Lỡ có con “ngoài luồng” vì… hỏng xe
Chỉ duy nhất một lần “cả nể” do lỡ độ đường ấy, tôi đã có con ngoài giá thú, một đứa con trai kháu khỉnh.
ảnh minh họa
Dù có ngủ mơ tôi cũng chẳng thể ngờ rằng, chỉ duy nhất một lần “cả nể” do lỡ độ đường ấy, tôi đã có con ngoài giá thú, một đứa con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc, điều mà cha mẹ tôi đã khắc khoải mong ngóng bao năm qua khi vợ tôi sau khi sinh hai đứa con gái đã phải cắt bỏ tử cung vì có khối u.
Tôi năm nay 40 tuổi, là lái xe vận tải hàng đông lạnh Bắc – Nam cho một công ty chuyên xuất khẩu thủy, hải sản. Vợ tôi là giáo viên mẫu giáo, nhỏ hơn chồng 3 tuổi.
Chúng tôi đã có hai con gái, đứa lớn 10 tuổi, đứa nhỏ lên 8, xinh xắn và rất ngoan ngoãn. Dù thu nhập của hai vợ chồng không quá cao nhưng ở thị xã, gia đình tôi cũng thuộc dạng có cuộc sống tương đối ổn định.
Thế nhưng hiềm một nỗi tôi là con trai trưởng, sau lưng còn 3 đứa em gái đều đã đi lấy chồng. Cái trách nhiệm “nối dõi” đã đè nặng lên vợ chồng tôi ngay từ những ngày đầu mới cưới nhau. Khi vợ tôi mang bầu đứa con đầu lòng, bố mẹ tôi và cả họ mạc đã thấp tha thấp thỏm. Đến khi biết đó là bé gái, mẹ tôi dù rất thương con quý cháu nhưng cũng “đánh động” mà bảo vợ chồng tôi rằng “đợi con bé cứng cáp rồi lo mà đẻ thằng cu ngay nhé”.
Nghe mẹ nói vậy, vợ tôi buồn lắm, cô ấy cứ thở ngắn than dài bảo nếu biết bố mẹ chồng nặng nề chuyện cháu đích tôn thế này, cô ấy đã “chả dại” mà lấy tôi.
Dù trong lòng cũng lo sốt vó nhưng tôi vẫn cố gắng động viên vợ. Thế rồi khi con bé đầu mới được hơn một tuổi, vì “áp lực” từ ông bà, vợ chồng tôi lại chuẩn bị đón đứa con thứ hai. Không may mắn là lần mang thai này, vợ tôi được bác sỹ cho biết cô ấy có một khối u đang phát triển lớn dần cùng thai nhi, có thể sẽ phải mổ để bóc tách hoặc cắt bỏ tử cung trong tình huống xấu nhất.
Vậy là ngày chào đời của con gái thứ hai, cũng là ngày vợ tôi vĩnh viễn không thể sinh nở thêm được lần nào nữa. Bế con từ bệnh viện về nhà, nhìn nét mặt chán nản của ông bà nội mà lòng tôi ngao ngán, chẳng biết phải làm sao.
Vợ tôi thì khóc suốt, cô ấy còn bảo sẵn sàng ly hôn với tôi, tự nuôi hai đứa con để tôi đi tìm “người nối dõi” cho ông bà nội.
Tôi thì thực lòng con nào cũng là con, nhưng cứ nhìn cảnh bố mẹ già ra vào héo hắt, thở ngắn than dài rồi so sánh nhà mình với nhà nọ nhà kia trong làng có đến mấy đứa cháu trai, tôi lại thấy thương ông bà vô cùng.
Video đang HOT
Rồi trong một lần vận chuyển hàng từ TP HCM ra cửa khẩu phía bắc, xe tôi bị hỏng giữa đêm khuya. Đường đèo heo hút, vẫy nhờ mấy xe tải qua xin trợ giúp nhưng xe hỏng quá nặng, đành phải chờ đến sáng để gọi cứu hộ.
