Lĩnh trọn cái tát cháy má từ chồng vì nhất định không chịu nói ra hai từ ấy…
Anh không cần biết lý lẽ gì đã thẳng tay cho chị cái tát trời giáng chỉ vì chị nhất định không chịu nói hai từ “xin lỗi”.
Chị lên xe hoa về nhà chồng khi vừa bước sang tuổi 27. Nhà chồng mà nhà chị cách nhau khá xa, anh lại là con trưởng nên phải về sống cùng bố mẹ. Vì vậy sau khi kết hôn, dù không muốn, chị vẫn phải xin nghỉ việc để về quê cùng anh. May mắn ở quê chồng, chị nhanh chóng xin được công việc mới bởi chị hiểu, cuộc sống ăn bám chồng sẽ có cái kết như thế nào.
Về làm dâu n hà anh , chị đã cố gắng hết sức mình để làm dâu ngoan, làm người vợ đảm. Chị là con gái thành phố, quen với nếp sống thành phố nhưng chị hiểu nhập gia thì phải tùy tục nên từ ngày về nhà chồng chị bỏ hết mọi thói quen khi xưa. Váy vóc được thay bằng những bộ quần áo giản dị. Xưa ở với bố mẹ thì hơn 7 giờ sáng chị mới chịu dậy để đi làm, còn bây giờ, chị dậy sớm đến cả tiếng đồng hồ chỉ để nấu bữa sáng cho nhà chồng, quét dọn nhà cửa trước khi đi làm. Ai cũng khen mẹ chồng chị tốt số, có được người con dâu hiền lành, đức độ, ngoan ngoãn như chị. Vậy mà mẹ chồng lại không hề thấy như thế.
Chị làm việc gì bà cũng không hài lòng. (Ảnh minh họa)
Nhà chồng chị toàn là người kinh doanh, mẹ chồng chị trước kia cũng đã từng ngược xuôi buôn bán, nhưng không hề thoáng tính, suy nghĩ hiện đại mà vô cùng hà khắc với con dâu. Chị làm việc gì bà cũng không hài lòng. Chị nhớ ngày đầu chị mới về làm dâu, mẹ chồng chị đã thẳng tay hất đổ tô canh, chỉ thẳng vào mặt chị mà quát:
- Cô coi cả nhà này là lợn hay sao mà cho chúng tôi ăn thứ khủng khiếp này.
Tô canh chỉ nhạt một chút xíu, chị sợ mỗi người một khẩu vị nên đã để sẵn lọ gia vị ở đó nêm thêm. Vậy mà mẹ chồng chị…
Chị tấm sự với anh, những tưởng anh thông cảm với chị, ai ngờ anh cũng không gì mẹ anh là mấy:
Video đang HOT
- Cô là phận làm dâu, mẹ chồng nói thì phải sửa, chứ ai cho phép cô nói xấu mẹ chồng sau lưng như thế.
Lúc này thì chị đã biết, những tháng ngày sau này của chị sẽ khó sống rồi.
Chị mang thai, những tưởng tin vui này sẽ giúp cuộc sống của chị dễ thở hơn. Ai dè cả nhà coi đây chuyện hiển nhiên, là trách nhiệm, bổn phận, nghĩa vụ của chị nên thờ ơ, vô tâm, bỏ mặc chị tự xoay sở. Anh đi tối ngày, có khi về nhà trời đã khuya, người còn nồng nặc hơi men. Chị chịu không nổi, liền nói anh vài câu thì mẹ chồng chị đã xuất hiện, xô ngã chị dù biết chị đang mang bầu:
- Mày có tư cách gì mà mắng con trai tao. Mày không chăm nó thì tao chăm. Mày nghĩ vị trí của mày ở cái nhà này là gì mà dám lên tiếng với trụ cột gia đình thế hả.
Anh không cần biết lý lẽ gì đã thẳng tay cho chị cái tát trời giáng chỉ vì chị nhất định không chịu nói hai từ “xin lỗi”. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, vì ấm ức, chị khóc ướt đẫm cả gối. Chị đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng đứa con chưa chào đời của chị sẽ rất thiệt thòi khi chỉ có mình chị yêu thương nó. Vì con, chị lại nhẫn nhịn. Nhưng chị càng nhẫn nhịn, mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Chị đi siêu âm về, háo hức vì con trai chị rất khỏe mạnh. Chị vừa bước chân vào nhà đã chạm ngay ánh mắt giận dữ của mẹ chồng:
- Đi đâu mà giờ này mới về, định để thân già này đi hầu hạ, phục vụ cô à.
Chị vừa mới mở miệng nói chị đi khám thai chứ không đi chơi thì mẹ chồng chị đã lu loa lên là chị cãi mẹ chồng, hỗn láo, mất dạy. Chị không muốn nghe mẹ chồng chị mắng nhiếc, sỉ vả vô lý nữa nên xin phép bước lên phòng. Vừa đúng lúc ấy thì anh về, anh chỉ nghe lời mẹ đã lao ngay vào bắt chị phải xin lỗi mẹ chồng. Chị không sai nên nhất định không nghe. Anh không cần biết lý lẽ gì đã thẳng tay cho chị cái tát trời giáng chỉ vì chị nhất định không chịu nói hai từ “xin lỗi”.
