Lỡ dính bầu nhưng không dám cưới
Thắng tuyên bố, sẽ nói với gia đình chuyện hai người đã ăn ở với nhau như vợ chồng
Tôi gặp Lan vào chiều ngày 8/3 vừa rồi. Nhìn cậu ấy phờ phạc, đôi mắt chũng xuống sâu hun hút. Làn da tái nhợt, xanh xao, mái tóc mềm mượt ngày nào không còn nữa mà giờ trông không khác một mớ rơm trên đầu, trông bù xù đến đáng thương. Tôi chợt nghĩ. Đây có phải là Lan, cô bạn thân của tôi không nhỉ? Chỉ sau một thời gian ngắn không gặp mà trông cậu ấy thay đổi nhiều quá. Cậu ấy già đi trông thấy. Cậu không còn nét xinh tươi của người con gái tuổi đôi mươi, không còn làn da trắng hồng rạng rỡ, không còn nụ cười duyên dáng đáng yêu ngày nào, cũng chẳng thấy một cô Lan nhanh nhẹn, nhiệt tình, tinh nghịch nữa?
Ngồi đối diện với Lan trong quán café Chiều Nhớ mà tôi không khỏi băn khoăn. Lan gọi cho tôi ly café nhiều sữa. Tôi định cất tiếng gọi cho cậu ấy ly sữa đặc dầm đá như sở thích và thói quen của hai đứa mỗi khi gặp nhau, nhưng Lan đã kịp gọi một ly chanh muối, thức uống mà Lan không thích chút nào. Điều này lại khiến tôi càng khó hiểu hơn.
Lan im lặng một lúc lâu, tôi thấy hơi sững sỡ và bắt đầu lên tiếng, Lan vẫn ngồi đó im lặng và tôi dần đoán biết cô bạn tôi đang có chuyện buồn. Lan nhấp ngụm nước chanh muối đầu tiên mà không có một phản ứng gì, cậu ấy chỉ cười nhạt và lôi điếu thuốc găm lên miệng. Tôi giật lấy trong bàng hoàng. Tôi hỏi dồn dập? “ Cậu có chuyện gì thế? Tại sao cậu lại ra nông nỗi này? Chỉ có 5 tháng không gặp nhau sao cậu như biến thành một con người khác vậy? Sao lại hút thuốc? Cậu làm gì mà buông thả, mà chán đời đến mức đáng sợ thế này?”.
“Cậu thì biết cái gì mà nói? Tôi làm sao mà ra nông nỗi này? Cậu muốn biết lắm hả? Tại sao đến bản thân tôi cũng không biết nữa cậu có hiểu không?”.
Giọng Lan méo dần như tiếng mếu, tiếng nấc còn tôi thì nóng mặt vì chuỗi phán ứng gay gắt của cậu ấy.
“Nếu cậu cảm thấy tôi cũng như bao người khác, biết về cậu để cười cợt, để chê bai vậy thì cậu tìm tôi làm gì? Gọi cho tôi làm gì?”.
Lan im lặng! Lan cầm bàn tay tôi và khóc nghẹn ngào, khóc nấc lên nhưng không thành tiếng khiến cho những người ngồi xung quanh nhìn chúng tôi ái ngại.
Video đang HOT
Quán café dần thưa người, rồi vắng hẳn vào giờ cao điểm. Đồng hồ điểm chuông 12h trưa cũng là lúc Lan trút bầu tâm sự, kể tất cả những khổ đau cho tôi nghe trong thời gian chúng tôi xa trường.
Lan học cùng lớp sư phạm với tôi. Năm nay là tốt nghiệp. Lan là cô gái có học lực khá, ngoan ngoãn, xinh xắn và được rất nhiều người để ý nhưng cho đến tết năm thứ ba cô ấy mới nhận lời tỏ tình của Thắng, người cùng làng. Được biết, Thắng làm nghề sửa chữa ô tô. Gia đình bình thường nhưng được cái bố mẹ Thắng rất quý Lan.
