Lo sợ của người đàn bà 1 đời chồng
Tôi sợ khi nghĩ về chuyện quá khứ, sợ mình sẽ lại sai lầm, sợ sẽ lại phải đau thêm một lần nữa.
Hỏi: Khi viết thư này tới các chuyên gia tôi thực sự đang rất bế tắc và cần một lời khuyên để mau thoát khỏi chuyện này.
Ở tuổi 21, tôi là một cô gái chẳng có gì ngoài tình yêu cùng sự bồng bột, đã quyết định lấy anh mặc cho bố mẹ ngăn cản. Lúc đó tình yêu và hôn nhân với tôi nào có khác biệt. Nhưng tôi đã lầm, chỉ 6 tháng sau ngày cưới, anh đã đi theo người con gái khác bỏ mặc tôi một mình đơn côi.
Vài tháng sau, tôi quyết định trả tự do cho anh, và cũng là trả tự do cho trái tim mình. Nhưng cái tình, cái nghĩa đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được, đâu thể nói quên là sẽ không còn vương vấn.
Suốt 4 năm sau ngày ly hôn, tôi phải sống trong sự trống trải và đau khổ. Tôi cười ít hơn, thậm chí là chẳng thể nhoẻn miệng cười vì luôn nghĩ tới anh. Đúng như người ta vẫn nói, người khiến mình nhớ đến suốt đời là người gây ra nỗi đau trong tim mình chứ không hẳn là người đem lại hạnh phúc cho mình.
Thời gian trôi qua, bận bịu với công việc, tôi- cô gái bồng bột năm xưa ấy đã dần học được cách chấp nhận vết thương lòng, nghĩ thoáng và bước tiếp.
Một vài tháng trước, tôi có quen một người đàn ông, anh ấy cũng như tôi – đã từng trải qua một lần vấp ngã – hai trái tim đồng điệu đã tìm được đến nhau. Tôi và anh đã phải lòng nhau. Tình yêu lúc này không còn là tình yêu bồng bột của cô gái 21, mà là tình yêu chín chắn của một người phụ nữ từng trải. Lý trí cùng con tim tôi đều mách bảo, người đàn ông này sẽ là một người chồng tốt, yêu thương tôi và đáng để tôi dựa vào.
Anh đến mang lại cho tôi nụ cười và niềm hạnh phúc, nhưng trớ trêu thay, ngay lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất thì cũng là lúc tôi lo sợ nhất. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Tôi sợ khi nghĩ về chuyện quá khứ, sợ mình sẽ lại sai lầm, sợ sẽ lại phải đau thêm một lần nữa.
Tôi bắt đầu trốn tránh anh, một mình khóc lóc trong đêm khi nghĩ về chồng cũ. Tôi biết làm như vậy là không công bằng với anh, là làm anh tổn thương, nhưng tôi vẫn cứ thế. Tôi không biết làm sao để có thể vượt qua nỗi đau này, hơn nữa tôi cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của anh vì nước mắt tôi vẫn rơi vì chồng cũ. Liệu có phải tôi vẫn yêu chồng cũ của mình không? Làm sao để tôi có thể rũ bỏ cảm giác ấy để sống tiếp cuộc đời của chính mình?
Làm sao để tôi có thể rũ bỏ cảm giác ấy để sống tiếp cuộc đời của chính mình? (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Đầu tiên, chúng tôi rất tiếc vì bạn đang vướng phải một tình huống tiến thoái lưỡng nan, nhưng có một người đã nói với tôi rằng: “Hỡi cô gái, hãy nhấc bổng con tim và tận hưởng những gì mình đang có”.
Đôi khi chính tôi cảm thấy điều đó thật viển vông, nhưng không bạn ạ, điều đó hoàn toàn hữu ích cho mỗi người phụ nữ đã từng vấp ngã khi mới chỉ đôi mươi. Bạn nên nhớ rằng mất mát ở quá khứ không thể lết chân được tới hiện tại nếu bạn không cho phép nó.
Đã có rất nhiều bạn đọc gửi thư tâm sự rằng họ đã chung sống 35 năm trời cùng chồng, họ ngỡ tưởng rằng cả cuộc đời sẽ gắn chặt mãi với chồng và các con, nhưng không phải vậy, chồng họ đã cặp bồ trong suốt một thời gian dài. Nỗi đau ấy còn nhiều hơn gấp bội của bạn, chồng đã trở thành một phần máu thịt, nhưng cuối cùng vẫn phải cắt bỏ vì lỗi lầm anh ta đem lại là quá lớn.