Chị muốn bỏ khỏi nhà chồng song lại nghĩ tới đứa con chưa ra đời đã không có bố, nghĩ tới bố mẹ tôi phải xấu hổ khi con gái mới kết hôn đã phải ly hôn chồng lại khiến chị chùn bước. Nhưng cứ sống như thế này, chị thật sự không cam tâm.
Theo Một Thế Giới
Ngày 8/3: Chồng tặng nguyên cái tát 'rát má'
Trong khi chị em ríu rít khoe hoa, quà được chồng tặng thì em lại vùi đầu khóc nức nở cả đêm vì bị chồng thẳng tay tát vào mặt.
Chuyện là thế này, hôm 7/3, công ty em tổ chức kỷ niệm Ngày 8/3 cho các chị em. Kế hoạch là sáng làm việc bình thường rồi trưa đi liên hoan. Sau đó chiều công ty sẽ tổ chức thi nấu ăn giữa các tổ. Sau khi công bố kết quả mọi người sẽ dùng tiền thưởng đi ăn tối và đi hát karaoke.
Hằng ngày do nhà gần công ty nên em thường về buổi trưa để cho con ăn (con trai em được 9 tháng tuổi) và nấu ăn cho gia đình đến chiều lại đi làm. Từ tối 6/3, em đã thông báo với chồng. Em nói rõ cả năm có một ngày kỷ niệm nên trưa hôm sau em sẽ không về, mọi việc nhờ anh và bố mẹ chồng lo.
Sáng đó em đi làm nhưng từ 10h30 em đã xin về để nấu cháo và cho con ăn. 11h30 trưa, lúc chồng em về thì con đã ăn uống xong nhưng cơm trưa chưa nấu. Mẹ chồng em đi chơi chưa về còn bố chồng em thì chưa bao giờ nhấc tay động chân vào việc nhà. Em giao con cho chồng rồi phóng xe đi dù lúc đó đã muộn. Các chị ở công ty đã ngồi vào mâm và gọi điện cho em liên hồi.
Em ăn uống xong thì cùng mọi người quay về công ty để tổ chức thi thố. Em cũng phụ giúp các chị làm món dự thi. Đang làm thì có điện thoại của chồng gọi, lúc đó là 1h30. Em bảo với chồng "Vừa vào cuộc thi chưa làm được gì em đã về thì rất ngại".
Chồng em không thông cảm còn giục giã với lý do con khóc, không chịu ngủ từ trưa đến giờ. Em tắt máy rồi nghĩ thầm: "Ở nhà có chồng, mẹ chồng (đã đi chơi về) và bố chồng chẳng lẽ một đứa bé 9 tháng cũng không ru ngủ được?".
Nghĩ thế nhưng tầm nửa tiếng sau em cũng lóc cóc xách xe ra về. Lúc em vừa vào sân chồng em đã nhảy xổ ra rồi to tiếng. Anh ta hét lên: "Con nhỏ mà nghe chồng bảo con khóc lóc, không ngủ cũng ngồi đấy mà ăn được? Trưa nay tôi vừa một tay bế con vừa một tay nấu cơm đấy".
Em hỏi bố chồng đâu sao anh không nhờ bế hộ thì anh ta gắt: "Con không chịu theo ông". Em cũng to tiếng: "Nếu con không chịu để ông bế thì anh nhờ ông nấu cơm hoặc gọi bà nội về việc gì vợ mới đi mỗi trưa mà cả nhà nhao nhác lên".
Cãi qua cãi lãi anh ta bất ngờ tát vào mặt em một cái như trời giáng. Em xoay xoay người đứng không vững ngã ngay trước cửa nhà. Vừa đau vừa uất hận em cũng vùng dậy giơ tay đánh bốp vào mặt anh ta. Anh ta đuổi theo em nhưng em chạy tót ra khỏi nhà. Lúc đó con khóc anh ta phải quay vào bế con nên không đuổi theo được.
Em đi lang thang ngoài đường vừa đi vừa khóc. Ngồi chán chê ở công viên gần nhà thì em cũng về. Thấy em anh ta vẫn sưng sỉa mặt mày, thay quần áo rồi phóng xe đi chơi.
Anh ta đi đến đêm khuya cũng chưa về. Cả tối đó lên facebook nhìn bạn bè khoe chuyện được chồng đưa đi ăn, đi chơi được tặng quà mà em bị chồng đánh, đến giờ một bên má vẫn bỏng rát.
Vừa nghĩ vừa khóc, em muốn gửi đơn ly hôn cho người chồng vừa vô tâm vừa vũ phu nhưng nhìn con nhỏ đang ngủ ngon lành em lại không cầm được nước mắt. Mọi người cho em lời khuyên, trong chuyện này em đúng hay sai ạ?
Theo Vietnamnet
"Được chưa anh? Em không chịu nổi nữa rồi" Lúc người ngợm mệt lử không thể gắng gượng được nữa, Liên thều thào nói với chồng: "Anh à, được chưa vậy? Em chịu hết nổi rồi. Mình dừng ở đây đi anh?". Vừa mới lấy vợ xong hôm trước hôm sau Hoàn đã phải đi làm xa. Chia tay vợ trong nhớ nhung bùi ngùi, Hoàn dặn dò vợ đủ thứ trong...