Lỡ có bầu, tôi chỉ biết gọi điện cầu cứu bố mẹ đẻ!
Anh để mặc tôi đối diện với tất cả khi biết tin tôi mang bầu. Tôi phải gọi điện cầu cứu bố mẹ tôi. Mẹ tôi khóc cho sự dại khờ của tôi. Tôi nhục nhã bao nhiêu thì bố mẹ tôi còn nhục gấp bội.
Nhục nhã, ê chề khi mà anh chỉ biết nhu nhược không thể có quyết định gì. Anh sợ không được sống sung sướng, sợ khổ cực, sợ khó khăn. Anh để mặc tôi đối diện với tất cả.
Tôi đang đứng trước rất nhiều do dự. Tôi không biết nên buông tay hay cố gắng tiếp tục để chờ đợi phép màu.
Tôi và anh trước khi đến với nhau đã trải qua 2 năm làm bạn. Chúng tôi tiếp tục có khoảng thời gian yêu nhau là 3 năm nữa. Trong thời gian này, xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, chủ yếu xuất phát từ anh và gia đình anh.
Anh là trai Hà Nội, du học trời Tây bao nhiêu năm, nhưng về nước vẫn trắng tay không có bằng cấp. Gia đình anh giàu có. Bố mẹ anh là người vừa có tiền, vừa có quyền. Họ chạy cho anh vào học một trường liên kết tại Việt Nam. Bởi thế 25 tuổi rồi mà anh vẫn là sinh viên năm 2, sống phụ thuộc vào bố mẹ.
Tôi là con gái miền Nam. Gia đình ghèo khó, bữa ăn hàng ngày còn chạy ngược xuôi. Nhưng được cái tôi rất chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm thêm suốt quãng đường sinh viên để bớt gánh nặng cho cha mẹ. Mọi người đều khen tôi xinh đẹp, khéo léo và giỏi giang.
Cái duyên cái số để chúng tôi quen biết nhau khi anh còn ở nước ngoài. Đến khi anh ngỏ lời yêu tôi thì tôi cũng biết khá tường tận về tích cách của anh. Nhưng tôi tin mình sẽ thay đổi được anh và giúp anh phấn đấu.
Cái ngày mà anh thông báo về hẳn Việt Nam, tôi đã rất bất ngờ. Nhưng tôi cũng kịp bình tĩnh để cùng anh vượt qua cơn khủng hoảng tinh thần này. Rồi thay vì ở Sài Gòn lập nghiệp, tôi quyết định Bắc tiến và lập nghiệp tại Hà Nội. Dù rất nhiều lần ra Hà Nội thăm anh khi anh về nước nhưng tôi vẫn không khỏi bỡ ngỡ khi lập nghiệp tại đây.
Cái tôi không ngờ là thái độ của bố mẹ anh. Từ việc thương yêu tôi ngày trước thì giờ họ phản đối mối quan hệ của chúng tôi ra mặt. Họ cấm cản anh qua lại với tôi và tạo áp lực để buộc chúng tôi phải chia tay nhau.
Họ muốn có một cô con dâu môn đăng hộ đối. Họ lấy lý do là gia đình tôi ở xa. Lý do là khác biệt tôn giáo sẽ cản trở con đường sự nghiệp của anh (tôi theo đạo thiên chúa). Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng. Tôi vẫn cố gắng để họ thấy được mặt tốt của mình.
Video đang HOT
Về phía anh, dù đã thất bại liên tục trong con đường học hành nhưng anh vẫn không thay đổi tích cách. Anh ham chơi hơn ham học. Trong suốt thời gian anh học liên kết, tôi biết anh đã say nắng bao nhiêu lần, nói dối tôi liên tục. Mỗi khi tôi mệt mỏi thì anh cũng không an ủi được. Khi tôi muốn nói chuyện nghiêm túc thì anh cứ tìm cách thoái lui, tỏ thái độ nhu nhược.