Đang ngồi hút thuốc cho qua cơn buồn ngủ thì tôi nhìn thấy ánh đèn le lói cách nơi xe hỏng không bao xa. Khóa cửa xe, tôi lần theo ánh đèn đi ngược xuống chân dốc.
Một ngôi nhà lợp tranh nằm giữa một mảnh vườn rộng um tùm cây trái. Phía trước hình như là một quán bán hàng nhưng đã đóng cửa. Lên tiếng gọi chủ nhà, tôi thấy điện bật sáng rồi một người phụ nữ khoảng tầm 30 tuổi ra mở cửa. Cô nhìn tôi ngạc nhiên, tôi vội vàng giải thích cho cô hiểu xe tôi bị hỏng và muốn xin được ngủ nhờ.
Ngần ngại một chút rồi cô gái đẩy rộng cánh cửa, căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng và ngăn nắp. Nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường, cô gái nhường cho khách còn mình định thu xếp ngủ trên chiếc chõng tre.
Tôi ngăn lại và dành nằm ở chiếc chõng tre. Lạ nhà, khó ngủ, tôi trở dậy ra hiên nhà ngồi châm thuốc hút, ngoài trời bỗng đổ mưa như trút nước. Cô chủ nhà cũng dậy, bảo tôi cứ vào trong nhà ngồi hút kẻo mưa ướt dễ ốm.
Trong màn mưa dày đặc và cái lạnh heo hút của rừng núi, tôi được nghe câu chuyện của cô chủ nhà, về lý do vì sao em một thân một mình giữa rừng vắng.
Ngôi nhà này vốn là của bố mẹ em, hai người anh trai đã lấy vợ và đi làm ăn ở xa, còn mình em là gái, lại bị dị tật bẩm sinh ở chân, đi lại khó khăn nên cũng chẳng lấy được chồng, đành ở vậy cùng bố mẹ già.
Cách đây hai năm, bố em ốm nặng rồi mất, còn mẹ em, hôm ấy bà về xuôi thăm chị dâu của em mới sinh cháu.
Cô gái kể cho tôi mà giọng cứ nghèn nghẹn, nước mắt không ngừng rơi. Cảm thông với hoàn cảnh của em, tôi nắm bàn tay em, động viên. Em ngẩng lên nhìn tôi, giọng ngắt quãng “số phận cho em gặp anh, em muốn xin anh cho em một đứa con. Em hứa không bao giờ làm phiền gì đến anh cả”.
Một đàn ông, một đàn bà giữa đêm khuya thanh vắng, lại cám cảnh người phụ nữ, tôi đã gật đầu chấp thuận ý nguyện của em.
Sau chuyến hàng ấy, vì những trục trặc trong việc ký hợp đồng làm ăn, nên công ty tôi bỏ không đưa hàng qua cửa khẩu đó nữa. Câu chuyện về đêm mưa lỡ độ đường và người con gái kém may mắn cũng nhạt dần trong tâm trí tôi.
Hơn hai năm sau, tôi mới lại có dịp đi lại con đường đó. Qua đúng đoạn dốc năm xưa, tôi ghé xe vào, định bụng hỏi thăm em. Nhà vẫn vậy, chỉ khác là ban ngày nên quán nước mở cửa. Em ngồi bán hàng, gương mặt tròn đầy, béo hơn so với hồi tôi gặp. Ngay cạnh em là một cậu bé chừng hơn một tuổi, bụ bẫm, đang chơi say sưa một chiếc ô tô bằng nhựa.
Nhìn thằng bé, tôi sững người, bởi nó giống tôi như đúc, không khác dù là một nét nhỏ. Sững sờ hồi lâu, tôi lên tiếng gọi tên em, em ngẩng lên nhìn tôi, mừng rỡ.
Dù có ngủ mơ tôi cũng chẳng thể ngờ rằng, chỉ duy nhất một lần “cả nể” do lỡ độ đường ấy, tôi đã có con ngoài giá thú, một đứa con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc, điều mà cha mẹ tôi đã khắc khoải mong ngóng bao năm qua. Giờ tôi phân vân quá, không biết phải làm sao nữa?