Lan bây giờ đang ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan (Ảnh minh họa)
Tình yêu đầu khiến Lan hạnh phúc vô cùng, cô ngày nào cũng tươi cười vui vẻ. Lan thường nói về Thắng bằng ánh mắt đong đầy tình yêu, hạnh phúc và tự hào. Thắng rất yêu chiều Lan, điều đó ai cũng biết. Thắng ở Thanh Hóa, còn Lan học ở Hà Nội nhưng ngày nào anh cũng gọi điện cho cô, dăm bữa nửa tháng lại khăn gói lên đường ra thăm người yêu. Thắng luôn dành cho Lan những lời nói yêu thương ngọt ngào. Bao nhiêu là lời hứa hẹn sẽ mang lại hạnh phúc cho Lan, yêu Lan thật lòng và chung thủy với cô mãi mãi. Vì thế mà từ khi yêu Thắng, cô bạn tôi đã có nhiều thay đổi và đỉnh điểm của sự thay đổi này là đợt về quê thực tập, cô đã quyết định góp gạo thổi cơm chung cùng với người yêu.
Tôi quá bất ngờ với thông tin từ chính người bạn mình chia sẻ. Bởi Lan là cô gái sống rất có lý tưởng, có đường đi rõ ràng và đặc biệt trong tình yêu cô rất nghiêm túc và coi trọng sự trinh tiết, phẩm giá của người con gái, không có chuyện vượt rào trong tình yêu, càng không để xảy ra chuyện sống thử. Những lời tâm sự giống như lời tuyên bố chắc như đinh đóng cột với tôi mới ngày nào thôi giờ đã đổi thay hoàn toàn.
“Những ngày đầu sống chung với nhau thật hạnh phúc và ngọt ngào. Cậu biết không? Anh ấy chiều tớ lắm. Tớ thích ăn gì là anh mua hết. Anh không cho tớ động tay động chân vào bất cứ việc gì cả, từ giặt giũ đến nấu ăn rồi rửa bát anh đều làm tất, làm vui vẻ lắm. Tớ hạnh phúc vô cùng nhưng niềm hạnh phúc ấy không kéo dài bao lâu cả khi dần tớ biết những việc vặt anh ấy làm cho tớ tỷ lệ thuận với nhu cầu của anh ấy. Anh ấy khi nào cũng đòi hỏi. Nhiều lúc vừa đến cơ quan về, mới đặt chân vào phòng là anh ấy đã nhấc bống tớ lên và muốn được “yêu”. Tớ giận dỗi nhưng không dám quát vì sợ mất lòng dần dần anh ấy cứ dỗ ngọt và đòi hỏi mỗi ngày. Dù tớ có mệt nằm liệt giường anh ta vẫn chẳng tha cho”.
Lan ngừng trong giây lát, có lẽ cậu ấy muốn cho tôi từ từ tiếp nhận và hình dung cảnh sống nhục nhã của mình như thế nào. Dòng nước mắt vẫn cứ thi nhau rơi lã chã xuống vạt áo Lan. Lan mặc kệ, cậu ấy muốn khóc cho bõ nỗi đắng cay, tủi hờn và đang đay nghiến chính bản thân ngu ngốc dại khờ của mình.
“ Tớ đã cố gắng chịu đựng, bởi tớ nghĩ chắc bây giờ mới ở gần nhau nên mới thế. Nhưng rồi biến cố lớn đã đến với tớ. Tớ sợ dính bầu nên cứ sau mỗi lần là tớ uống thuốc tránh thai khẩn cấp, chưa đến một tháng mà tớ uống tới 8 viên. Mỗi lần uống tớ thường chóng mặt, buồn nôn và mệt mỏi nên anh ta không cho tớ uống nữa mà anh ta bảo sẽ không cho vào bên trong. Chắc cậu ghê tởm tớ lắm phải không? Nhưng cậu cố gắng nghe đi, tớ là tấm gương sống treo trước mặt cậu để cậu không lầm bước giống như tớ. Tớ đã thuyết phục anh ấy dùng bao nhưng nhiều lần anh ta cố tình cho ra ngoài, thế là tớ dính bầu. Tớ dính bầu rồi, cậu có biết không? Tớ dính bầu rồi đấy?”
