Lỡ đêm tân hôn tại vì câu đùa của chú rể
Vợ chồng tôi đang hân hoan, dâng tràn cảm xúc thì bỗng anh buông câu nói đùa, làm tôi đạp anh ra tận mép giường trong tình trạng ‘Adam’.
Ảnh minh họa
Cái răng hư cứ hành hạ tôi nhiều năm liền, nhưng nhất định tôi không chịu đi gặp nha sĩ vì sợ lắm cái ghế đó và cả những tiếng kêu re re phát ra từ cái tay khoan. Phòng nha khoa, cuối cùng sợ gì rồi cũng phải đến nếu như tôi còn muốn gặm chân gà nướng, món khoái khẩu của tôi, chỉ nghĩ tới thôi là cứ nuốt nước bọt ừng ực.
Rồi cũng chính phòng nha khoa đã bất ngờ kéo mối quan hệ bình thường giữa bác sĩ và một bệnh nhân nhát như tôi gần nhau, gần nhau hơn với những kỷ niệm chan chứa yêu thương. Màu hồng của một tình yêu đang nức nở như trái chín trên cành đã đưa những ước mơ tưởng chừng như viễn tưởng trở thành hiện thực.
Một giờ sáng, đang còn nằm tám với cô bạn hàng xóm thì bất ngờ mẹ gọi:
- Con ơi, nhà trai đến rồi!
Tôi và cả nhà tất tả chuẩn bị để tiếp họ nhà trai, ai cũng hối hả với đủ thứ việc đang còn lỡ dở, còn tôi vẫn chưa trang điểm hay làm tóc gì cả. Mọi thứ cứ rối cả lên:
- Mẹ ơi, ai chở con đi trang điểm! Mẹ ơi!
Thay vì theo lịch hẹn, 5h sáng nhà trai mới đến, nhưng do đường xa nên nhà anh đi sớm vì sợ muộn giờ. Dù gia đình tôi đã nhiệt tình mời nhà trai vào nhà ngồi nhưng bố chồng tôi bảo không nên, chờ đúng giờ mới vào. Nhà gái đành đem ghế ra để khách nhà trai ngồi chờ ngoài hẻm. Cậu chở tôi đi trang điểm ngang qua chỗ nhà trai ngồi, tôi lấy nón che mặt lại vì ngượng ngùng với gương mặt mộc và đầu tóc bù xù.
Video đang HOT
Lễ tại nhà gái cũng đã xong, tôi chính thức lên xe hoa về nhà chồng, cách chừng hơn hai trăm cây số. Vốn say xe, cô dâu nôn thốc nôn tháo từ lúc lên xe tới trước nhà chồng còn chưa thể xuống xe được. Rời chiếc xe được vài bước thì tôi ngất xỉu, thế là mất thêm mười lăm phút để cô dâu tỉnh lại do hạ đường huyết vì sáng sớm chưa ăn gì lại bị say xe cả đoạn đường dài.
Mệt mỏi với mọi thứ nên cái cảm giác hồi hộp khi ngồi chờ tân lang của mình về phòng sau khi tiễn vị khách cuối cùng trong lễ cưới đã không làm tim tôi loạn nhịp. Thay vào đó là cái bụng cứ “kêu” ầm ĩ, muốn bước xuống nhà tìm gì đấy cho đỡ đói thì mẹ chồng bước vào phòng với hai bát chè trứng hồng trên tay. Mẹ bảo:
- Hai đứa ăn hết hai bát chè này để cầu chúc duyên nợ tròn trịa tốt đẹp và cháu con đầy đủ nhé!
Nhìn bát chè thật lạ, trứng gà trước giờ ăn với muối tiêu bây giờ thành chè, còn được nhuộm màu hồng nữa, ngửi đã thấy tanh làm thì sao tôi ăn nổi. Tôi nũng nịu với chồng:
- Anh, giúp em với!
Thế là anh “tuôn” hết cả hai bát chè vào bụng rồi kéo rèm xuống, quay vào giường. Tôi và anh bỗng dưng nhìn nhau trân trân, tim tôi bắt đầu loạn nhịp thật rồi đây. Sau ba phút tưởng chừng như rất lâu ấy, anh phì cười nói:
- Mình sao thế này? Chúng mình lạ lắm hả em? Gần lại chút, chút nữa.
