Lỡ mất đi tình bạn khi nói lời yêu em
Tôi đã có cảm tình với em từ lâu và rất mong em đáp lại, nhưng hiện thực lại phũ phàng khi tôi bày tỏ nỗi lòng với em.
Ảnh minh họa
Tôi môt chàng trai 23 tuổi, tôi có yêu thầm một người bạn rất thân của mình và tình yêu đó kéo dài đến giờ cũng đã được hơn 6 năm, từ cái thích nhẹ cho đến bây giờ. Tình bạn đó với tôi nó cũng thiêng liêng lắm. Tôi dặn lòng mình sẽ không nói ra cái tình cảm đó để giữ lại cái tình bạn đáng quý này. Nhưng rồi tôi không làm được.
Dù hai đứa ở hai nơi khác nhau nhưng khoảng thời gian gần đây chúng tôi gặp nhau rất nhiều. Gặp nhau thì vui lắm đó nhưng giấu kín trong tôi vẫn là một nỗi sầu không nói thành lời, tình yêu ngày càng thôi thúc tôi thể hiện và nói ra điều đó và rồi tôi đã nói. Hy vọng rất mong manh là người con gái đó có thể hiểu và dành cho tôi tình cảm nhưng điều đó hoàn toàn ngược lại. Người đó chỉ coi tôi là một người bạn thân rất thân chứ chẳng thể nào là tình yêu.
Video đang HOT
Những câu nói của cô ấy làm tôi hối hận vì những điều tôi đã nói ra vô cùng, tôi đã đánh mất đi cái tình bạn cao quý đó. Cô ấy thấy ngại vì những lần khóc cho tôi nghe khi cô ấy gặp chuyện buồn. Cô ấy thấy ngại khi những lần cô ấy ôm tôi khi hai đứa chạy xe trong trời lạnh. Cô ấy thấy ngại khi dựa đầu vào vai tôi khi hai đứa chụp hình tự sướng. Cô ấy thấy ngại và cảm thấy đã làm tồn thương tôi khi khoảng thời gian dài qua đã kể cho tôi nghe những câu chuyện tình cảm của cô ấy.
Trái tim tôi thắt lại, những giọt nước mắt lăn dài khi phải nói với cô ấy rằng tôi sẽ cố gắng quên đi tình cảm này để giữ lại cho hai đứa cái tình bạn đáng quý này. Nhưng chắc có lẽ điều đó đã quá muộn rồi. Giá như tôi có thể kiên cường hơn chút nữa để giữ cái tình cảm kia cho riêng mình thì có lẽ cái cảm giác hối hận không đến với tôi như lúc này. Mong nhận được những lời chia sẻ thật lòng, làm sao tôi có thể đối diện với cô ấy. Làm sao cho mọi thứ trở về vị trí của vạch xuất phát ban đầu.
Theo VNE
Cam phận 'tầm gửi' vào chồng
Tôi không đủ kinh tế để ra ngoài thuê nhà và tìm việc bởi như vậy rất khổ cho đứa con còn thơ dại.
Tôi lấy chồng tính đến nay đã được hai năm. Trong thời gian qua những ngày hạnh phúc vui vẻ thật ít ỏi, còn lại tôi luôn sống trong bế tắc, dằn vặt không biết đến bao giờ tôi mới có nghị lực để giải thoát cho cuộc sống của mình.
Tôi sinh ra ở quê, lên Hà Nội học Đại học và đi làm, tôi và anh làm cùng công ty. Anh nghỉ việc sang công ty khác trước khi chúng tôi làm đám cưới, còn tôi cũng nghỉ việc ở đó sau khi sinh con. Thời gian chúng tôi yêu nhau không lâu, cả tôi và anh quyết định cưới nhanh chóng vì cả hai đều bị thúc ép từ phía gia đình.
Sau khi cưới tôi mới hiểu về tính nết của chồng mình, cục cằn và thô bạo. Chồng tôi không bao giờ chia sẻ chuyện công việc, gia đình, bạn bè, đi làm về anh cũng không nói chuyện với vợ. Anh không có bạn, không chơi với hàng xóm, ở công ty cũng không chơi thân với ai. Có việc gì anh cũng không hỏi tôi phải tự nói.
Mỗi lần nói chuyện với anh tôi phải lựa lời bởi anh không bao giờ đùa cợt, quan điểm của chúng tôi khác nhau nên không thể đi đến thống nhất được rồi anh vin vào đó bảo tôi không nghe lời. Là đàn ông nhưng chồng tôi chửi bới giỏi hơn đàn bà, lần nào nói chuyện cũng cãi nhau, anh chửi rồi đánh tôi thâm tím mặt mày.
Ảnh minh họa: Search.
Hai năm nay tôi không nhớ bị chồng đánh bao nhiêu lần. Là người có học tôi không chấp nhận được chuyện này, tôi cũng đã bao lần to nhỏ để anh bớt nóng tính nhưng anh đổ cho là tại tôi nói không khéo. Tôi không nghĩ thế bởi tư tưởng đó đã ăn sâu vào máu anh, bố anh ngày xưa cũng đánh mẹ anh rất nhiều, anh đã nói là tôi phải nghe không cần biết đúng, sai. Với chồng tôi không có chuyện bình đẳng trong gia đình, nếu có đòi hỏi thì anh đuổi tôi ra khỏi nhà, chỉ vì thương con tôi chấp nhận tiếp tục sống.
Con được hơn một năm tôi xin đi làm được một tháng thì anh bắt tôi nghỉ vì không muốn gửi con cho bà nội. Tôi nhờ người trông con để buôn bán thêm anh cũng không cho. Nhà tôi ba người sống vào 6 triệu đồng tiền lương anh đưa cho nên rất tằn tiệm, tôi muốn làm thêm để bớt gánh nặng kinh tế cho chồng nhưng anh không muốn lại quay ra cấm đoán đánh chửi tôi.
Rất nhiều lần tôi muốn mang con bỏ đi nhưng tôi không biết đi đâu, tôi không thể về quê vì nhà chồng sẽ không để yên. Anh em, bạn bè cũng chỉ có thể cho tôi ở nhờ vài ngày chứ ko thể lâu dài được. Tôi biết nếu cố gắng sống thì con tôi sẽ rất khổ khi phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, đánh chửi nhau. Tôi biết anh có vấn đề về tâm lý bởi anh không có ai để chia sẻ, gia đình anh ở Hà nội nhưng cũng rất nghèo và phức tạp. Tôi cũng không thể giúp được nếu anh vẫn đánh chửi và đuổi tôi đi thế này. Đã bao lần tôi tự nhủ phải cố gắng thay đổi mình để vợ chồng tôi có thể nói chuyện nhưng anh ngày càng cấm đoán tôi quá đáng.
Ai đã ở trong hoàn cảnh của tôi hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì? Tiếp tục sống hay ra đi? Tôi không đủ kinh tế để ra ngoài thuê nhà và tìm việc. Tôi biết ra ngoài sẽ rất khổ cho cả hai mẹ con nhưng tôi không thể tiếp tục. Tôi rất mong ai đó giúp và đưa ra lời khuyên cho mẹ con tôi lúc này.
Theo VNE
Bạn trai đe dọa nếu tôi không bỏ thai Tôi cố gắng giữ lại đứa con, nhưng anh không đồng ý mà còn chửi mắng tôi, đe dọa nhờ xã hội đen giải quyết. Tôi biết, quen và yêu anh được khoảng hai năm. Tôi là một nhân viên văn phòng, còn anh là một bác sĩ phục vụ trong ngành công an. Tình yêu với tôi và anh trôi qua trong...