Tôi đã rất mệt mỏi. Nhưng vì tôi yêu anh rất nhiều, tôi biết anh cũng yêu tôi nên tôi luôn nói với bản thân mình phải cố gắng hơn nữa. Nhưng anh được bố mẹ chiều chuộng, chu cấp tiền bạc và anh đã quen với điều đó. Anh rất lười nhác, chỉ thích bay nhảy ham chơi.
Rồi hè năm ngoái anh đi du lịch Trung Quốc với gia đình, anh đã phản bội tôi. Anh đã yêu một cô bé cấp 3 trong đoàn du lịch. Khi tôi biết được sự thay đổi trong anh, anh vẫn chối và chỉ nhận đó là em gái.
Anh hứa hẹn đủ điều nhưng vẫn tiếp tục dối gạt tôi. Rồi anh nói với cô bé kia, tôi chỉ là người yêu cũ, vì ghen tức nên cố tình phá anh. Anh dùng những lời lẽ tồi tệ nhất để nói về tôi – người mà đã yêu anh, chăm sóc anh bao nhiêu thời gian qua.
Tôi quyết định chia tay. Tôi gặp mẹ anh để nói chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc. Mẹ anh vui mừng ra mặt, còn cho tôi tiền để về Nam.
Về phía anh, khi tôi dứt khoát và quyết định về Nam thì anh lại níu kéo. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ dứt khoát với cô bé kia. Tôi nói với anh là hãy cho hai đứa thời gian suy nghĩ lại. Tôi đã chịu quá nhiều tổn thương từ anh và gia đình anh.
Về Nam, tôi bắt đầu lại từ con số 0. Anh vẫn nhắn tin nói yêu tôi, muốn tôi ra Hà Nội để làm lại từ đầu. Anh nói đã dứt khoát với cô bé kia nhưng năm lần bảy lượt tôi đều phát hiện anh nói dối trắng trợn. Thậm chí khi phát hiện cô bé kia còn qua lại với người khác, nhưng anh vẫn không dứt ra được.
Tôi khi ấy chỉ muốn dứt khoát với anh để không phải chịu thêm đau khổ. Rồi anh chia tay với cô bé kia thật. Anh năn nỉ tôi, bảo tôi cho cả hai thêm một cơ hội để làm lại từ đầu. Tôi vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng vẫn không đủ tự tin để vượt qua nỗi đau kia.
Rồi bạn tôi cưới, đám cưới tổ chức ở Hà Nội nên tôi bay ra dự đám cưới. Tôi gặp lại anh. Sau lần đó, về lại Sài Gòn, tôi phát hiện mình có thai. Mang bầu, tôi vui mừng nhưng cũng sợ hãi. Tôi thông báo cho anh.
Anh bảo sẽ nói với bố mẹ để bàn chuyện cưới xin. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy anh đả động gì. Anh cứ tìm cớ để kéo dài thời gian, trong khi bụng tôi thì làm sao chờ đợi được. Rồi tôi gọi điện cho mẹ anh. Bà trách tôi là tại sao nói không giữ lời còn qua lại với con trai bà. Bảo chúng tôi tự giải quyết lấy và đừng gọi cho bà nữa.
Nhục nhã, ê chề khi mà anh chỉ biết nhu nhược không thể có quyết định gì. Anh sợ không được sống sung sướng, sợ khổ cực, sợ khó khăn. Anh để mặc tôi đối diện với tất cả.
Mang bầu, tôi phải gọi điện cầu cứu bố mẹ tôi. Mẹ tôi khóc cho sự dại khờ của tôi. Tôi nhục nhã bao nhiêu thì bố mẹ tôi còn nhục gấp bội. Do không được chăm sóc tốt và tinh thần không ổn định, đứa bé mới 3 tháng tuổi đã chết trong bụng tôi. Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của tôi như địa ngục, có lúc điên, có lúc dại. Tôi đã mất mát quá nhiều.
Mọi người có thể nói tôi mù quáng trong tình yêu. Nhưng tôi không thể phủ nhận là tôi đã yêu anh quá đỗi.