Nghe đến việc dính bầu tôi không lấy làm lạ, bởi đó là điều khó có thể tránh khỏi khi hai người yêu nhau mà sống với nhau như vợ chồng. Có thể tránh được lần này nhưng khó tránh được lần khác. Nhưng với cô bạn tôi thì việc có thai là một cú sốc lớn.
“Tớ còn hai đứa em đang đi học, cả nhà đang trông mong tớ ra trường tìm việc để giúp đỡ các em. Mẹ tớ yếu rồi, cha tớ mới mất, cậu biết mà, biết đúng không, tớ là một đứa con bất hiếu, đại bất hiếu, một đứa con hư hỏng, xấu xa, đáng ruồng bỏ. Thế mà tớ lại sống chung với một người con trai chưa cưới hỏi, lại còn có bầu nữa. Tớ hận chính bản thân mình. Mẹ tớ, anh, chị và các em tớ hy vọng tớ bao nhiêu thì giờ tớ hận mình bấy nhiêu. Tớ đã đề cập đến chuyện phá thai nhưng anh ta quắc mắt “Nếu phá thai thì bỏ nhau luôn, chia tay luôn, cô tàn nhẫn quá đấy, không có phá bỏ gì hết, đẻ ra cô không nuôi thì tôi nuôi. Còn nếu cô muốn bỏ thì tự mà lo lấy, rồi biến khỏi mắt tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng để tôi nhìn thấy cô. Nếu thấy đừng trách tôi quá đáng, lúc đó tôi không biết được là tôi làm gì cô đâu, giết cô cũng nên đấy. Cô dám bỏ con tôi à. Hay là con thằng khác, cô sợ, không dám sinh”.
Nói đến đó, Lan khóc như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc, có điều Lan không khóc tu tu như một đứa trẻ thấy mình bất công mà cô khóc trong đau đớn xót xa, khóc trong cay đắng, khóc không bật thành tiếng mà nước mắt cứ tuôn thành dòng.
Tôi hiểu cảm giác của Lan khi nghe những lời mạt sát của người yêu khi cậu ấy nhắc đến việc phá thai. Không ai muốn chối bỏ quyền làm mẹ hết, chỉ có bị dồn vào bước đường cùng mới khiến người ta đưa ra quyết định khó khăn này. Lan mới là người xót xa, mới là người tổn thương, mới là người cần được chia sẻ, cảm thông và an ủi nhất. Thắng phải là người hiểu và cùng giúp Lan vượt qua nỗi đau này mới phải. Biết rằng Thắng là người có trách nhiệm, và rất mong muốn được giữ lại sinh linh bé bỏng chưa hình hài. Nhưng Thắng phải thấu hiểu cho Lan vì cô ấy đang là sinh viên năm cuối, còn em, còn mẹ, còn gia đình và bố Lan cũng vừa mới qua đời. Biết rằng Lan là người ngu ngốc dại dột nhưng khi đã yêu và chấp nhận sống với nhau thì Thắng phải là người bên cạnh, động viên Lan vượt qua khó khăn mới phải.
“Cậu có biết nếu giữ lại thì ngày sinh con là ngày giỗ đầu của cha tớ không?”. Nước mắt Lan cứ thế rơi… Cuộc gặp gỡ với người bạn này khiến cho tôi trăn trở mãi. Tôi không thế ngủ ngon giấc và cũng không ngớt tự đặt câu hỏi là tại sao? Sao lại như vậy?…
Dù tận sâu trong suy nghĩ, tôi vẫn luôn trách Lan sao dại dột, sao ngu ngốc nhưng tôi vẫn thương cậu ấy rất nhiều. Vì giờ đây Lan đang bơ vơ một mình với cái thai hai tháng tuổi, nếu Lan giữ lại thì tình cảm với Thắng cũng không còn mặn nồng nữa. Nói đúng hơn là trong Lan đã không còn tình yêu dành cho Thắng mà chỉ biết lo lắng, sợ hãi bởi những lời uy hiếp và lăng mạ của anh ta .