Theo VNE
Tỉnh ngộ nhờ cái tát như trời giáng của vợ nhân tình!
Thảo biết chị là người gây nên nghiệp chướng này, chị đã bước sai đường và dường như chính cái tát của vợ người tình đã thức tỉnh chị.
Ngọc Thảo (Thanh Xuân, Hà Nội) trẻ trung, xinh đẹp, năng động, chị từ chối tất thảy những người đàn ông xung quanh để tập trung vào học hành, công việc. Hiện chị đã ngoài 30 tuổi, đang làm trưởng phòng của một doanh nghiệp nước ngoài. Dù là sếp nhưng chị được rất nhiều đồng nghiệp kính trọng, yêu mến vì tính cách hòa nhã của mình. Nhìn nụ cười tự tin của chị không ai nghĩ chị cũng từng trải qua những năm tháng giằng xé, mệt mỏi vì chuyệntình yêu.
Thực lòng chị muốn yêu và được yêu lắm chứ nhưng hiện tại chị sợ hãi khi nghĩ đến việc đem lòng yêu một ai đó, chị sợ lại trao nhầm chỗ như thời gian trước. Ngọc Thảo cũng từng có người yêu, cũng từng có thời gian trái tim rung lên hạnh phúc mỗi khi được cầm tay người tình. Thế nhưng chi lại trao nhầm cho một gã Sở Khanh "đáng yêu".
Anh là Mạnh, chững chạc, đẹp trai, anh chị quen nhau rất tình cờ trên mạng. Dù biết mạng là nơi nguy hiểm, ẩn chứa biết bao điều khó lường thế nhưng chẳng hiểu sao càng nói chuyện chị càng đắm say, yêu anh. Không chỉ có diện mạo ưa nhìn mà anh còn đưa ra nhiều lời khuyên quý báu cho chị trong công việc, trong cuộc sống và tự bao giờ anh đã trở thành bờ vai vững chắc của chị.
Mạnh có tính cách cũng như tên của anh vậy, sự cứng rắn, mạnh mẽ của anh khiến chị thấy yên tâm mỗi khi tiếp xúc. Sau một thời gian quen nhau, anh chị lao vào nhau như những con thiêu thân.
Mạnh hơn chị 5 tuổi nhưng nhìn anh rất trẻ trung. Yêu nhau được gần 2 năm, chị buồn phiền bởi cứ khi nào nhắc tới chuyện kết hôn, anh lại lần lữa, trì hoãn. Đôi khi chị dằn vặt, đổ lỗi do mình nên anh mới vậy. Đến một ngày, chị nhìn thấy anh đang tình tứ chở một ngườiphụ nữ xinh đẹp khác ngoài đường, linh tính mách bảo chị đó không phải là một mối quan hệ bình thường.
Đi theo anh, chị bàng hoàng thấy anh chở người đó về nhà và người ra mở cửa là mẹ anh và một đứa trẻ con. Trước đây, chị đã từng được anh cho xem mặt mẹ qua ảnh, với anh, mẹ là người phụ nữ quan trọng nhất thế giới.
Hình Minh Họa
Lúc đó, chị gọi điện cho anh, anh nói rất nhỏ, thì thầm rằng mình đang họp, không nói chuyện được.
Nghĩ có điều chẳng lành, tối đó khi gặp nhau như thường lệ, chị nói thẳng rằng đã nhìn thấy anh với người phụ nữ đó về nhà ra sao... Cảnh tượng anh khóc khiến tim chị quặn thắt, chị biết mình đã trở thành người thứ 3 bất đắc dĩ.