Anh lại thuyết phục tôi ra Hà Nội một lần nữa, anh nói muốn chăm sóc tôi. Và đợi anh ra trường đi làm thì sẽ cưới nhau. Nhưng khi tôi đề cập đến vấn đề bố mẹ anh phản đối, tôn giáo của tôi sẽ cản trở anh thì anh lại lần lượt cư xử nhu nhược và không có chính kiến riêng.
Tôi phải làm sao đây? Tôi nên tiếp tục động viên anh thay đổi hay nên dứt khoát để giải thoát cho mình?
Theo Afamily
"Tôi chơi bời tí chứ yêu đương gì em"
Anh đã đáp vào mặt tôi câu nói đó không thương tiếc khi tôi ngỏ ý muốn anh ly dị vợ để cưới tôi, như điều anh đã hứa.
Tôi đâu phải loại phụ nữ biết anh có vợ mà vẫn chen ngang vào gia đình anh, đòi anh bỏ vợ để lấy tôi. Chỉ là khi yêu anh, và ngay cả khi biết anh có gia đình, chính anh đã níu kéo tôi, ôm tôi vào lòng, nói yêu thương tôi. Anh còn hứa hẹn sẽ bỏ vợ để kết hôn với tôi vì vợ anh thực sự không phải là người phụ nữ anh muốn sống bên cạnh trọn đời.
Tôi đã yêu anh quá nhiều nên tin vào điều anh nói. Tôi cũng hi vọng, tình yêu có thể khiến mọi thứ thay đổi. Tôi cũng luon suy nghĩ, khi không còn yêu nhau thì nên giải thoát cho nhau, khi anh và vợ không còn yêu, thì tốt hơn hết hãy giải thoát cho nhau, tìm cho mình một con đường mới. Nhưng khi đó, tôi nào biết anh có con, chỉ nghe anh nói, anh có vợ nhưng chưa có con nên không có sự ràng buộc nào. Nếu không còn yêu thì anh muốn giải thoát cho cô ấy đi tìm tương lai tốt hơn.
Thế là, tôi cứ lao vào cuộc tình với người có vợ suốt thời gian 2 năm, bỏ qua cả sĩ diện và tuổi thanh xuân của bản thân để yêu và chờ đợi anh. Tôi không biết mình phải sống thế nào nếu như không có anh. Dường như, sự xuất hiện của anh đối với tôi đã giống như một thói quen, tôi không thể nào yêu ai khác được, dù họ có điều kiện hơn anh hoặc ít ra là chưa có gia đình.
Tôi sợ, nếu một ngày nào đó mất anh, chắc tôi sẽ sống đau khổ vô cùng. Tôi không biết mình có còn can đảm và dũng khí để tiếp tục yêu ai đó không, hay chỉ biết trông cậy vào anh.(ảnh minh họa)
Phải thừa nhận một điều rằng, ở bên anh tôi cảm thấy an tâm rất nhiều. Có lẽ, trước giờ tôi chưa được người khác che chở như vậy, lo lắng như vậy nên lúc có anh, tôi thấy đó là điều quý giá. Tôi cũng không hiểu tại sao, khi có anh rồi, tôi không còn muốn nghĩ tới chuyện sẽ tìm một người đàn ông chưa có gia đình để cưới. Cũng không nghĩ tới việc gia đình tôi sẽ phản ứng ra sao, chỉ biết yêu và yêu thôi.
Tôi sợ, nếu một ngày nào đó mất anh, chắc tôi sẽ sống đau khổ vô cùng. Tôi không biết mình có còn can đảm và dũng khí để tiếp tục yêu ai đó không, hay chỉ biết trông cậy vào anh.
Anh cho tôi những giây phút hạnh phúc và bao lời hứa hẹn. Anh kể chuyện về gia đình anh, về người vợ mà anh không yêu, về mái ấm mà anh coi đó như &'tổ lạnh'. Anh bảo, anh cần có tôi, cần một người vợ như tôi, cần được bên cạnh tôi, được tôi yêu thương và chăm sóc. Nghe những lời ngon ngọt của anh, tôi tin như lời anh hứa rằng, 2 năm sau, chúng tôi sẽ cưới nhau, sau khi anh ly dị vợ và ổn định mọi thứ.