Tay trong tay, chúng tôi thật sự ấm áp với bao cảm xúc dâng tràn. Tôi ngửi được một mùi hương hạnh phúc đang lan tỏa khắp cơ thể, từng vòng tay ôm chặt, hai cơ thể đã gần nhau nay gần hơn nữa như không thể có một luồng khí nào có thể lọt qua giữa chúng tôi. Đang lúc cao trào, với cái giọng thào thào ngắt quãng, anh thủ thỉ vào bên tai: “Anh yêu em lắm lắm” lại càng làm tôi đắm chìm hơn trong cảm xúc khó tả ấy, bỗng anh nói: “Lỡ anh dính luôn vào em thì sao?”
Bất thình lình, như một phản ứng tự vệ rất mạnh mẽ, hai tay, hai chân tôi hất mạnh anh ra sát cả mép giường, trên mặt còn rõ nét thảng thốt. Còn anh thì trong cái bộ dạng “tiền sử”, chẳng những không giận tôi mà còn cười ngặt nghẽo cả buổi. Sau một hồi cười sảng khoái, anh hỏi:
- Sao em phản ứng ghê thế, anh đùa mà.
Anh không biết tôi từng nghe một người bạn làm ở phòng cấp cứu kể về cái chuyện có đôi vợ chồng nọ đã phải trần như nhộng trong tấm chăn được đưa vào phòng cấp cứu với lý do như anh chồng của tôi vừa đùa ấy. Thế là cảm xúc cuối cùng đã bị trò đùa tai quái của chồng tôi làm hỏng hết, dù vậy nhưng hương vị tân hôn ngọt ngào nhất, ngây ngất nhất của đêm thiêng liêng ấy cũng đủ dư vị vào lòng mỗi người chúng tôi thật nồng nàn, thật ấm cúng.
Trời đã vừa đủ ánh sáng lọt qua khe cửa của phòng tân hôn như báo hiệu một ngày mới bắt đầu, tôi ngồi dậy chuẩn bị xuống bếp làm bổn phận của nàng dâu mới. Anh chợt choàng vai tôi âu yếm:
- Đêm nay, mình… anh hứa không đùa nữa, em nhé!
Tôi đứng phắt dậy, lườm anh một cái rồi bước xuống nhà, trên gương mặt không giấu nổi nụ cười rạng rỡ ngọt tận đáy lòng.
Theo VNE
Người tình vĩnh cửu
Em mong anh trở lại, để em được ngây ngất trong men say tình ái anh trao.
Tình yêu thật ra là thứ gì mà khiến con người ta không làm chủ được cảm xúc, không làm chủ nổi chính mình hả anh? Em nhớ anh, yêu anh biết bao nhiêu sao anh không hiểu và đón nhận tình yêuem trao trọn vẹn để mắt em luôn u buồn lòng em nặng nề, ấm ức lắm anh có biết không?
Dù gia đình em cũng bình thường như bao gia đình khác nhưng em lại thấy bản thân không hề bình thường chút nào bởi em nhận ra rằng em rất là xinh đẹp, khó ai có được vẻ đẹp hiện đại như em. Thế mà anh lại thờ ơ, dửng dưng không cảm xúc. Cho dù trước đó anh đã phải dành rất, rất nhiều cử chỉ yêu thương, quan tâm, chăm sóc khi chưa có được em, để khi ấy em tự hào kiêu hãnh lắm anh có biết không?
Khi chưa có được em đêm đêm anh nhắn tin, gọi điện, lo lắng cho em dường như hơn cả chính bản thân mình. Những dịp đặc biệt anh mua quà là chiếc khăn ấm áp, chiếc vòng tay xinh xắn anh trao... khiến em ngây ngất. Dù giờ này anh đã cách xa em ngàn trùng thì em vẫn nhớ. Em vẫn không thôi nhớ anh da diết, bồi hồi. Con tim em lại rung lên từng nhịp hạnh phúc tựa như anh vẫn ở bên em như ngày xưa... Nhớ mong anh nên em vẫn lưu giữ tất cả mọi kỉ niệm về anh. Mùa đông lạnh em vẫn quàng trên mình chiếc khăn anh tặng, em cảm nhận hơi ấm của khăn thay cho đôi tay anh dịu dàng ấm áp...