Lý trí mách bảo Thảo phải chấm dứt ngay trò chơi mạo hiểm này nhưng trái tim lại mách bảo chị hãy cứ yêu anh đi. Bao lần chị cố gắng chủ động giãn dần ra và hạn chế tiếp xúc, nhưng anh lại tìm cách để tiến gần chị hơn, quan tâm hơn. Những động chạm, ve vuốt của anh khiến con tim chị thổn thức và chị thấy quá khó để xa anh lâu hơn 1 ngày. Mỗi khi ở bên anh, chị chẳng nghĩ được gì khác.
Chị ghen tuông mỗi cuối tuần anh đi chơi cùng vợ con, chị căm ghét những ngày nghỉ không có anh ở bên. Chị thấy khi yêu cảm giác thật mãnh liệt, nhưng khi biết anh là "hoa có chủ", chị càng lo sợ mất anh hơn bao giờ hết. Đi bên cạnh anh, chị cảm thấy bình yên và được chở che. Anh cũng chia sẻ với chị những dự định tương lai, chuyện công việc, và tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến vợ và con anh.
Đôi khi chị tưởng tượng nếu mình là người vợ kia, chị sẽ sống như thế nào, còn đứa con của chị ta nữa. Những suy nghĩ giằng xé cứ bủa vây lấy chị. Chị biết anh rất yêu chị nhưng anh vẫn tôn trọng vợ. Anh bảo anh sẽ không bao giờ bỏ vợ vì "cô ấy đã hi sinh quá nhiều vì anh". Anh tham lam - chị biết rõ điều đó nhưng thật lạ vì điều này chị càng yêu anh hơn. Nhiều đêm chị trở mình đau khổ, dằn vặt khi mình đang là người thứ 3, dù vô tình hay cố ý chị cũng đang chen vào hạnh phúc gia đình người khác.
Anh không bao giờ dám đi hiên ngang với chị ngoài phố, đơn giản, anh sợ vợ anh phát hiện. Nhiều khi chị muốn lắm được giới thiệu anh với bạn bè nhưng đương nhiên điều đó là không thể.
Chị thấy, dường như cái gì càng bị cấm đoán thì càng mãnh liệt. Chị quyết định dừng lại mối quan hệ này không dưới 10 lần nhưng lần nào cũng thất bại.
Những lần hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, anh đồng ý chia tay và im lặng nhưng cũng chỉ được vài hôm, chị nhớ anh da diết, chỉ cần anh nhắn tin chị lại ngoan ngoãn yêu chiều anh như hai người yêu nhau.
Một ngày, chuông cửa kêu lên, khác với bình thường, người xuất hiện không phải là anh mà là mẹ, vợ anh và con anh.
Nhìn kỹ vợ anh, Thảo thấy chị thật xinh đẹp, sang trọng. Vợ anh chỉ trân trân nhìn chị, còn mẹ anh thì khóc lóc, chửi mắng. Được khoảng một lúc, vợ anh đã giáng cho chị một cái tát đau điếng. Tai chị ù đi, chị nghe thấy mẹ anh than khóc bảo chị là "đồ đàn bà đi cướp chồng người". Họ dọa rằng nếu Thảo không buông tha Mạnh, cả nhà anh sẽ tìm đến nhà chị, cơ quan của chị để làm to chuyện. Hàng xóm láng giềng quanh nhà chị xúm ra xem rất đông.
Chị chẳng có quyền gì trách cứ họ, đơn giản chị là người gây nên nghiệp chướng này. Nhìn đứa bé ngây thơ non nớt nước mắt lưng tròng, chị biết đã đến lúc mình cần dừng lại.
Từ đó tới nay, chị như con chim sợ cành cong, chẳng dám mở lòng yêu ai khác.
Theo VNE
Trò đuổi mắt tình yêu Tớ hỏi cậu ta biết sex chưa? Vậy mà cậu ta chỉ cười... Chắc là cậu ấy khinh tớ lắm! Người bạn của tôi tên Nhi đã phải mất hạnh phúc chỉ vì "dáng đi" của mình. Sau một năm yêu nhau, bao vui buồn cảm xúc, bao sóng gió trắc trở dìu nhau cùng đứng dậy, Nhi hạnh phúc vì anh chàng...