để ý mọi thứ như mẹ tôi đã dạy. Lúc ấy là 5h chiều, mẹ và bố anh vẫn chưa về.
Tôi hỏi anh:
- Anh ơi, em vào bếp nấu cơm trước nhé, để mẹ về có cơm ăn luôn, cũng muộn rồi anh ạ.
Anh thấy vậy, cũng vào bếp phụ tôi nấu cơm. Đến 8h30 mẹ anh về, bà bất ngờ vì bữa ăn đã chuẩn bị xong, bà còn bất ngờ hơn vì sự có mặt của tôi. Bà nhìn tôi và có vẻ rất ưng ý. Tâm lý một người mẹ chồng nên bà hỏi tôi rất nhiều: Bao nhiêu tuổi? Tuổi gì? Nhà ở đâu? Ba mẹ làm gì? Gia đình đông anh em không?...
Tôi thận trọng trả lời từng câu hỏi của mẹ anh cho đến khi tôi thấy sắc mặt của bà thay đổi lúc biết tôi là cô dâu tuổi Thân. Anh tuổi Hợi nên không hợp với tôi. Sau bữa cơm ấy, tôi dọn dẹp bát đĩa và xin phép về vì cũng đã gần 10h khuya. Ra về mà trong lòng vẫn hơi run.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Mãi cho đến 6 tháng sau, sinh nhật của tôi, anh bên tôi cả ngày và đêm. Đang nói chuyện bỗng nhiên anh có điện thoại. Tôi thấy hiện lên tên mẹ anh, anh nghe điện thoại của mẹ, nhưng tôi thấy làm lạ là anh lại nói dối mẹ rằng đang đi công tác. Tại sao anh không nói thật? Tôi cố gắng hỏi và cuối cùng anh đã nói ra hết sự thật.
- Mẹ không cho anh quen em nữa. Mẹ bảo, em tuổi Thân nên sẽ không hợp với anh, cưới em anh sẽ không làm ăn gì được. Nếu anh tiếp tục quen em thì mẹ sẽ tự vẫn.
Tôi bật khóc như một đứa trẻ lên 3. Anh ôm tôi vào lòng , anh nói: "Không sao đâu em, anh sẽ mãi yêu em, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa".
Chuyện không như tôi tưởng.Vài lần sau đó, anh cũng chở tôi về nhà chơi, nhưng đều là những lúc mẹ anh vắng nhà. Bà có nhà thì anh viện cớ để cho tôi ở siêu thị gần nhà, chứ không cho tôi về nhà gặp bà. Tôi thấy khổ sở vì chuyện tình cảm quá, và không muốn thấy anh khó xử nên tôi đòi chia tay, nhưng anh không đồng ý. Anh bảo:
- Hãy cho anh thời gian. Trong vòng 2 năm anh sẽ thuyết phục được mẹ.
Tôi đồng ý, nhưng rồi bà vẫn không cho phép anh cưới tôi. Hôm ấy là 29 Tết, tôi về quê ăn Tết cùng gia đình. Tôi bất ngờ khi bà điện thoại hỏi thăm tôi và gia đình. Linh tính cho thấy điều không hay sắp xảy ra, không sai. Bà yêu cầu tôi hãy rời xa anh ấy, nghe mà tưởng chừng như chỉ có thể là phim Hàn Quốc. Tôi nghẹn ngào hỏi lý do, bà chỉ nói 1 câu: "Không môn đăng hộ đối". Tôi nói, chúng tôi yêu nhau thật lòng, tôi không thể rời xa anh.
Bà nóng giận cúp máy và ngay hôm sau bà lại điện thoại. Lần này bà không nóng nảy mà hết sức ngọt ngào và nhẹ nhàng với tôi. Bà nói: "Nếu sau này con có con, thì con sẽ hiểu cảm giác của bác bây giờ". Tôi thấy thương bà, tôi suy nghĩ rất nhiều rồi đồng ý.
Sáng mồng 1 Tết anh điện thoại, tôi không dám nghe, nhưng vì anh gọi mãi nên tôi bắt máy và nói thẳng:
- Em có bạn trai khác rồi, mình chia tay đi anh.
Anh không nói gì, thế là chúng tôi chia tay. Nhưng 1 tháng sau anh quyết định níu kéo tôi. Lòng tự trọng quá cao và đã hứa thì phải làm, tôi không đồng ý quay lại với anh, mà thay vào đó còn quyết định quen một người khác để quên anh (thật sự vì tôi còn yêu anh quá nhiều). Anh đau lòng, thất vọng và cho rằng tôi ham sang phụ bạc anh. Bao lời đàm tiếu, chê trách của anh và bạn bè, tôi không màng.
4 tháng sau, anh kết hôn với một cô gái hơn tôi 1 tuổi, gia đình thành phố, học thức cao. Tôi thua cô ấy về mọi mặt. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt và chúc anh hạnh phúc. Chỉ cần anh hạnh phúc thì tôi cũng vui nhưng có ai biết được rằng tôi rất đau. Làm sao hạnh phúc được khi người đứng cạnh anh trong ngày vui ấy không phải là tôi?
Rồi thời gian qua đi (1 năm, 6 tháng), tôi không còn khóc hàng đêm, không buồn phiền nữa. Tôi đã vui trở lại. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì tình thương của gia đình bạn trai mới, họ lo lắng và cho tôi mọi thứ. Tôi cứ tưởng mình đã quên được anh không ngờ chỉ là đang lừa dối bản thân. Mỗi lần thấy nhớ anh, tôi lao vào công việc như con thiêu thân. Công việc đã làm tôi thôi không đau nữa.
Vô tình tôi gặp lại anh trong đám cưới của một người bạn. Tình yêu ấy lại trỗi dậy trong tôi. Tôi đau khổ biết bao khi thấy anh rất hạnh phúc bên vợ của mình. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ. Tôi nhớ anh rất nhiều nhưng không dám nói ra, không dám nhắn tin cho anh vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh. Hàng đêm, tôi lại khóc, ngay cả trong mơ. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như bây giờ nữa, nhưng tôi không làm chủ bản thân mình được.
Bây giờ thì cảm giác có lỗi đang tràn ngập trong lòng tôi, tôi thấy có lỗi với người hiện tại. Nhưng nỗi nhớ về anh thì không ngừng lại trong tôi. Tôi phải làm sao để quên được anh? Làm sao để đối diện với bạn trai hiện tại? Tôi có nên nói rõ cho người hiện tại biết những suy nghĩ của mình?
Theo VNE
Bởi vì em rất ngốc! Em không biêt tôi đã yêu em nhiêu bao nhiêu, chỉ riêng điêu ây thôi cũng đã được gọi là ngôc nghêch. Em là môt cô gái ngôc nghêch, đên nôi em không thê nhân ra rằng mình đã ngôc như thê nào. Chỉ có tôi, môt kẻ si tình luôn đứng ở phía sau đê dõi theo em là nhìn thây điêu...