Tình yêu anh dành cho em nhẹ nhàng ấm áp và rất đỗi dịu dàng. Anh có tất cả mọi thứ của một người đàn ông thành đạt, ga lăng, giàu có... một lời anh nói ra khiến bao người nể trọng, xung quanh anh bao kẻ cơ hội mong nhận được một nụ cười hào phóng nên anh đã khiến một đứa con gái xinh đẹp "Nghiêng nước, nghiêng thành" như em thật vừa lòng và hãnh diện, sung sướng, tự hào. Nhưng mọi điều không như em mong muốn. Là anh thay đổi hay lòng tham trong em không bờ bến nên không thể giữ nổi anh bên mình? Người tình mà em đã dặn lòng không thể mất. Em từng tin tưởng vào bản thân, tin rằng em xinh đẹp chắc anh không thể nào mà bỏ mặc em để yêu ai khác. Xung quanh anh làm gì có người con gái nào xinh đẹp hơn em chứ? Mọi thứ anh đang có cũng chính là của em thôi.
Tương lai tươi sáng của anh cũng trở nên tăm tối, mịt mù theo giọt nước mắt em rơi (Ảnh minh họa)
Em ghen ghét bất cứ người phụ nữ nào đến gần anh dù họ là chị, em gái, họ hàng hay bạn học. Thậm chí là đồng nghiệp của anh nếu như anh có vẻ quan tâm đến họ, em đều khó chịu. Sự quan tâm ưu ái anh dành cho họ dù họ gặp gỡ anh vì công việc chung hay việc cá nhân nhờ anh giup đỡ thì em đều không được vui vẻ, hài lòng. Em từ hờn dỗi, đến dọa nạt khiến anh không dám làm gì để giúp đỡ họ. Những người đó đã phải nhận thất bại dù họ không có gì thiếu sót, họ không hiểu tại sao họ thất bại khiến em sung sướng phì cười đắc thắng... Ai bảo em là người yêu của anh chứ?
Nhưng em cũng rất lo sợ, sợ đến lúc lỡ em không còn anh nữa. Không còn được nhận từ anh mọi thứ chắc em không thể sống nổi bởi hào quang danh vọng, vật chất... anh san sẻ cho em không còn. Em nghĩ mọi cách để buộc anh phải vào quỹ đạo mà em mong muốn. Anh đã trót yêu em lẽ nào em có thể dễ dàng để cho anh rời xa em được? Suốt 2 năm yêu nhau, em từng nói với anh nhiều lần rằng "Anh đừng trách em nếu như anh hết yêu em!".
Cuối cùng thì em cũng không có cách nào đưa được anh vào cái quỹ đạo mong ước ấy của em dù em đã từng nhắc nhở rằng anh không được làm em thất vọng. Em đã công khai lớn tiếng nói anh không thương tiếc, nhiều lần lên tiếng thật to để giữ anh nhưng em đã thất bại. Tương lai tươi sáng của anh cũng trở nên tăm tối, mịt mù theo giọt nước mắt em rơi. Con đường anh đi em đã can thiệp bằng tất cả những gì mà em có thể...
Anh chọn cách xa em, chọn cách rời xa quê hương ruột thịt, bỏ lại tất cả những đam mê, thành quả cả một thời trai trẻ... một mình làm lại từ đầu nơi đất khách quê người, nơi lạnh giá, tuyết rơi để lại em đau đớn cùng những giọt nước mắt không ngừng rơi trong nỗi nhớ ngẹn ngào.
Noel năm nay khác với 2 năm qua nhiều quá. 2 năm đó em vẫn có anh ở bên, được anh yêu thương che chở... Nhưng sau 2 năm hạnh phúc là một năm đong đầy nỗi buồn đau, sự hụt hẫng, bơ vơ trống trải nơi em. Làm sao em sống nổi khi em đã không còn anh nữa? Thế giới với em giờ đây dường như không tồn tại. Tất cả đã vỡ vụn cùng ngày anh ra phi trường bay sang xứ lạ bỏ lại sau lưng một người con gái mắt buồn không nguôi nuối tiếc...
Anh ơi! Dù vật đổi sao rời em vẫn chưa hết yêu anh, vẫn mong ngày anh quay trở lại để con đường em đi hoa lá lại reo vui, em lại được sống những tháng ngày hạnh phúc, hãnh diện, say sưa ngây ngất trong men tình ái với tấm lòng hào phóng anh trao... Người em yêu nhé!
Tạm biệt anh trong nước mắt, người tình vĩnh cửu của em.
Theo VNE
Vợ sắp cưới có một đời chồng Còn chuyện động trời nào mà tôi chưa biết? Sao em lại xem tôi như một gã khờ thế kia? Ở đời có những chuyện tình cờ có thể làm thay đổi mọi thứ. Nó kỳ lạ đến nỗi đôi khi ta tự hỏi tại sao chuyện đó lại xảy ra với mình mà không phải với người khác, tại sao lại xảy...