Nếu Lan chần chừ thì cô sẽ dở dang và mất tất cả, nhưng việc bỏ đi đứa con là không dễ dàng. Tôi không khuyên cậu ấy bỏ nhưng cũng không dám nói giữ lại. Lan phải làm sao với bào thai chưa thành hình hài của mình bây giờ là điều không chỉ khiến Lan thao thức, lo lắng đến hao mòn mà cả tôi cũng trăn trở. Lan chưa cho một ai biết ngoài tôi và Thắng, điều khiến Lan sợ hãi và lo lắng bây giờ là Thắng cũng tuyên bố rằng nếu Lan mà phá thai thì Thắng sẽ bố cáo cho thiên hạ biết Lan đã ngủ với Thắng và sống với Thắng như vợ chồng.
Thật trớ trêu, thật đáng thương cho Lan, cô bạn khờ dại của tôi. Tôi rất mong khi đọc được những dòng tâm sự này, các bạn hãy giúp Lan, cho Lan một giải pháp để cậu ấy có thể dễ dàng vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không thể tha thứ, xin đừng yêu em!
- Rất khó khăn để em có thể nói lời chia tay với anh, khi em còn yêu anh rất nhiều. Em giống như người chết đuối, lúc sắp chìm xuống tận đáy dòng nước xoáy, được anh ném cho một chiếc phao...
Em hạnh phúc vì mình được cứu sống, và cảm kích vì được anh yêu, giống như con thiêu thân em cháy hết mình với tình yêu của anh.
Em - một cô gái quê ngờ nghệch, bị gã cha dượng đốn mạt chiếm đoạt đời con gái trong trắng. Quá phẫn uất, em bỏ nhà lang thang lên thành phố, không tiền bạc, không người thân, không nghề nghiệp, lại gày gò, xanh xao, đi xin làm việc gì cũng bị từ chối.
Có lúc cùng đường em đã nghĩ đến chuyện quyên sinh, nhưng hình như ông trời vẫn bắt em phải sống để trải nghiệm những đắng cay tột cùng của cuộc đời, vì thế đã xui khiến em gặp mẹ nuôi. Mẹ nuôi chăm bẵm em như một đứa trẻ, chiều chuộng em vô điều kiện khiến em cảm động ơn huệ của mẹ nuôi lắm.
Mãi sau này em mới biết đó là cái bẫy, thực chất mẹ nuôi là một "mẹ mìn" chính hiệu, vì muốn em trở thành cái máy kiếm tiền cho bà ta, nên mẹ nuôi đã vỗ béo em thành một thiếu nữ mỡ màng, xinh đẹp, rồi bắt em "đi khách". Dù em không muốn, dù em tìm mọi cách thoái thác, cuối cùng em vẫn phải chấp nhận theo yêu cầu của mẹ nuôi. Em trở thành một cô gái làng chơi chính hiệu, được nhiều gã đàn ông ve vãn.
Em hạnh phúc vì mình được cứu sống, và cảm kích vì được anh yêu, giống như con thiêu thân em cháy hết mình với tình yêu của anh. (ảnh minh họa)
Em cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ trôi qua mãi trong tăm tối như thế, cho đến khi gặp lại anh. Anh là mối tình đầu vụng dại, em đã phải chôn vùi tận sâu trong lòng từ giây phút bị gã cha dượng vô lương tâm hãm hại. Chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh thật trớ trêu, anh cùng bạn bè đi nhậu, rồi nảy sinh ý định "tìm hoa", em ngỡ ngàng, đau đớn, tưởng như tim mình ngừng thở trong phút giây gặp lại.
Tình yêu xưa tưởng đã vùi sâu, chôn chặt, nhưng vừa gặp lại đã bùng cháy dữ dội trong tim em. Và anh, vì vẫn còn yêu em, nên đã dồn hết số tiền dành dụm để chuộc em ra khỏi cái chốn bùn nhơ em đang sống.