Video đang HOT
Trên đời chuyện hợp tan là điều rất khó nói, để tìm được một người có thể hiểu và đồng cam cộng khổ cùng mình là cả một hành trình dài tìm kiếm đầy gian nan. Bạn đã từng ly hôn, và hiện tại đang gặp một người đàn ông cũng có cùng hoàn cảnh giống bạn, tôi tin chắc rằng, người đàn ông ấy sẽ có những suy nghĩ chín chắn và thấu đáo, sẽ là người biết trân trọng tình nghĩa vợ chồng chứ không phải một người đàn ông thích trăng hoa. Bởi đơn giản, sau bao biến cố của cuộc đời, con người ta sẽ tìm lại về bến đỗ chứ không rẽ sang ngang.
Tại sao bạn không thử chia sẻ mọi nỗi niềm tâm sự với người mới của mình? Nghe có vẻ điên rồ, nhưng bạn nên một lần đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của bạn trước khi quyết định đi bước nữa.
Người đàn ông của gia đình sẽ là người bỏ qua tất cả, đồng cảm và lấy hành động thực tế để khiến bạn yên lòng.
Người đàn ông của gia đình sẽ mỉm cười khi thấy bạn là một người phụ nữ thủy chung.
Người đàn ông của gia đình sẽ ôm bạn khi thấy bạn là một người thẳng thắn và không hề lợi dụng tình cảm của anh ấy.
Người đàn ông của gia đình sẽ cùng bạn gánh vác nỗi đau, bởi họ cũng đang trải qua cảm giác như vậy.
Người đàn ông của gia đình sẽ là người hoạch định kế hoạch về một gia đình hạnh phúc trong tương lai, tất nhiên là cùng bạn.
…Và người đàn ông của gia đình sẽ không vì nỗi sợ hãi trong bạn mà rời xa bạn.
Đừng để sự tức giận và căm hờn vết thương trong quá khứ làm bạn lại đau, lại khóc và lại làm tổn thương người xứng đáng bên cạnh bạn. Nước mắt bạn rơi khi nghĩ về quá khứ, không phải là tình yêu mà là sự tủi hờn cho những gì bạn lẽ ra đáng được nhận.
Chúc bạn may mắn!
Theo Khampha
Chán nản vì mẹ vợ tương lai luôn tìm cách moi tiền
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì hôm ấy bà gọi 2 đứa về rồi đưa cho tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Hôm trước đọc tâm sự của một bạn nói chưa về làm dâu đã ngại mẹ chồng tham lam làm tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện khó xử của mình.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng. Bố tôi là bác sỹ, lại có phòng khám riêng. Mẹ tôi kinh doanh nhà hàng và cửa hàng trang sức. Thế nên mặc dù sống ở quê nhưng gia đình tôi thuộc dạng khá giả.
Nhà tôi có mấy mảnh đất ở quê, lại thêm 1mảnh đất ở Mỹ Đình đã mua từ lâu. Bố mẹ tôi mới xây nhà cách đây vài năm để cho tôi học trên Hà Nội. Tôi lại là đứa con trai duy nhất. Do bố mẹ mải làm ăn và hiếm muộn, nên tuy ở quê nhưng cuộc sống của tôi khá màu hồng.
Được bố mẹ chăm lo tận răng, nhưng tính cách của tôi cũng vô cùng độc lập, ngang bướng. Không vì hoàn cảnh gia đình sẵn có mà tôi ăn chơi đua đòi như 1 số bạn bè khác. Còn nhớ năm tôi học lớp 12, bố mẹ bắt tôi thi Y Hà Nội để theo nghiệp bố. Tôi cũng đồng ý thi, tuy nhiên tôi thi thêm đại học kiến trúc nữa. Và rồi tôi đỗ cả 2 trường.
Bố mẹ bắt tôi học Y, nhưng tôi từ chối. Tôi nói: "Con thi Y chỉ vì theo ý nguyện của bố mẹ mà thôi. Còn con sẽ học kiến trúc - khoa mà con thích". Bố tôi vô cùng nóng tính, nổi trận lôi đình đánh tôi 1 trận. Họ hết đánh rồi khuyên nhủ nhưng đều không làm tôi lay chuyển.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng (Ảnh minh họa)
Cuối cùng bố tôi ra nước bài: Nếu như tôi học Y, bố sẽ xây nhà trên Hà Nội cho, mỗi tháng chu cấp đầy đủ tiền tiêu, lại mua xe máy, điện thoại, laptop xịn... Còn nếu học kiến trúc, bố sẽ không chu cấp cho 1 xu, xem tôi sống thế nào. Tuy nhiên, tôi đã quyết thì không ai thay đổi được.