Tôi thật chẳng dám nghĩ tới chuyện này nhưng anh cứ bảo, tôi hãy cho anh thêm cơ hội, chờ đợi anh, rồi anh sẽ lấy tôi làm vợ. Nhưng 2 năm trôi qua, khi tôi mong mỏi từng ngày thì anh cứ dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Anh bảo tôi chờ anh thêm thời gian nữa, nhưng ngay cả chuyện ly dị vợ anh cũng chưa bàn tới thì làm sao tính chuyện cưới tôi được. Chẳng lẽ, lời anh hứa đã theo gió bay?
Lúc này, tôi mới tá hỏa, mới hiểu được kế hoạch chơi bời của anh. Thì ra, anh chỉ lợi dụng tôi, chỉ hứa hẹn cho có, và định sẽ làm cho tôi khổ sở vì anh. (ảnh minh họa)
Tôi có nói với anh rằng, tôi thực sự muốn lấy anh làm chồng, vì tôi cũng cần ổn định, cần có một gia đình còn sinh con đẻ cái. Nhưng anh lại bảo, nếu thích sinh con trước thì cứ sinh, rồi sau đó cưới nhau còn tiện hơn. Có con rồi thì ăn chắc hơn. Nghe lời anh nói, tôi bắt đầu cảm thấy ở con người này không thật.
Tôi sợ anh sẽ lừa mình nên kiên quyết, tôi làm tới, giục anh phải giải quyết xong mọi việc và cưới tôi. Nhưng dường như, khi bị tôi ép quá, anh đã &'lộ nguyên hình', anh bảo: "Thú thực, anh chưa từng nghĩ tới chuyện lấy em, tất cả chỉ là chơi bời qua đường mà thôi. Đàn ông ai chẳng chơi bời, anh chơi bời tí chứ yêu đương gì em. Em có yêu anh thì chịu cảnh này đi, đừng ép anh quá. Anh không thể bỏ vợ lấy em được. Em dại thì chịu thôi".
Lúc này, tôi mới tá hỏa, mới hiểu được kế hoạch chơi bời của anh. Thì ra, anh chỉ lợi dụng tôi, chỉ hứa hẹn cho có, và định sẽ làm cho tôi khổ sở vì anh. Tôi không thể ngờ được, người luôn nói những lời yêu thương tôi, người luôn kề vai sát cánh, yêu thương tôi, quan tâm lo lắng cho tôi thì giờ lại có ý định từ bỏ tôi và buông những lời xúc phạm tôi. Sao tôi đã bằng này tuổi, đã luôn nghĩ phải tỉnh táo rồi mà giờ lại bị một gã như thế này lừa gạt, mê muội và tin anh ta sẽ cưới mình? Đúng là, tôi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, có lẽ, đây là cái giá phải trả của tôi chăng? Tôi đã quá ngu si rồi!
Nhưng những gã như anh ta, tại sao lại không bị quả báo, tại sao hậu quả lại cứ đè lên vai những người phụ nữ quá yêu và quá tin người như chúng tôi? Chuyện này, đâu phải chỉ do chúng tôi, có phải là ông trời đã hơi thiên vị những kẻ lăng nhăng, phản bội vợ con, và lừa dối người tình đó không? Thật là không có sự công bằng!
Theo VNE
Chồng 'chơi gái', tôi sợ rước bệnh vào người Đúng là bây giờ cái gọi là hạnh phúc thực sự rất mong manh. Yêu nhau thì thế, kết hôn lại không như mơ. Lấy vợ 1 năm đã ngoại tình Đúng là bây giờ cái gọi là hạnh phúc thực sự rất mong manh. Yêu nhau thì thế, kết hôn lại không như mơ. Người ta bảo &'hôn nhân là nấm mồ...