Em như kẻ chết đuối được anh ném cho cái phao, cảm kích và hạnh phúc lắm, em vội vã theo về sống với anh. Em vui vì đã rút được chân ra khỏi chốn bùn nhơ, nghĩ rằng cuộc đời mình từ đây sẽ ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng, hạnh phúc mới chỉ nằm trong tưởng tượng của em, còn cuộc sống thực tế lại không toàn màu hồng như em mơ ước. Cảm xúc yêu đương rồi cũng qua, mỗi ngày chúng ta phải đối diện với thực tế cuộc sống. Em không biết làm gì, nói đúng hơn từ khi trưởng thành, em đã quen với những chốn ăn chơi với những thú vui hưởng thụ. Sống với anh, em bắt mình phải quên sạch sẽ cái quá khứ nhơ bẩn đó, ngày 3 bữa nấu nướng, giặt giũ và chờ đợi anh về.
Đồng lương của anh cũng không dư giả gì, lại phải chi phí thêm nhiều cho em, những đồng tiết kiệm cuối cùng cũng được đem ra tiêu. Hết tiền, anh buồn, anh cáu kỉnh.
Anh ơi, em đã trải qua trong cùng cực cay đắng, có đói khổ nào, em không chịu được đâu. Em thà ăn đói, mặc rét nhưng được anh yêu thương, che chở em cũng mãn nguyện rồi...
Em sợ lắm tiếng thở dài cố nén của anh. Em sợ mỗi khi đêm xuống, anh chăm chăm dò xét cơ thể em, rồi anh dằn vặt mình chỉ là thằng "đổ vỏ". Anh vẫn hiểu rằng trái tim em chỉ có một, luôn đập loạn nhịp vì anh, luôn hướng về anh, vậy sao anh không thể vì tình yêu vẫn dành cho em mà tha thứ cho quá khứ lỗi lầm của em?
Em không thể chịu nổi những buồn vui, hậm hực bất chợt của anh mỗi khi bên nhau. Lúc anh dịu dàng, lúc anh như con thú hoang, cào cấu, giằng xé cơ thể em, chán chê rồi buông một câu: "Em thấy thỏa mãn chưa? Em thích như này lắm mà!?".
Hãy để em rời xa anh nhé! Nếu không thể tha thứ, không thể tin em, xin đừng yêu em!!!
Con tim bé nhỏ của em, từng đêm, từng đêm rỉ máu. Em âm thầm khóc đến héo mòn, cạn kiệt sức lực, nhưng đối diện với an hem vẫn giả vờ nói cười, giả vờ vui vẻ... Em sợ lắm anh lại bỏ em, sợ rằng bên em chẳng còn ai để yêu thương, bấu víu.
Hôm qua, anh đi nhậu ở đâu về, say khướt, anh lại hành em theo cái cách của anh, rồi nôn ọe, rồi lải nhải nhiếc em là con điếm, rằng anh không thể chịu nổi mỗi khi tưởng tượng cảnh em trong vòng tay hết thằng đàn ông này đến thằng đàn ông khác...
Em khóc.Em trằn trọc. Thức trắng. Rồi đưa ra một quyết định đau đớn: em phải rời xa anh!
Tối nay đi làm về, anh đừng ngạc nhiên khi không thấy hình ảnh quen thuộc của em bên cửa trông ngóng. Anh đừng buồn với những chuỗi ngày trống vắng sau khi em rời xa. Hãy đọc những dòng thư em để lại, ở đó là những dòng thư có máu và nước mắt, là tình yêu em dành trọn cho anh. Có lẽ, em không mong ngày chúng ta gặp lại! Em sợ lắm chuỗi ngày dằng dặc phía trước, nhưng em không đủ can đảm mỗi ngày nhìn anh đau khổ dằn vặt...
Hãy để em rời xa anh nhé! Nếu không thể tha thứ, xin đừng yêu em!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình anh sau cơn mê Không biết bay giờ nơi xa đó, em có còn nhớ tới tôi, hay đôi khi chợt nghĩ về tôi dù là ngắn ngủi. Tính đến bây giờ cũng gần hơn nửa tháng rồi, chúng mình nói lời chia tay. Nhưng sao đến bây giờ lòng anh vẫn không sao quên được. Ước gì trời không bao giờ vào đêm, bởi vì anh...