Tôi quyết đi làm thêm kiếm tiền nhập học và dự định lên Hà Nội sẽ dạy gia sư, làm thêm... Không gì có thể ngăn nổi quyết tâm của tôi. Rồi tôi tìm mối dạy gia sư. Tôi dạy 2 đứa, tuần 4 buổi. Hồi ấy mỗi buổi dạy được 10.000 đồng. Thời gian rảnh còn lại, tôi đi phụ hồ vất vả, chân tay đau nhừ.
Sau hơn 10 ngày, thấy không thể thay đổi quyết định của tôi và thêm lời của mẹ nữa (đúng là mẹ thương con nhất) thì bố tôi đành phải xuôi theo quyết định của tôi. Ông xoa đầu tôi cười xòa: "Tao đã cứng đầu rồi, không ngờ đẻ ra thằng truyền nhân còn xuất sắc hơn cả tao".
Vào đại học, do không phải lo lắng các chuyện mưu sinh, nên tôi học hành kết quả khá tốt và cũng tham gia nhiều hoạt động Đoàn. Ra trường với tấm bằng khá và vốn tiếng Anh cũng như kinh nghiệm thực tế, tôi nhanh chóng xin cho mình công việc ở 1 công ty nước ngoài. Mức lương và công việc của tôi hoàn toàn thỏa đáng. Bố mẹ rất tự hào về tôi.
Lại thêm cái nhà mới xây lại do chính tôi thiết kế, nên bố mẹ rất hài lòng. Ai hỏi, họ cũng nói nhà do thằng Súp (biệt danh của tôi) thiết kế và không còn 1 chút nào muộn phiền vì ngày xưa không nghe theo lời bố nữa.
Nhưng có 1 điều duy nhất bây giờ tôi rất khó xử và đang không biết nên làm thế nào. Đó là người yêu tôi. Cô ấy là 1 cô gái hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi học năm thứ 4.
Hôm ấy, khi đi lang thang siêu thị thì gặp em bán hàng ở đó. Và sau khi mua hàng của bên em, tôi có để lại số điện thoại của khách hàng. Và rồi em nhắn tin cho tôi, chúng tôi nói chuyện hàng ngày. Tôi cũng yêu em lúc nào không hay.
Cô ấy nếu như theo tôi nhận xét thì cũng ưa nhìn, vẻ bề ngoài trước khi quen tôi có thể nói là cũng được. Nhưng sau đó, tôi có đầu tư cho em nên ngoại hình của em khá hơn hẳn, tính cách thì ngoan ngoãn, có hay nũng nịu 1 chút. Em không thông minh và kiếm ra nhiều tiền nhưng tôi nghĩ đó là bình thường, vì lo kinh tế chính là đàn ông mà.
Cô ấy sinh ra trong 1 gia đình nghèo, bố cô ấy lại bị nghiện. Sau đó, ông làm nghề đâm thuê chém mướn rồi chết vì căn bệnh thế kỉ. Mẹ cô ấy thì bán hàng cá ở chợ và nói thật cũng khá chợ búa, tham lam.
Nhiều lần bác vay 5, 10 triệu của tôi rồi quên trả. Do nhà cũng dư giả, lại đi làm thêm dự án, mở shop từ hồi sinh viên nên tôi cũng có đồng ra đồng vào. Tôi cũng chẳng tính toán gì những món nợ đó với bác. Nhưng được 1 lần rồi sẽ có nhiều lần.
Bác thường xuyên vay, làm tôi cũng nản và nhắc khéo về những lần nợ trước làm bác không dám vay thêm. Nhưng không vay thêm thì bác nghĩ ra cách khác. Ví dụ mỗi lần chúng tôi về quê, bác lại dặn tiện thể mua hộ bác bộ chăn ga mới, hay cái cáo rét bác đi ăn cưới, hay cái túi xách bác đi chùa...
Tôi mua hộ không thấy bác trả, tôi biết ngay đó là trò mới của bác. Tôi có nói giá trị những vật dụng đã cái mua thì bác ậm ừ rồi nói để 2,3 hôm nữa bác lấy tiền hàng rồi trả. Nhưng lần nào cũng mất hút thôi.
Thêm nữa, đi đâu bác cũng khoe có thằng con rể nhà giàu, nó mua sắm cho hết. Lại thêm bác có tính khinh người ra mặt. Từ ngày có đồ đạc, quần áo mới, con rể hờ, bác rất hay chê những người trong xóm lôi thôi, những đứa con gái nhà khác kém cỏi chịu cảnh nghèo nàn. Thực sự tôi cũng phát nản.
Tôi nói lại với em thì em chỉ biết cười trừ xin lỗi. Em bảo tôi đừng bao giờ mua cho mẹ cái gì và để em bảo mẹ. Chưa hết, chị gái cô ấy làm ở quán bar, nghề gì thì chắc có lẽ mọi người cũng đoán ra. Nhưng tôi luôn tự dặn lòng, nhà cô ấy thế chứ cô ấy có thế đâu.
Khi tôi đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối vô cùng. Mẹ nói tôi bị cô ấy làm mờ mắt. Gương mặt cô ấy cũng ưa nhìn, nhưng mẹ nói cô ấy có gò má cao, tướng sát chồng. Mẹ nói mắt cô ấy láo liên, nhìn gian xảo. Rồi nhà cô ấy không môn đăng hộ đối so với nhà tôi. Cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng. Rồi thì cô ấy hơn tôi tận 2 tuổi, nhìn bên ngoài đã thấy già hơn tôi nhiều...
Vì tính cách tôi ngang bướng, nên bố mẹ dù có ghét bỏ cũng không thay đổi được tôi. Rồi bố mẹ tôi nói muốn đến nhà cô ấy để thăm và xem nhà.
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì cuối tuần hôm ấy, mẹ em gọi chúng tôi về. Về tới nhà thấy nhà cửa ngổn ngang, nào bàn, ghế, giường, máy giặt mới... Mẹ em đon đả chạy ra đón tôi. Bà nói biết thông gia chuẩn bị sang nên phải gấp rút chuẩn bị sang sửa lại nhà cửa.
Tôi ngó ra ngoài sân thì có mấy ông đang hì hụi vôi vữa sửa lại nhà vệ sinh với bếp. Nhìn góc nhà thì 1 đống gạch hoa mới, chắc mẹ em định lát lại nhà. Rồi mẹ em đưa tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Tôi vẫn còn đang trố tròn mắt nhìn bà, thì bà vẫn tiếp: "Khổ quá, dạo này mẹ lại làm ăn khó khăn nên cũng không có tiền, nhưng vì tương lai 2 đứa mẹ vẫn phải cố. Hai đứa có thì cho mẹ vay, tháng sau mẹ trả liền".
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? (Ảnh minh họa)
Em thì cũng lí nhí, bối rối bảo: "Sao mẹ làm không bảo tụi con, tổng tiền con tiết kiệm chỉ được có gần 10 triệu. Hay là mẹ trả đồ về cho người ta đi".
Thấy tôi có vẻ chán nản, không nói gì, mẹ em giận dỗi nói: "Tất cả mẹ làm vì 2 đứa, vậy mà chẳng đứa nào chịu cảm ơn còn khó chịu quay đi". Tôi nói không có sẵn tiền trong người, bà xởi lởi nói cây rút tiền cách nhà cũng có 5km thôi.
Tôi đưa cho bà 5 triệu, rồi nói: "Con đợt này làm ăn thua lỗ, cũng đang bí tiền". Nói rồi tôi xin phép lên Hà Nội có việc gấp, em cũng lên cùng tôi ngay hôm đó. Tôi biết, mặt mẹ em chắc chắn sẽ chảy dài, nhưng tôi chẳng để bà nài nỉ, bước đi 1 mạch. Bà làm tôi thấy chán ghê gớm.
Nói thật, số tiền mẹ em đưa ra cũng không là quá lớn với tôi. Nhưng hết lần này đến lần khác bà làm tôi vô cùng chán nản, chắc chắn là ảnh hưởng tình cảm của tôi với em, chưa kể mẹ tôi suốt ngày gọi điện khuyên răn.
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? Hay tôi nên tìm cho mình con đường khác?
Theo VNE
Gần chục cuộc tình nhưng không giữ đồ của tình cũ Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiền để sắm dùng được. Lâu ngày dạo web mới thấy mọi người đang rôm rả về chuyện bị người...